Thủy Ngân cầm chiếc dây thừng đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh bước qua trói chặt tay chân và cổ của Thẩm Thụy Đức, cột chắc cố định trên giường. Sau đó, cô cầm cái gậy gỗ cũng đã được chuẩn bị từ trước lên, dùng sức đập gãy chân của ông ta.
Thẩm Thụy Đức bị đánh đau mà tỉnh, ông ta ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa há mồm ra định kêu gào thì lập tức bị người khác che lại. Thẩm Thuỵ Đức miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện Thẩm Thu Uyển một tay cầm gậy, một tay che miệng ông ta, gương mặt lộ ra vẻ cay nghiệt mà trước giờ ông ta chưa từng thấy. Ông ta không thể động đậy, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn.
Thẩm Thuỵ Đức trợn muốn rách cả mí mắt, giận dữ nhìn chằm chằm con gái đứng trước mặt, gắng sức lắc đầu muốn thoát khỏi tay cô, mắng không rõ chữ: "Tiểu súc sinh! Mày đang làm gì? Muốn lật trời rồi à?"
Thủy Ngân dứt khoát túm lấy cái khăn lau nhét vào miệng ông ta, cẩn thận chặn kín lại còn ghìm thật chặt khiến ông ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó mới nói: "Lật trời hả? Nếu ông cảm thấy mình là trời thì đúng là hôm nay tôi muốn lật nó rồi đây." Nói xong, lại thêm một gậy giáng xuống. Đập rơi mất cái răng vàng của Thẩm Thuỵ Đức, răng và máu tươi cùng bắn ra.
Thủy Ngân không quan tâm đến người đàn ông trung niên đang nằm như cá chết kia nữa, cô cởi chiếc áo khoác dính máu, đi xung quanh phòng tìm chứng minh hộ tịch và chút ít tiền…. Thu xong các thứ thì xách một túi hành lý nhỏ cứ như vậy đi ra ngoài.
"Tôi đi đây." Cô nhếch môi, tiện tay đóng cửa, để lại bên trong ánh mắt hoảng sợ giận dữ lại bất lực của Thẩm Thuỵ Đức.
Lần này chưa gả vào nhà họ Chương, đương nhiên là cô không định qua đó dây dưa với đám người kia nữa. Cô không phải là loại người ưa thích bị ngược đãi, lần nào cũng phải phá thai chẳng lẽ cô thấy dễ chịu lắm hay sao? Cũng là do cô không mạnh bằng người ta, cho nên chỉ có thể tự làm tổn thương chính mình để tìm cho bản thân một lối thoát.
Ở trong thế giới này, phụ nữ đi tha hương một mình không phải là chuyện dễ dàng, thậm chí còn khó hơn so với việc nghĩ kế bức chết lão phu nhân, nhưng Thủy Ngân vẫn không chùn bước lựa chọn rời đi nơi này.
Cô đón xe đi ra bến tàu để tìm một người. Người này họ Phùng, không ít công nhân làm việc ở bến tàu đều gọi ông một tiếng Phùng đại ca. Dưới tay ông cũng có mấy chục nhân công làm việc kiếm ăn ở đây, quen biết khá nhiều đội tàu vãng lai, có thể nói là một nhân vật có quan hệ rộng.
Mà vị gọi là chú Phùng này, có chút mối quan hệ từ xa xưa với mẹ của Thẩm Thu Uyển, ông từng được mẹ của cô cứu giúp một lần. Trong cuộc đời của Thẩm Thu Uyển nguyên bản, về sau thời điểm cô sống nghèo túng đã được chú Phùng giúp đỡ rất nhiều lần. Tuy rằng những năm này hai người không có qua lại gì, nhưng nhiều năm sau ông vẫn nguyện ý giúp đỡ con gái của ân nhân, âu cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Thủy Ngân tìm ông là muốn nhờ ông hỗ trợ sắp xếp cho cô một đội tàu để rời khỏi nơi đây. Hiện tại các phương tiện giao thông còn rất hạn chế, hầu như đều dùng xe ngựa hoặc đi tàu thuỷ; cũng chỉ có một số thành thị là có đường sắt, còn xe hơi loại nhỏ chỉ thuộc về những thành phần cực kỳ giàu có, nhưng nơi này không có.
Thời điểm cô đến bến tàu đã thấy ngay mấy con thuyền đang neo phía bên kia chờ chuyển hàng, người đến người đi vô cùng bận rộn. Cô đứng đợi một lát, nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng dấp phổ thông, đầu đầy mồ hôi sải bước đi tới. Khuôn mặt phong sương, da ngăm đen thô ráp, bởi vì sớm chiều vất vả nên nhìn qua hơi già so với những người cùng tuổi. Ông dùng khăn tay xoa xoa mặt, nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét.
"Cháu tìm chú hả? Có chuyện gì không?" Nghe giọng điệu của ông thì có vẻ như đã biết rõ cô là ai.
Thủy Ngân dứt khoát nói: "Cháu muốn xin chú Phùng giúp cháu một chuyện, để cho cháu có thể đi theo một đội tàu rời xa nơi này."
Chú Phùng kinh ngạc nhìn cô, động tác lau mồ hôi cũng dừng lại, "Cháu sắp gả đến nhà họ Chương rồi mà, sao đột nhiên lại muốn đi khỏi đây?"
Thủy Ngân rũ mắt xuống, chú Phùng này so với tưởng tượng của cô còn biết khá rõ tình huống của Thẩm Thu Uyển. Cô lập tức đỏ mắt, quỳ xuống, "Cầu xin chú Phùng giúp cháu một lần, Thu Uyển thật sự không còn cách nào khác."
Chú Phùng một tay kéo cô lên, không do dự bao lâu liền nói: "Theo chú qua đây."
Chú Phùng bước đến trước một cái lều bên cạnh bến tàu, nói chuyện với mấy người đang đứng đó. Thủy Ngân đi qua chỉ nghe thấy chú Phùng nói: "Đúng rồi, đây là cháu gái của tôi, nó đến tỉnh G có việc. Để nó đi một mình tôi không yên tâm, mọi người cho nó đi nhờ một đoạn đến huyện Vận Thuỷ là được rồi."
Thủy Ngân yên lặng lắng nghe, đội tàu này của bọn họ đang chuẩn bị xuất phát, chuyển nốt chút hàng là đi ngay. Chú Phùng không hỏi nguyên do gì nhiều, nhưng ông lại trực tiếp chọn cho cô một đội tàu có thể rời đi nhanh nhất.
Thủy Ngân vô cùng cảm kích lòng tốt của chú Phùng, trước khi lên đường thật lòng nói cám ơn ông. Chú Phùng chỉ khoát khoát tay, "Mau đi đi, cháu một mình ở bên ngoài thì cẩn thận nhiều vào."
Thời điểm bước lên thuyền, Thủy Ngân nghe được Hệ thống ở trong đầu phát ra tiếng cảnh cáo thật lớn 【 Cảnh cáo, không thể rời khỏi nơi phát triển của nội dung kịch bản! Không thể rời khỏi nơi ở hiện tại của nhân vật chính! 】
Thủy Ngân không để ý đến, cô bước xuống nghe theo sự sắp xếp của người ta, an vị ngồi trong khoang thuyền cùng với một đám người. Đây cũng là những người đi cùng đội tàu một đoạn, mục đích không ai giống ai, vẻ mặt cũng mỗi người một sắc thái. Không bao lâu sau, thuyền chậm rãi rời khỏi bến. Thủy Ngân nhìn bến tàu cách mình càng lúc càng xa, phía trước là mênh mông sông nước.
Cô khẽ nở nụ cười.
. . .
Tào Chí Thăng chuyển hàng trên bến tàu nhìn chiếc thuyền đang dần đi xa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Hình như vừa rồi anh ta nhìn thấy một cô gái trông rất giống Thẩm Thu Uyển bước lên thuyền, không lẽ nhìn nhầm rồi sao?
Chắc là nhầm thôi, cô ấy sắp gả vào nhà họ Chương rồi mà. Nghĩ đến việc người mà mình rất thích sắp gả đi cho người khác, tâm trạng Tào Chí Thăng bỗng có chút sa sút. Đợi đến lúc tan việc, anh ta còn cố ý đi quanh quẩn trước cửa nhà họ Thẩm, nhưng chờ mãi cũng không thấy được người mà mình muốn gặp.
Về đến nhà, thím Tào thấy con trai tinh thần uể oải liền hỏi: "Làm sao thế? Có phải là chuyển hàng ở bến tàu mệt mỏi quá không?"
Tào Chí Thăng do dự một chút vẫn nói thật cho mẹ nghe: "Hình như hôm nay con nhìn thấy Thu Uyển ở bến tàu."
"Thu Uyển, Thu Uyển, gọi thân thiết như vậy để làm gì? Người khác mà nghe thấy tự dưng lại nghĩ con với cô ta có cái gì với nhau . . . Mà khoan, tại sao Thẩm Thu Uyển lại tới bến tàu, có phải cô ta đi tìm con không?" Thím Tào cảnh giác dí sát mặt vào con trai.
Tào Chí Thăng có chút bực mình, "Không phải, chắc là con nhìn nhầm thôi, người kia bước lên thuyền mà."
Thím Tào giật mình một cái, bà ta nhớ tới bộ dạng của Thẩm Thu Uyển lúc gặp cô ngày hôm nay, hoàn toàn không giống bình thường một chút nào. Không phải cô ta chạy trốn đấy chứ? Trong lòng rục rịch sôi trào, bà ta đẩy đẩy con trai, "Đi, đi qua nhà họ Thẩm xem thế nào!"
Hai mẹ con bọn họ gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy người nhà họ Thẩm ra mở cửa. Tào Chí Thăng cẩn thận nghe ngóng, "Có tiếng gì đó bên trong thì phải."
"Úi, không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Mà thôi thôi, đừng lo chuyện bao đồng, mẹ con mình về nhà đi." Thím Tào xoay người muốn đi, Tào Chí Thăng lại không chịu nghe theo. Anh ta lo Thẩm Thu Uyển xảy ra chuyện gì, dứt khoát trèo tường nhảy vào.
"Bác Thẩm! Bác bị làm sao thế? Ai đánh bác ra nông nỗi này?"
Tào Chí Thăng cởi trói cho Thẩm Thụy Đức, Thẩm Thụy Đức ú ớ khàn giọng hô: "Là tiểu súc sinh Thẩm Thu Uyển kia! Mau, mau đi báo tin cho nhà họ Chương, người chạy mất rồi!"
Tào Chí Thăng ngây người, ". . . Sao có thể?"
. . .
Chương lão phu nhân nghe được tin tức này, giận tím mặt quát: "Cái gì? Con nhỏ Thẩm Thu Uyển kia chạy mất rồi? Nhà họ Chương ta đã trả tiền mua người cho nhà họ Thẩm xong xuôi, cô ta coi như đã là người của nhà họ Chương, còn dám chạy trốn? Nhanh đi gọi người đuổi theo cho ta! Nhất định phải bắt cô ta về!"
"Bảo Lâm Nhi dẫn người đi bắt mau! Cô ta đúng là muốn lật trời luôn nhỉ, làm mất hết thể diện của nhà họ Chương chúng ta!"
Chương Lâm cùng đám hạ nhân của nhà họ Chương vội vã đuổi tới bến tàu.
"Nghe nói Thẩm Thu Uyển là do ông sắp xếp chạy trốn, cô ta đi theo đội tàu nào?"
Chú Phùng ngồi ở trước lều uống nước, đối với vị thiếu gia lịch sự nhưng bản chất dạng chó hình người này đến mắt cũng không thèm liếc, "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
Chương Lâm móc ra một thỏi bạc, "Chỉ cần mua một câu của ông thôi."
Chú Phùng không để ý đến anh ta, gào to giục các công nhân tranh thủ thời gian chuyển hàng.
Chương Lâm bị người khác lờ đi, tức giận đến bật cười, "Được lắm, ông cho rằng ông không nói thì tôi không hỏi được ai chắc?"
Anh ta quay đầu đi tìm Tào Chí Thăng, người đàn ông trẻ tuổi khi nãy đến nhà họ Chương báo tin, hiện đang thấp thỏm nhìn anh ta, dáng vẻ nghèo khổ bần cùng. Chương Lâm nhìn rất chướng mắt, đưa ra một viên bạc vụn, "Nếu biết Thẩm Thu Uyển đi theo đội tàu nào thì nói ra, số tiền này sẽ thuộc về cậu."
Tào Chí Thăng do dự, anh ta không biết có nên nói hay không, nhưng thím Tào mẹ anh ta mắt thấy số bạc kia đã vội vàng dùng sức túm tay áo anh ta, "Con có ngốc hay không, mau nói cho vị Chương thiếu gia này biết đi."
Bà ta nhìn con trai kiên quyết không chịu mở mồm, hiểu ngay ra anh ta đang do dự cái gì, nháy mắt đã nghĩ ra kế sách liền nhẹ giọng khuyên nhủ: "Con nói ra đi để người ta còn tìm Thu Uyển trở về. Con bé một thân một mình lưu lạc bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu. Có trời mới biết nó sẽ gặp phải hạng người xấu xa gì, đâu phải con không biết ngoài kia loạn lạc như thế nào chứ. Nhà của con bé là ở chỗ này, nó có thể chạy đi đâu được, sớm muộn gì cũng phải quay về. Mẹ biết con muốn tốt cho nó, nhưng con bé tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ con cũng không quan tâm suy nghĩ cho nó hay sao?"
Thấy con trai dao động, thìm Tào nói tiếp: "Đợi người chết ở bên ngoài rồi thì con tha hồ mà hối hận!"
Cũng đúng, một cô gái như cô ấy ở bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm, vẫn nên tìm đưa về thì tốt hơn. Tào Chí Thăng cắn răng một cái rồi nói.
"Cô ấy đi theo đội tàu tới huyện Vận Thuỷ."
. . .
Thủy Ngân nhìn mặt nước rộng lớn, nước sông cuồn cuộn chảy về phía trước, dòng nước này chảy xiết ra biển, bao năm nay chỉ chảy một hướng này, chưa bao giờ chảy ngược.
Thuyền đã đi rất xa, cô không còn nhìn thấy bến tàu từ lâu. Cách càng xa, Thủy Ngân càng cảm thấy dễ chịu, cô bắt đầu nghĩ đến địa điểm mình sẽ dừng chân, về sau có thể làm cái gì.
Cô muốn đến mấy thành phố lớn ở duyên hải, ở đó đang phát triển nhanh chóng, có lẽ cô sẽ tìm được một công việc phù hợp.
Đội tàu có neo lại một lần, dừng tương đối lâu, sau đó lại tiếp tục khởi hành. Thủy Ngân bỗng thấy xa xa xuất hiện một chiếc thuyền. Ban đầu cô cũng không chú ý lắm, nhưng khi chiếc thuyền đó càng ngày càng tiến lại gần, cô dần dần cảm thấy không ổn. Tới khi trông thấy Chương Lâm cùng quản gia và một đám hạ nhân của nhà họ Chương đứng ở đầu thuyền, trong lòng Thủy Ngân dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Vì sao bọn họ có thể đuổi theo nhanh như vậy được?
Thủy Ngân nhìn đám người kia chậm rãi tới gần, trong lòng hiểu rõ, mình không có chỗ nào để trốn cả. Thuyền đang ở giữa dòng sông, mà cái thuyền cũng chỉ lớn có từng này. Đám người Chương Lâm đã muốn tìm thì kiểu gì cũng sẽ tìm ra cô.
Nhưng cô còn chưa nghĩ đến việc từ bỏ.
Cô đứng dậy, lẳng lặng xách túi hành lý đi ra ngoài, phía trên boong thuyền có rất nhiều người, cô cũng không thể chạy loạn, cuối cùng lựa chọn trốn vào khu vực chứa hàng.
Chương Lâm lên thuyền, nói qua tình huống với người của đội tàu, đưa thêm ít bạc, người ta không nghĩ ngợi liền hào phóng khoát tay để anh ta đi lục soát.
Thủy Ngân nghe động tĩnh bên ngoài, ngón tay túm chặt lấy bao tải đựng hàng hoá, thu người ép chặt vào trong góc.
Có người lục soát khoang chứa hàng, Thủy Ngân nín thở nghe ngóng động tĩnh, không phát ra một chút âm thành nào. Chỗ cô trốn cũng rất khéo nằm ngay góc chết, cô lợi dụng thân hình chui vào rất dễ dàng. Nếu người khác không di chuyển những bao hàng nặng nề kia ra ngoài thì sẽ rất khó phát hiện ra cô, cho nên người đến lục soát chỉ đi dạo qua một vòng, thấy không có dị thường đang chuẩn bị rời đi.
Thủy Ngân chậm rãi thở ra một hơi, còn chưa kịp thả lỏng, bỗng nhiên cảm thấy đau đớn ập đến. Là hệ thống tung ra đòn điện giật! Cô bất ngờ phát ra tiếng kêu, lập tức bị người kia phát hiện.
Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, bị người khác kéo ra đưa lên boong thuyền.
"Thẩm Thu Uyển?" Chương Lâm nhìn cô gái đang ngã ngồi bên dưới, ánh mắt khinh miệt, cầm cái đồng hồ bỏ túi trong tay, mở mở đóng đóng cho giết thời gian, tiếng cạch cạch phát ra không ngừng.
Những người khác trên thuyền thì vây tròn xung quanh hóng chuyện, xì xào bàn tán. Có người nói: "Nghe nói là đào hôn đấy, người của nhà chồng tới bắt kìa." Còn có người nói: "Bỏ trốn cùng gian phu à, gian phu đã bắt được chưa, sao lại không thấy?"
Thủy Ngân chật vật ngồi dưới đất, lúc này cô không muốn mắng chửi gì nữa, cô chỉ nghĩ, con người muốn sống theo ý của mình thật quá khó khăn.
【 Nếu Ký chủ lựa chọn gả vào nhà họ Chương thì đã không phải chịu khổ như thế này. Bản hệ thống đã đưa ra đề nghị đúng đắn thì Ký chủ cũng nên cân nhắc làm theo, như vậy có thể trải qua những ngày tháng tốt lành khiến người ta ghen tỵ rồi 】
[ Loại lời nói kiểu như "Nếu nghe lời ta thì đã không như vậy" ta đã phải nghe quá nhiều, nhưng cứ mỗi lần nghe thấy là lại muốn ói ]
【 Ký chủ vẫn không nhận thức được sai lầm của mình phải không? 】
[ Nếu như ta có sai lầm gì, thì nhất định là sai ở chỗ ta nghĩ mình có thể làm người ở trong thế giới này ]
"Cô biết mình đang hành động ngu xuẩn như thế nào không? Sau chuyện này cô cũng đừng mơ đến chuyện có thể gả vào được nhà họ Chương, mà có được sống hay không còn phải xem biểu hiện của cô nữa ấy chứ." Chương Lâm cạch một tiếng gập đồng hồ lại bỏ vào trong túi, "Được rồi, dẫn về cho lão phu nhân xử trí."
Thủy Ngân bị người bắt lại, khập khiễng đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên cô nói với Hệ thống một câu:
[ Mày có thể chuẩn bị lần tái khởi động tiếp theo rồi ]
Nói xong, cô dùng sức lực toàn thân thoát khỏi kìm kẹp, chạy nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng hướng về phía Chương Lâm.
Cô muốn kéo Chương Lâm cùng nhảy xuống nước!
Nhưng ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, Thủy Ngân đột nhiên lách qua Chương Lâm, một mình nhảy xuống sông.
Sở dĩ cô thay đổi chủ ý chẳng phải vì tự dưng nổi lên ý tốt gì, mà là cô nghĩ nếu đây là một thế giới thực sự, Thẩm Thu Uyển chết rồi, Chương Lâm thuận lợi chiếm đoạt nhà họ Chương không phải cũng rất tốt hay sao? Cái gì mà Chương Hoài Viễn, Chương Gia Vọng, Chương Lâm, Chương lão phu nhân, sống chết của bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa.
Nếu nhất định phải có một kết cục thì kết thúc của cô sẽ không phải là ở nhà họ Chương, cô thà tình nguyện ở lại bên dưới dòng sông này.
Đám người kinh hãi hô lên, Chương Lâm thấy Thẩm Thu Uyển lướt qua bên cạnh mình nhảy xuống, nhìn gương mặt cô lộ ra nụ cười kỳ quái. Sau đó cô bị dòng nước chảy xiết vùi xuống, không thấy bóng người.
Nước sông cuồn cuộn không ngừng một khắc, hướng về phía Đông mà chảy, hoà chung với biển rộng.