Việc trên mông Chương Lâm có nốt ruồi, Thuỷ Ngân biết được từ “kịch bản” mà Hệ thống cho. Hiện tại cô không chút do dự lấy ra dùng, trở tay đâm lại Chương Lâm một đao.
Một đao kia chém xuống làm Chương Lâm á khẩu không nói được gì. Anh ta thực sự không biết tại sao người phụ nữ tên Thẩm Thu Uyển này lại biết rõ chuyện riêng tư của bản thân, vì đáng lẽ việc đó chỉ có một mình anh ta biết mới đúng.
Thủy Ngân chém đinh chặt sắt nói xong cũng đứng im tại chỗ, đau lòng gần chết nhìn Chương Lâm, diễn vai một người phụ nữ bi thương vô cùng tinh tế. Chương Lâm thì ngược lại, dáng vẻ ngỡ ngàng khó tin, nhìn thế nào cũng giống như đang chột dạ. Lúc này ngay cả lão phu nhân cũng hoàn toàn dao động rồi.
Mà kể cả lão phu nhân không chắc chắn Chương Lâm có nốt ruồi kia hay không thì bà ta vẫn tin tưởng hơn phân nửa, lập tức ra lệnh cho quản gia, "Quản gia, ông mau đi xem nó có đúng như lời Thẩm Thu Uyển nói hay không!"
Quản gia vừa rồi còn quỳ trên mặt đất nghe quở trách, hiện tại tình thế đột nhiên xoay ngược lại; thoáng cái con trai của mình được minh oan, mà kẻ đầu sỏ Chương Lâm thì lâm vào khốn cảnh. Quản gia thoáng ngẩn người, vội vàng đứng dậy đi về phía Chương Lâm.
Chương Lâm hất văng tay của ông ra, cố gắng trấn định, "Dù có thì thế nào, cũng không có nghĩa rằng con cùng Thẩm Thu Uyển có chuyện gì. Nói không chừng chị ta nghe được việc này từ đâu đó cho nên cố ý đe doạ đổ oan cho con!"
Anh ta tự biết mình thực sự có nốt ruồi kia, không thể nói dối được, đành phải chuyển sang hướng khác để giải thích. Đáng tiếc cách biện giải của anh ta quá không thuyết phục, hiện giờ lão phu nhân hoàn toàn không giữ được niềm tin đối với anh ta như vừa rồi nữa, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh ta.
Diễn viên Thẩm Thu Uyển cũng thoáng cái trở thành vai phụ.
Cô có chút phấn khích xem vở tuồng chó cắn chó này, trong lòng hiểu rất rõ tình hình hiện tại. So với sự phản bội của đại thiếu phu nhân hữu danh vô thực là cô đây, thì sự phản bội của đứa con nuôi đã yêu thương nhiều năm Chương Lâm mới khiến lão phu nhân cảm thấy khó tiếp nhận nhất, cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Tuy nói lão phu nhân luôn đối xử với Chương Lâm rất tốt, nhưng cái này cũng phải có điều kiện, điểm mấu chốt chính là tuyệt đối không được động đến đứa con trai duy nhất của bà ta.
Việc con trai độc nhất qua đời đã làm cho bà ta tức nghẹn, vốn dĩ Thẩm Thu Uyển sẽ là người gánh cục tức này, hiện tại cô kéo Chương Lâm một cái, đẩy anh ta chắn ở đằng trước.
Không phụ sự kỳ vọng của Thủy Ngân, lão phu nhân đấm ngực dậm chân, bắt đầu toàn tâm toàn ý mắng chửi Chương Lâm, "Mày cái đồ nghiệt tử này! Cớ sao mày có thể làm như vậy! Sao mày dám phụ lòng anh cả mày, phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Chương!"
Thủy Ngân: Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Đột nhiên chẳng hiểu lão phu nhân não bổ cái gì, trợn to hai mắt, "Cái chết của anh cả mày có liên quan gì tới mày hay không?! Lúc trước thằng bé vẫn còn tốt, lại ra đi bất chợt như vậy, có phải là bị mày cùng tiện phụ kia làm cho tức chết?! Chẳng lẽ các người âm mưu hợp lại hãm hại con trai ta!"
Chương Lâm quả thực hết đường chối cãi, đối mặt với lão phu nhân vừa có khả năng tưởng tượng phong phú vừa điên cuồng, anh ta chỉ có thể yếu ớt giải thích con không có, con không làm.
Mà thực sự đúng là anh ta không làm cái gì thật, vốn dĩ cũng muốn hại Đại thiếu gia lâu rồi, nhưng lão phu nhân coi đứa con trai độc nhất này không khác gì sinh mạng. Anh ta hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay. Dù sao con ma ốm đó cũng có thể chết bất cứ lúc nào, anh ta không cần phải quá hao tâm tổn trí. Chỉ có điều hiện tại, cái tội danh này đang từng chút từng chút hắt lên người anh ta rồi.
Lão phu nhân chịu quá nhiều kích thích, ánh mắt chuyển sang Thẩm Thu Uyển, cũng kéo cô vào chiến trường, "Tiện phụ, cô nói đi, có phải là do các người hay không?!"
Dưới cái nhìn của lão phu nhân, Thuỷ Ngân cúi đầu xuống, co rúm lại một chút rồi mới nói: "Tuy rằng, tuy rằng lúc trước anh ta từng nói muốn làm cho Đại thiếu gia chết sớm, nhưng con lại không dám hại người, cho nên không đồng ý. Đại thiếu gia qua đời mấy ngày nay, đêm nào con cũng ngủ không yên giấc vì bị lương tâm cắn rứt. Con hỏi thì anh ta nói chính anh ta đã làm Đại thiếu gia tức chết, vậy nên mới khuyên anh ta sửa đổi mà đứng đắn làm người... Có lẽ chính vì lẽ đó nên anh ta mới nghĩ con không nghe lời, muốn diệt trừ con."
Cô nói xong thì ôm mặt khóc —— không che mặt đi thì thực sự sợ là chính mình không nhịn được bật cười. Vốn dĩ cô không định đẩy việc này lên đầu Chương Lâm, tuy nhiên lão phu nhân đã gợi ý như thế, chẳng cần biết anh ta có oan uổng hay không thì cũng phải gánh hết tội danh này.
Lời này có lý có cứ, có quan hệ nhân – quả rõ ràng, mấu chốt là do chính lão phu nhân tự mình “suy luận” ra, hiện tại lại được Thuỷ Ngân khẳng định, trước đó bà ta đã tin hơn phân nửa rồi, quả nhiên lập tức giận điên lên, đẩy nha hoàn ra nhào về phía Chương Lâm mắng to: "Súc sinh! Thứ đồ lòng lang dạ sói! Mày hại chết con trai ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho mày!"
Bà ta cào liên tục vào mặt Chương Lâm, Chương Lâm vô cùng chật vật, không chống đỡ được đành phải lui về phía sau. Lời giải thích mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra được, tình hình nhất thời rối tung rối mù.
Dù thế cũng không thể trách lão phu nhân hành động điên cuồng được, nhà họ Chương mấy đời đều là con độc nhất. Đến thế hệ này huyết mạch lại bị chặt đứt, đối với người ở thời đại này mà nói đó là chuyện đại sự. Cả đời lão phu nhân đều trông cậy vào con trai, hiện giờ con trai chết, trong nhà không có người đàn ông nào danh chính ngôn thuận đứng đầu chèo chống gia đình cả. Bà ta không có chỗ dựa, khoảng thời gian sau biết sống như thế nào.
Các loại bi thương sợ hãi lúc này đều biến thành phẫn nộ, tóm lại cần phải có cái gì đó để cấu xé.
"Quản gia! Mau đi gọi người, gọi Cảnh thám Triệu đến đây ngay! Ta muốn tống Chương Lâm vào tù!" Lão phu nhân không đánh nữa, đặt mông ngồi xuống ghế, vẻ mặt dữ tợn chỉ vào Chương Lâm có vài vết cào đang chảy máu trên mặt, xong lại bất chợt nhìn sang Thẩm Thu Uyển, "Còn có tiện nhân này! Cũng bắt hết cho ta!"
Chương Lâm sống sót sau màn cốt trảo của lão phu nhân, nghe xong vội vàng tiến lên níu lấy Thủy Ngân, tức giận nói: "Nói mau, tại sao chị lại đổ oan cho tôi? Có phải là có người muốn hãm hại tôi hay không? Mau nói thật đi!"
Thủy Ngân bị anh ta túm đứng lảo đảo một cái, đôi mắt ngấn lệ, khuôn mặt lộ ra vẻ đau xót, đột nhiên che bụng, kêu đau ra tiếng.
Chương Lâm hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, "Đừng có giả bộ nữa, nói mau lên, tại sao lại vu oan cho tôi?"
Trong đầu lại vang lên cảnh cáo của Hệ thống ngu ngốc 【 Xin Ký chủ đừng đổ oan cho người khác, hãy dùng sự thiện lương của mình hoá giải hết thảy. Dựa theo nội dung cốt truyện mà tự cắt ngón tay, dùng máu chứng minh trong sạch, cầu xin được tha thứ 】
【 Hành vi của Ký chủ không phù hợp với tiêu chuẩn của phụ nữ tốt, cần lập tức quay về nguyên gốc nội dung vở kịch. Nếu không sẽ phải chịu điện giật cảnh cáo lần thứ nhất 】
Ồ, thì ra nó không chỉ là “Đại sư” dạy khoa nữ đức mà còn là “Bậc thầy” điện giật nữa cơ à.
Trong nội tâm Thủy Ngân điên cuồng xỉ vả hệ thống, còn đầu thì giống như có búa tạ giáng xuống, co rút đau đớn. Thật sự là có trừng phạt rồi.
Hiện tại bên ngoài chỉ thấy gương mặt Thẩm Thu Uyển thoáng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, cực kỳ đau đớn đáng thương.
Lông mi cô run rẩy, nước mắt rơi xuống, hiển nhiên là nhịn đau mà nói: "Lúc đầu tôi bị anh lừa gạt, làm ra chuyện không nên làm, vẫn luôn rất hối hận. Hôm nay anh vì bản thân mà đổ oan cho tôi cấu kết với người khác, muốn dồn tôi vào chỗ chết, làm tổn thương tình cảm của tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của anh, bất luận như thế nào, tôi sẽ không giúp anh lừa gạt người khác thêm nữa."
Chương Lâm bị cô chọc tức giơ tay muốn đánh, Thủy Ngân đúng lúc ngã xuống đất, tránh khỏi bàn tay anh ta, đau khổ cuộn người lại hướng về phía lão phu nhân hô to: "Lão phu nhân, từ trước đến nay tâm tính ngài thiện lương, xin hãy cứu con của con!"
Lão phu nhân chán ghét nhìn cô: "Cô muốn ta cứu nghiệt chủng đó? Ta còn hận không thể đẩy tất cả các người xuống giếng, báo thù cho con trai ta đâu!"
Thủy Ngân cười đến thê lương, "Thu Uyển không phải đang nghĩ cho mình, mà là đang nghĩ cho Đại thiếu gia đó."
"Tuy rằng lúc trước con và Chương Lâm có tư tình, nhưng dù sao Đại thiếu gia cũng là chồng của con. Khi đó sức khoẻ của anh ấy có chút khởi sắc nên mới cùng con, cùng con ngủ chung phòng. Tính toán thời gian mang thai đứa bé này, có lẽ, có lẽ cũng có thể là của Đại thiếu gia. Con cũng không dám xác định."
Lão phu nhân chậm rãi ngồi thẳng dậy, dường như thấy được một tia hi vọng, ánh mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm: "Cô nói thật sao?"
Thủy Ngân rưng rưng nước mắt, gật đầu: "Con có lỗi với Đại thiếu gia, chết cũng chưa hết tội, nhưng ngộ nhỡ đứa nhỏ thật sự là của Đại thiếu gia, con lại không thể giữ được nó, thì chẳng phải lại càng có lỗi với Đại thiếu gia hơn ư?"
Lão phu nhân từ từ bình tĩnh lại, bà ta suy nghĩ trong chốc lát, sai nha hoàn ra đỡ Thuỷ Ngân đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là cô nên nói sự thật." Mà coi như là giả, đợi đến lúc đứa bé được sinh ra, bà ta tự có biện pháp kiểm tra xem đó có phải là huyết mạch của nhà mình hay không. Nếu không phải thì hai mẹ con cô ta cũng chỉ sống thêm được mấy tháng nữa mà thôi!
Thủy Ngân cũng không thấy làm lạ với cách xử lý của bà ta. Bà ta quá mức hy vọng vào huyết mạch gia đình nhà mình không bị đoạn tuyệt, dù chỉ là một chút khả năng nhỏ nhoi cũng phải giữ lại. Chỉ là thật đáng tiếc, tiểu súc sinh trong bụng này nhất định không thể sinh ra được rồi.
Thủy Ngân yếu ớt rũ mắt xuống, lộ ra một nụ cười cảm động đến rơi nước mắt.
Lão phu nhân sai người dẫn cô đi thu xếp ổn thoả, quay đầu lại kêu quản gia trói Chương Lâm áp giải đi ra ngoài. Nếu tạm thời không thể động tới Thẩm Thu Uyển thì càng cần phải xử phạt Chương Lâm thật nặng mới có thể xả được cục tức trong lòng bà ta. Bà ta đã nói ngồi tù thì nhất định phải ngồi tù, cả đời cũng đừng mong thoát ra được!
Dưới tiếng chửi bới om sòm, không chút phong độ của Chương Lâm, Thuỷ Ngân bước chân rời khỏi linh đường. Hôm nay chỉ có vài người có mặt tại đây, chắc chắn vì thể diện lão phu nhân sẽ không cho truyền đi khắp nơi, do đó trong thời gian ngắn việc Thẩm Thu Uyển cùng người khác thông dâm sẽ không thể truyền ra khỏi nhà họ Chương.
Cô chậm rãi đi xuống bậc đá xanh, khoé môi thoáng cười.
[ Hệ thống, cảm ơn nhé, bằng không ta còn không diễn được chân thật như vậy đâu ]
Hệ thống bị cô làm cho tức giận đến loạn cả mã. Thủy Ngân suy nghĩ, thủ đoạn trừng phạt của Hệ thống này đối với mình có vẻ như không thể dùng liên tục, bằng không hiện tại khẳng định nó sẽ giật cho cô thêm vài lần nữa. Cho nên cô cần phải thử nghiệm nhiều hơn, để xem cái Hệ thống ngu ngốc này có thể làm được tới mức độ nào.
Nha hoàn đỡ cô đi được nửa đường liền vứt tay của cô ra, ánh mắt chán ghét tức giận nhìn cô: "Tự cô trở về đi, tôi không tiễn. Tôi còn cần quay về phục vụ lão phu nhân nữa."
Thủy Ngân ngước mắt nhìn cô ta.
Nha hoàn này tên là Huệ Hồng, người thường xuyên có mặt bên cạnh lão phu nhân. Loại chuyện ban nãy cô ta cũng có thể có mặt chứng tỏ cô ta là tâm phúc của bà ta. Trong nguyên tác cô ta mới là người có tư tình với Chương Lâm. Khuôn mặt kia của Chương Lâm thật ra vẫn có khả năng lừa gạt các cô gái nhỏ, dỗ dành vài câu là có thể làm Huệ Hồng lung lay rồi. Cô ta báo cáo nhất cử nhất động của lão phu nhân cho anh ta, cũng hết lòng khen ngợi anh ta trước mặt lão phu nhân để giành lấy cảm tình của bà ta.
Chỉ có điều sự việc hôm nay diễn ra quá đột ngột, ngay đến Chương Lâm còn không kịp nghĩ ra biện pháp đối phó thì Huệ Hồng lại càng chẳng có cách nào. Vừa rồi cô ta chỉ có thể lo lắng đứng nhìn, đến tư cách lên tiếng còn không có. Bây giờ mắt thấy Chương Lâm có thể bị thống vào tù, làm sao Huệ Hồng có thể nhìn cô với sắc mặt tốt được.
Nếu không phải còn bận tâm đến việc Thẩm Thu Uyển đang mang thai thì Huệ Hồng đã đẩy cô ngã xuống đất rồi.
Cô ta lo lắng chuyện này nhưng Thủy Ngân thì không.
Thủy Ngân còn đang giả vờ suy yếu, đột nhiên tiến đến túm lấy đầu Huệ Hồng đập mạnh vào bức tường bên cạnh một cái.
Cô ả Huệ Hồng này trong nội dung cốt truyện không ít lần nhúng tay tham dự vào âm mưu của Chương Lâm. Mỗi lần nói chuyện với lão phu nhân cô ta đều nói xấu Thẩm Thu Uyển, khiến cho bà ta càng ngày càng không thích cô. Về sau Thẩm Thu Uyển sinh ra con trai, cô ta chịu trách nhiệm chăm sóc đứa bé, nuôi dưỡng thành một tiểu súc sinh, thường xuyên gây khó dễ cho Thẩm Thu Uyển. Chỉ là một ả nha hoàn mà có thể khiến cho Thẩm Thu Uyển nếm không ít mùi đau khổ.
Thủy Ngân nghĩ tới đây, túm chặt tóc của Huệ Hồng, dứt khoát đập đầu cô ta vào tường thêm hai cái nữa —— cô đập cạnh bên đầu của Huệ Hồng nên tất cả dấu vết đều lẫn vào trong tóc.
Đập xong, cô dùng một tay dúi Huệ Hồng ngã xuống đất, còn bản thân thì dựa lưng vào tường từ từ trượt xuống, ôm bụng bắt đầu kêu đau.
Người khác nghe tiếng Huệ Hồng thét lên chạy đến đã thấy tình cảnh này, vội vàng qua đỡ, Thủy Ngân hổn hển hô to: "Mau cứu đứa bé của Đại thiếu gia!"
Lão phu nhân cũng bước nhanh tới, nhân lúc Huệ Hồng còn đang hoa mắt chóng mặt không nói được gì, Thủy Ngân nước mắt giàn dụa: "Lão phu nhân... Huệ Hồng cô ta thầm thích Lâm thiếu gia, vừa rồi cùng con xảy ra xô xát, định làm ra chuyện ngoài ý muốn hại chết đứa nhỏ trong bụng con, ngài tuyệt đối không thể tin cô ta!"
Huệ Hồng cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, ôm đầu bò dậy, lớn tiếng kêu lên: "Không phải, là cô ta..."
Thủy Ngân gục đầu xuống, “choáng váng” ngay tại chỗ. Lão phu nhân còn hơi sức đâu mà lo đến chuyện khác, ra lệnh cho hạ nhân, "Nhanh đưa cô ta trở về, gọi bác sĩ Phó đến đây xem xem! Không thể để đứa bé xảy ra chuyện gì được!"
Bà ta nâng Thuỷ Ngân đi cùng với hạ nhân, Huệ Hồng ở phía sau chóng mặt ôm đầu, một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.