Tới tối, Giang Lâm đưa Hứa Vân tới bệnh viện.
Cô bị bỏ thuốc nên mới hôn mê, dược tính của thuốc sau một hồi châm cứu đã tan dần, chỉ cần ngủ một giấc là cô ta sẽ không sao.
Giang Lâm bỏ tiền chuyển Hứa Vân vào phòng bệnh VIP, nhưng thực chất lại đưa cô tới một phòng khác.
Đang thời khắc nguy hiểm, thuê thêm một phòng để đề phòng cũng không phải chuyện xấu.
“Phù Sinh, Tiểu Huệ, hai người chăm sóc cô ấy nhé, lát nữa Tiểu Huệ liên lạc với cha mẹ vợ tôi, bảo bọn họ hôm nay Hứa Vân cùng tôi ra ngoài có lẽ không về.”
Giang Lâm đưa cho hai người thẻ thanh toán một tỷ.
“Lát nữa tôi tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Thực ra anh đang chuẩn bị đi tìm Trọc ca trước khi đến đồn cảnh sát.
“Anh Giang, anh không thể đi được.”
Tiểu Huệ vô thức bám lấy khuỷu tay Giang Lâm.
“Nếu anh đi chắc sẽ không ra ngoài được nữa đâu.”
Tuy thân thủ của Giang Lâm rất mạnh, nhưng nếu đối mặt với thế lực Từ Chính Bảo, Giang Lâm chỉ có thể bị chèn ép.
Cô ta tin, chỉ cần Giang Lâm vào đồn cảnh sát, thì bọn người kia sẽ dồn Giang Lâm tới bước đường chết bằng mọi giá.
Phù Sinh cũng gật đầu lia lịa.
“Đúng đấy anh Giang, anh không được đi, làm người khác bị thương ngay trước mặt biết bao nhiêu người như thế là tội rất lớn đấy.”
“Tôi biết tội tôi lớn, vậy nên đang chủ động phối hợp điều tra đấy thôi.”
Giang Lâm vỗ vai hai người họ.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phù Sinh và Tiểu Huệ vẫn còn muốn tiếp tục nói thêm gì đó, nhưng bị Giang Lâm xua tay ngăn lại.
“Sáng mai hai người sẽ nhìn thấy tôi thôi.”
Giang Lâm không phải kẻ không có não, khi đâm hai người kia, anh đã nghĩ tới hậu quả, không dám nói có thể thoát thân một cách nhẹ nhàng, nhưng anh chắc chắn sẽ không phải ngồi tù.
Dứt lời, Giang Lâm cầm lấy áo khoác bước ra khỏi phòng.
“Mau, mau, bác sĩ, bác sĩ đâu, cứu anh hai tôi với, mau cứu anh hai tôi với!” Giang Lâm vừa đi tới tầng một của bệnh viện thì thấy một chiếc cáng xông vào lối cấp cứu, nằm trên cáng là một người bị trúng đạn.
Thở bình oxy, cả người đầy máu, trông có vẻ không lạc quan cho lắm.
Khi bác sĩ và y tá vội vã nhận lấy cáng cứu thương, Giang Lâm bất chợt nhìn thấy trong đám người lo lắng kia một người quen thuộc, nhưng anh không nhớ là ai.
Một người đàn ông vừa chạy vừa gào rống lên gọi bác sĩ.
“Mau cứu anh trai tôi đi, mau cứu anh trai tôi đi!”
Giang Lâm sững sờ, Dương Liệt?
Trong phòng phẫu thuật đang có người, thời gian cấp bách, bác sĩ trực tiếp đẩy thẳng bệnh nhân vào phòng cấp cứu, kéo rèm lại bắt đầu tiến hành cứu chữa.
“Huyết áp tiếp tục giảm, nhịp tim tiếp tục tăng, tiểu cầu tiếp tục giảm.
Điều chỉnh dung lượng máu, bổ sung tiểu cầu.”
“Không xong rồi.”
“Huyết áp của bệnh nhân giảm, nhịp tim ngừng đập!”
“Đi sốc điện tim, hồi sức tim phổi!”
Giọng nói của bác sĩ và y tá hòa lẫn vào nhau, khiến phòng cấp cứu bỗng càng thêm căng thẳng.
Dương Khâm lo lắng không thôi, cứ đi đi lại lại mãi trước cửa phòng.
“Đồ khốn, đồ khốn nạn!”
Dương Liệt đấm bùm bụp vào tường để phát tiết lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng.
“Anh Dương, có chuyện gì vậy?”
Giang Lâm bước tới.
“Cảnh sát Dương xảy ra chuyện rồi sao?”
Dương Khâm chính là cảnh sát trưởng của khu này, cơ bản anh ta là một cảnh sát có thực lực luôn vì mọi người.
Chỉ là tính tình quá chính trực đắc tội khá nhiều người, mà lần này có lẽ cũng là như vậy.
Giang Lâm biết anh ta vì một lần đã từng chữa tị vết thương cho anh ta, tất nhiên là trước khi anh chết rồi.
“Giang Lâm?”
Dương Liệt vừa định gào lên đuổi Giang Lâm cút đi, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của Giang Lâm, anh ta lập tức giật mình nắm chặt lấy tay Giang Lâm rồi nói liến thoắng.
“Cậu, cậu là người mà bọn họ nói cứu được Phương tiểu thư đúng không, mau cứu anh trai tôi với, cứu anh trai tôi với.”
Giang Lâm vỗ vai anh ta.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Liệt khóc như một đứa trẻ.
“Nửa tiếng trước, chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ vây bắt một bọn tội phạm nước ngoài đang bị truy nã.
Tôi sơ ý quá, nên bị lọt vào tầm ngắm bắn của đối phương.
Anh tôi nhìn thấy tia đỏ, nên đẩy tôi ngã đúng thời khắc mấu chốt, lại còn đè tôi dưới người.
Tôi nhặt được cái mạng về, nhưng anh tôi thì lại bị trúng đạn, tuy đã mặc áo chống đạn, nhưng đầu đạn vẫn xuyên qua người anh ấy, lại còn xuyên sang người tôi nữa.”
Trên mặt anh ta có vết bầm tím, xương sườn còn đang chảy máu, nhưng anh ta không hề bận tâm, mà chỉ khăng khăng nắm chặt lấy tay của Giang Lâm.
“Bác sĩ Giang, cậu lợi hại như thế cơ mà, chắc chắn cậu sẽ có cách cứu được anh trai tôi, cầu xin cậu làm cho anh trai tôi sống lại, có được không? Tôi quỳ xuống xin cậu đấy!”
Dương Liệt trước giờ luôn cao ngạo bất kham, nhưng lúc này lại sợ hãi như một đứa trẻ, quỳ xuống đất cầu xin Giang Lâm.
Anh là cảnh sát từng điều tra hiện trường tai nạn của Phương tiểu thư, chỉ là lúc trước anh cho rằng vị Phương tiểu thư đó chắc chắn chết.
Tại nạn kiểu đó sao mà sống chứ?
Chỉ là sau đó anh ta có gặp qua Giang Lâm để làm biên bản báo cáo, vô tình biết được Giang Lâm vậy mà chữa khỏi.
Ê kíp hôm đó bàn tán chuyện Giang Lâm làm sao chữa khỏi, anh từ đó biết tới Giang Lâm này.
“Đừng quỳ nữa.”
Giang Lâm vội vàng đỡ anh ta dậy.
“Bác sĩ đang cấp cứu rồi, trình độ của bọn họ rất xuất sắc, lại có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Dương Liệt lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn rơi như mưa, người hiểu về súng bắn tỉa như anh ta biết rõ vết thương khi đầu đạn bắn xuyên qua người như thế nào.
Bác sĩ cấp cứu chẳng qua chỉ là cách tự an ủi bản thân và sự hèn nhát không dám đối mặt với thực tại, trong mắt Dương Liệt, người có thể cứu sống Dương Khâm chỉ có Giang Lâm mà thôi.
Giang Lâm an ủi.
“Được, lát nữa tôi thử xem sao.”
“Soạt!”
Đúng lúc ấy, tấm rèm được kéo ra, một nữ bác sĩ dẫn theo mười mấy người đi ra ngoài, gương mặt lộ rõ vẻ buồn đau và áy náy.
“Anh Dương bị thương quá nặng, tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”
Nữ bác sĩ hơi cúi đầu xuống.
“Anh chuẩn bị tâm lý đi.”
Cô ta rất cảm khái, và cũng rất nuối tiếc, cô ta thực lòng muốn cứu sống Dương Khâm, nếu vậy, cô ta sẽ là đại công thần, bệnh viện cũng sẽ trao thưởng cho cô ta.
“Không! Không! Anh trai tôi chưa chết, anh trai tôi chưa chết, anh trai tôi sẽ không chết đâu.”
Dương Liệt đánh mất lý trí.
“Các cô cấp cứu thêm lần nữa đi, cấp cứu thêm lần nữa đi mà.”
Dương gia ở thành phố Lư Dương rất có tiếng tăm.
Tuy không phú khả địch quốc như Phương gia, cũng không nắm giữ thế lực ngầm như bọn người Lão Quỷ cùng Từ Chính Bảo.
Nhưng Dương gia nổi tiếng là ba anh em ruột đều nắm giữ chức vụ quan trọng trong cảnh sát cùng quân đội.
Trước giờ tình thân của bọn họ luôn vô cùng sâu sắc, anh ta không thể nào chấp nhận được sự thật rằng anh trai mình không thể sống được nữa.
Nữ bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Cảnh sát trưởng, chúng tôi thật sự xin lỗi.”
“Bụng và lưng bị đạn bắn xuyên thủng…Tổn thương lá lách, phía sau bị tụ máu…”
Đúng lúc ấy, một giọng nói bình tĩnh và dứt khoát vọng lại từ trong phòng cấp cứu, Dương Liệt quay phắt đầu lại, Giang Lâm đang bắt mạch cho Dương Khâm.
Mười mấy nhân viên y tế mặt mày biến sắc, họ vừa kinh ngạc vì Giang Lâm dám to gan động tới Dương Diệu Đông, vừa chấn động vì Giang Lâm chỉ cần bắt mạch cũng có thể nói ra tình hình vết thương của bệnh nhân.
“Anh là ai?”
Nữ bác sĩ quát.
“Phòng cấp cứu không phận sự miễn vào, mời anh ra ngoài cho.”
Dương Khâm sắp chết rồi, nếu Giang Lâm làm càn, cả bệnh viện sẽ phải chịu liên lụy.
“Câm miệng!”
Dương Liệt ngăn nhân viên y tế lại, anh ta vội vàng hỏi Giang Lâm.
“Anh Giang, có thể cứu được anh trai tôi không?”
Mấy người cấp dưới cũng bước tới đưa mắt nhìn Giang Lâm chằm chằm.
Giang Lâm lấy châm bạc ra.
“Tôi nắm chắc 70% có thể cứu được sở trưởng Dương.”
Thực ra Dương Khâm đã bước vào quỷ môn quan thật rồi, châm cứu gì đó cũng chẳng có tác dụng gì hết, nhưng điều này không thể làm khó Giang Lâm được, anh vẫn có thể cứu.
Ngoài châm cứu, kiếm kỳ, thì Giang Lâm còn được truyền tới một lực lượng khác mà nhiều lần anh mới nhận thấy.
Đó là sự tự chữa lành từ chân khí.
Anh nhắm mắt, tập trung theo bài pháp mà cao nhân truyện lại, hình thành một lực lượng màu trắng trong tàn thức.
Những chân khí này chui thẳng vào người Dương Khâm.
Dù sao quyết định chữa trị cũng vì… anh em họ Dương ở thành phố này vô cùng có tiếng tốt.
Anh cũng không nỡ.
Danh Sách Chương: