• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giang Lâm lúc này cũng cười dịu dàng hơn một chút, không còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng lúc này.
“Tôi sẽ trả cho cô.

Đừng lo!”
“Xem như cho cô mượn.”
Dù sao tài khoản hiện tại của anh cũng có hơn một trăm tỷ rồi, vài tỷ này cũng không nhiều lắm.
“Nhưng… số tiền đó quá lớn… tôi cũng không trả anh được.”
Lâm Đường Thy hơi ấp úng.
Trong lòng cô vô cùng phấn khích, có phải anh để ý cô không?
Nếu không sao có thể bỏ ra hơn hai tỷ để mua nhà giúp cô chứ, số tiền đó rất lớn nha.
Người ta tán gái cũng chỉ mua vài thứ xa xỉ như quần áo túi xách vài chục triệu là xem như thoải mái lắm rồi.
Đây là hai tỷ đó!
“Đừng lo lắng! Xem như cho cô mượn, cô cứ để đó.

Say này có điều kiện trả dần tôi cũng được.”
Giang Lâm cười nói, nhìn cô gái này anh cũng không bài xích, từ nơi khác lên thành phố làm cũng không dễ dàng, lại gặp bọn cặn bã.
Xem như là cho cô một sự đền bù, giúp cô thoải mái hơn.
Anh cũng chỉ có thể giúp được thế thôi!
Lòng tốt của Giang Lâm là vậy, nhưng trong mắt Lâm Đường Thy là anh có ý gì đó với cô mới như thế.
“Trễ rồi, tôi phải về.

Cô dọn dẹp giúp tôi nhé.”

Giang Lâm nhìn đồng hồ cũng đã tối muộn, anh nhanh chóng muốn về nhà, dù sao trị liệu mát xa cùng châm cứu cho Hứa Vân chỉ mới bắt đầu.
Không thể nào gián đoạn.
“Được! Anh về đi, tôi sẽ dọn dẹp phần còn lại.”
“Đi cẩn thận nhé!”
Lâm Đường Thy nhìn theo bóng lưng Giang Lâm, trong lòng không nở rời xa.
Nhưng hôm nay xem như cô may mắn, có thể quen được một vị bác sĩ tài giỏi, lại còn ga lăng.
Xem như cô có phước!
Lúc này Quý Hàn ngồi trong văn phòng xem các tấm hình Hứa Vân cùng Giang Lâm ngủ cùng trên giường thì vô cùng tức giận.
Hắn hận không thể lột da Giang Lâm.
“Không thể! Hứa Vân… con đàn bà chết tiết, dám phản bội tôi.”
Quý Hàn tức giận hất tung mọi thứ trên bàn.
Vốn dĩ từ sau hôm đó, hắn vẫn muốn tìm mọi cách quay về với Hứa Vân, cho nên cho người theo dõi cô liên tục.
Mà hôm cô cùng Giang Lâm ngủ cùng giường lại vì quá say nên không kéo rèm cửa.
Người giám sát của Quý Hàn mới có thể chụp được mấy tấm hình ‘mát mẻ’ cả hai ôm nhau ngủ.
Quý Hàn cho rằng Hứa Vân cũng Giang Lâm thực sự là vợ chồng thật, tức giận không thôi.
Hắn tuy là phản bội Hứa Vân, nghĩ rằng Hứa Vân dùng Giang Lâm làm bình phong mà thôi.
Ai ngờ… Hứa Vân vậy mà thực sự chấp nhận một tên nhu nhược vô dụng như vậy.
Tại sao hắn không tức chứ?
“Hừ, tôi dù có người khác thì cô cũng đừng hòng bên cạnh ai được! Đừng mơ tưởng!”
Quý Hàn ánh mắt đỏ rực.
Trực tiếp bấm điện thoại gọi ai đó.
"Quý thiếu… Ưm… Cậu lại chủ động gọi cho tôi sao?"
Giọng nói đàn ông có chút ái muội.
"Lão Quỷ, ông không bận gì chứ?"
Quý Hàn hơi nghi ngờ hỏi.
Dù sao giọng điệu này quá khác thường.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nữ ủy mị.
Dĩ nhiên dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lã Quỷ kia đang làm gì rồi.
"Tôi muốn ông giết một người!"
Quý Hàn lạnh lùng nói.
"Giết người?"
Lão Quỷ lúc này đẩy cô gái kia ra, vẻ mặt thú vị nghiêm túc nghe điện thoại.
"Tôi tò mò là ai mà làm cho Quý thiếu tốn công sức vậy chứ."
Nói xong ông ta không quên cười cợt nhã vài tiếng.
"Là chồng của Hứa Vân, con rể Hứa gia."
Quý Hàn ngắn gọn nói.
Hiện tại hắn chỉ mong Lão Quỷ có thể tới bắn chết Giang Lâm mới hạ được sự sỉ nhục trong lòng hắn.
Với hắn mà nói, nếu hắn không có được thì không ai được có cả.
"Đây là xã hội pháp quyền, giết chóc đâu dễ như cậu nói."

Lão Quyt giọng nói hoà nhã hơn.
"Bất cứ giá nào cũng được! Tôi tin không gì làm khó được Lão Quỷ!"
Giọng nói tự tin của Quý Hàn càng làm ông ta thêm thích thú.
Quý Hàn tự tin cũng có lý do, ở thành phố Hoa Dương này, Lão Quỷ được xem là đệ nhất hắc bang.
Nếu thế gia đứng đầu là Phương gia thì hắc bang có Lão Quỷ.
Ông ta từng một mình chém chết một đám băng nhóm khác.
Để leo lên được vị trí hiện tại, có thể nói tắm máu mà bước lên.
Thế gia hào môn dù thực lực tới đâu cũng phải nể mặt Lão Quỷ ba phần.
Cho nên Quý Hàn mới tự tin như thế.
"Được.

Xong việc tôi tìm cậu lấy tiền."
"Tôi chờ tin tốt từ ông."
Quý Hàn cười ác độc
Sau khi cúp máy hắn nhìn những tấm hình thân mật vợ chồng của Hứa Vân.
Lòng càng thêm hận…
"Hứa Vân, cô sẽ phải lăn lên giường của tôi, phục vụ tôi nhưng một kẻ hầu."
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn tấm hình Hứa Vân mặc váy ngủ gợi cảm ôn Giang Lâm.
Lửa giận càng cháy mạnh hơn.
Giang Lâm vừa về nhà đã bắt tay vào trị liệu cho Hứa Vân.
Anh còn chưa biết bản thân đã rơi vào tầm ngắm của hắc bang cùng Quý Hàn.
"Ưm… chỗ đó dễ chịu.

Nhẹ chút…ưm…"
"Được rồi chứ? Thoải mái hơn chưa…"
"Đúng vậy… nhẹ nhàng thôi…"
Giang Lâm chỉ đơn giản mát xa thư giãn, muốn tiếp xúc gần Hứa Vân để cô dần dần loại bỏ ám ảnh kia.
Nhưng rơi vào tai hai người lớn Hứa gia đang nghe trộm bên ngoài thì là khác.

"Ông già, đứng đó nghe lén gì vậy.

Già con không nên thân."
Diệp Hạ thấy chồng áp tai vào cửa phòng con gái thì trách.
"Còn không phải sợ con rể dạo này về trễ lạnh nhạt con gái sao."
"Nhưng không sao.

Tôi sắp có cháu bế rồi."
Hứa Bắc Điền nghe được âm thanh kia thì vạn phần vui mừng.
"Thật?"
Diêpk Hạ bất ngờ.
"Còn sai sao được."
Hứa Bắc Điền đắc ý, cảm thấy công sức truyền dạy cho con rể quả là không uổng phí.
"Đi vào phòng.

Cũng phải để bọn trẻ thoải mái chứ."
Nói xong Diệp Hạ lôi ông ta vào phòng, không để ông tiếp tục rình mò vớ vẩn.
Mà sau khi Giang Lâm mát xa xong thì dọn đồ chuẩn bị nằm dưới đất.
"Anh…"
Hứa Vân hơi chần chừ.
Dù sao vì hôm qua cả hai xảy ra tình huống kia, cô cũng khó mở lời muốn anh lên giường nằm cùng mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK