Cứ như vậy một đêm trôi qua, Hứa Vân ngủ ngoan hơn bao giờ hết, Giang Lâm thì vẫn cứ thế nằm dưới nền nhà.
Sáng sớm, cả Giang Lâm cùng Hứa Vân đều cùng dậy ăn sáng rồi lại đi làm.
“Tan làm chúng ta nên đi mua rượu cho cha.
Dù sao… rượu kia cũng không thể uống không.”
Hứa Vân hơi lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Giang Lâm bên cạnh.
“Được.
Vậy chiều.”
Vừa tới bệnh viện, Hứa Vân cùng Giang Lâm còn chưa nói được câu nào, Lâm Đường Thy vội vã chạy đến.
“Bác sĩ Giang, Viện trưởng Thẩm gọi anh tới phòng việc gấp.”
Hứa Vân nghe vậy cũng nhìn Giang Lâm gật đầu rồi rời đi làm việc của mình.
Còn Giang Lâm cũng nhanh chóng tới phòng viện trưởng Thẩm Ngẩn.
Lúc Giang Lâm đi khỏi, Lâm Đường Thy lại cảm thấy có chút lạ.
Tối qua chẳng phải anh khá nhiệt tình sao?
Bây giờ lại không nhìn tới cô dù chỉ một lần.
Không lẽ anh không thấy cô đẹp hơn?
Vậy anh có để ý đến cô hay không nhỉ?
Lâm Đường Thy nhìn theo bóng dáng Giang Lâm rồi tự hỏi.
Mà lúc này Giang Lâm vừa vào phòng viện trưởng, đã thấy một cảnh vô cùng ngượng ngùng.
Thẩm Ngẩn còn chưa mặc áo ngoài, anh lại thấy được cô chỉ mặc mỗi một áo dây ôm sát ngực.
“Ừm… Tôi…”
Giang Lâm có chút khó xử.
“Anh cứ ngồi đi.”
Thẩm Ngân cũng không có gì biểu hiện là khó chịu, vẫn bình thường mời anh ngồi.
Bản thân thì mặc thêm áo ngoài rồi khoác áo blouse vào, sau đó lại bàn.
“Vừa rồi… Tôi xin lỗi.”
Giang Lâm nhớ rõ bản thân đã thấy phần áo trong màu trắng kia, này quá mức xấu hổ rồi.
“Không sao.
Cũng là vừa mới hoạt động đi bộ thể dục một chút, không kịp khoác áo ngoài mà thôi, không có gì to tát.”
Thẩm Ngân thoải mái nói, thái độ như chuyện đó không hề hấn gì.
Một mùi hương thoang thoảng vẫn quanh quẩn trong phòng, Giang Lâm ngay từ đầu khi tiếp xúc với Thẩm Ngân đã nghe ra mùi dược liệu này.
Anh cũng biết rõ mùi dược liệu này có công dụng làm gì.
Chỉ là… anh cũng không quan tâm nhiều, viện trưởng Thẩm Ngân nổi tiếng như vậy, lại xinh đẹp hơn người.
Phụ nữ dùng chút hương liệu để bản thân thêm phần cuốn hút cũng không lạ, mà một bác sĩ giỏi như Thẩm Ngân thì các dược liệu này cũng là bình thường mà thôi.
Có điều, cách phối hương khá tốt, đây có thể nói là nhân tài!
“Viện trưởng Thẩm tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“Hôm nay Dương Ảnh Quân, là đệ tử truyền thừa của đại y sư Thiết Hòa.
Anh ta định kỳ tới bệnh viện chúng ta khám cho bệnh nhân.”
Viện trưởng Thẩm điềm tĩnh nói.
Giang Lâm nghe xong thì hơi nhíu mày một chút.
Dương Ảnh Quân kia lúc trước có gặp qua, là lúc cứu Triệu thiếu.
“Anh ta đến thì ảnh hưởng tới chúng ta?”
“Không.
Tôi muốn anh đi xem xem, năng lực anh ta đến đâu.”
Thẩm Ngân nhàn nhã cười.
Người phụ nữ này nhìn qua cũng biết bối cảnh không nhỏ, thực lực lại có thừa.
Dù là bất kỳ chuyện gì cũng không làm viện trưởng Thẩm có biến động gì, xem như là một người bản lĩnh.
“Được.”
Giang Lâm đồng ý.
Cả hai cùng đi đến đại sảnh bệnh viện.
Lúc này Dương Ảnh Quân đã bày xong bàn khám, bên cạnh còn có tấm áp phích hình anh ta mặc một bộ đồ bác sĩ rất đẹp.
“Nghe nói kia là đệ tử của đại y sư.”
“Đúng vậy, mỗi tháng chỉ tới đây một lần.
Chúng ta nên tranh thủ thôi.”
“Đệ tử đại y sư chắc chắn không khác gì thần y.”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Dù sao bọn họ không là bệnh nhân cũng là người nhà bệnh nhân, sao lại có chuyện không vui mừng cho được.
Mọi người vây quanh khu này đều hết lời cảm thán cùng khen ngợi.
Danh tiếng của Dương Ảnh Quân cũng vang xa khắp nơi, chỉ là thái độ có chút kiêu ngạo khó gần.
“Bắt đầu khám.”
Dương Ảnh Quân lạnh nhạt tuyên bố.
Động tác thành thục, bắt mạch, kê đơn vô cùng chuẩn xác.
Người xung quanh nhìn phong thái này vạn phần tin tưởng.
“Đơn thuốc, cứ theo đơn mà uống đúng liều lượng.”
“Cảm ơn Thần y, đội ơn Thần y.”
Bà lão rối rít cảm ơn, dù sao bệnh của bà hành hạ đã lâu, gặp được danh ý cứu người thì càng là cơ hội cho họ khỏi bệnh.
“Không cần, ra ngoài thanh toán đủ là được.”
Chính vì sự kiêu ngạo về tay nghề của mình, Dương Ảnh Quân cũng không đầu quân cho ai cả.
Anh ta cho rằng bản thân là càng có giá trị, cho nên cũng không để ai vào mắt.
Mọi người nhìn thái độ kia tuy có chút khó chịu nhưng vì đó là danh y có tiếng tăm, lại giỏi như vậy, có thể nói gì được chứ.
Chọc người ta không vui thì có khi còn không được chữa trị.
“Thần y… Đại thần y, xin giúp tôi.”
Giọng nói thảm thiết của một người đàn ông vang lên.
Cánh tay bị buông xuống, vẻ mắt hắn ta vô cùng đau đớn.
“Yên tâm! Ngồi đó…”
Dương Ảnh Quân nhìn qua một chút, cảm thấy ca chẩn trị này đơn giản quá rồi.
“Chỉ là trật khớp, không đáng ngại.”
“Thật sao? Vậy thì may quá… Vậy là không như tên nhãi kia nói.”
Mạc Duy chịu đau cả đêm, không tài nào ngủ được, cứ sợ tay mình xem như phế rồi.
May mắn hắn nghe nói có danh y gì đó là đệ tử của đại y sư Thiết Hòa, cho nên nhanh chóng tới chẩn trị.
Lúc này, Dương Ảnh Quân đã chuẩn bị rượu thuốc, đeo bao tay dùng thủ thuật nắn lại khớp cho Mạc Duy.
“A… đau… đau chết tôi rồi.
hu hu… đau lắm.”
Mạc Duy gào lên đau đớn.
“Có gì mà đau? Chỉ lệch khớp, chỉnh một chút thôi, chịu đựng chút.”
Dương Ảnh Quân nhíu mày.
Lệch khớp thôi mà, cần tỏ ra đau đớn như thế sao?
“Á… không được, chết tôi rồi.
Đau…”
Mạc Duy lại gào lên.
“Không thể nào! Lệch khớp sao có thể đau như thế chứ?”
Dương Ảnh Quân không chịu thua, muốn thử lại một lần nữa.
“Không được rồi… Tôi chịu không nổi.”
Vẻ mặt đau đớn đến khóc của hắn làm cho mọi người xung quanh giật mình.
Dương Ảnh Quân nhíu mày nghi hoặc.
“Nhìn đi, sao danh y đến lệch khớp cũng không chữa được?”
“Đúng vậy! Hay là cao siêu quá đơn giản quên rồi?”
“Hay tên kia bị gì rồi?”
Hàng loạt nghi vấn bàn tán xì xầm nổi lên.
Dương Ảnh Quân nghe càng thêm phiền chán.
“Im hết cho tôi!”.
Danh Sách Chương: