Tiết mục của học sinh cấp ba phần lớn là bình thường, không tốt cũng không xấu, không có gì quá đa dạng. La Niệm độc tấu đàn dương cầm cũng không tệ lắm, thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi ngồi ở trước cây dương cầm, ánh sáng chiếu tới, nhìn thế nào cũng thật đẹp đẽ. Tuy rằng đại đa số mọi người đều từng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo phách lối của cô ta, nhưng cũng không khỏi khen ngợi một câu.
Thời điểm La Niệm từ trên sân khấu bước xuống, dưới tiếng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thấy sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình, hiển nhiên cho cô ta sự tự tin. Ra phía sau hậu đài trông thấy Thủy Ngân, La Niệm đắc ý hướng nhướng lông mày lên nhìn cô, "Tôi chờ cô biểu diễn."
Ngữ khí của La Niệm không khác gì đang nói "Tao chờ nhìn mày bị xấu mặt đấy", lại không nhịn được khiêu khích: "Cô cảm thấy mình có thể đánh đàn tốt hơn tôi sao?"
Thủy Ngân: "Giữa chúng ta không cần phải so sánh."
Cái này giống như việc học sinh tiểu học muốn cùng thi nhân chia cộng trừ với sinh viên vậy, không có gì đáng so sánh cả.
Mãi đến khi nhìn Vân Tình Không bước lên sân khấu, La Niệm mới phát hiện ra, sự chênh lệch giữa các cô không chỉ có mỗi kỹ thuật đánh đàn.
Khi người chủ trì vừa dứt lời giới thiệu tiết mục của Vân Tình Không, dưới khán đài đã có người bắt đầu vỗ tay. Đầu tiên là học sinh của lớp một, sau đó là học sinh của lớp hai ngồi ngay sát bên cạnh. Những người từng coi Thủy Ngân là đối thủ cạnh tranh, giờ phút này cũng vỗ tay để cổ vũ cho cô. Chỉ có lớp chín là ngồi im không có động tác gì, nhưng bọn họ đã bị chìm trong làn sóng vỗ tay kia rồi. Ngay cả hàng ghế phía trước cũng có một số giáo viên bắt đầu vỗ tay.
Tình huống tiết mục còn chưa bắt đầu biểu diễn mà đã được vỗ tay trước như thế này, đây là lần đầu tiên xảy ra.
Mà đợi đến khi chính tai nghe thấy cô đánh đàn, rốt cuộc La Niệm cũng hiểu ra câu nói "Giữa chúng ta không cần phải so sánh" trước đó của cô là có ý gì. Vân Tình Không đánh đàn rất tốt, còn tốt hơn hẳn so với tưởng tượng của cô ta, thành thạo đến mức dường như đã đánh đàn được rất nhiều năm.
Ở đây phần lớn đều là học sinh, nghe không ra kỹ thuật gì, nhưng chỉ cần có tai nghe, có mắt thấy thì đều có thể nhanh chóng nhận ra giữa hai bài độc tấu đàn dương cầm, cái nào nghe hay hơn. Tới giữa bài biểu diễn, La Niệm đã đỏ ngầu cả hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm trên đài.
Cô ta thực sự không hiểu ―― dựa vào cái gì? Vân Tình Không dựa vào cái gì? Sống ở nhà họ La hơn chục năm là cô ta, hưởng thụ được nhiều thứ hơn cũng là cô ta! Vân Tình Không cái gì cũng không có, đi theo một người làm giúp việc lẫn quét dọn như vậy, phải trải qua cuộc sống nghèo khó kia, tại sao vẫn có thể ưu tú hơn cô ta về mọi mặt?
Những người ngoài kia đều thích Vân Tình Không, ngay cả anh Sở Bình mà cô ta thích cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho Vân Tình Không. Nhưng rõ ràng hiện tại cô ta mới là La Niệm cơ mà!
La Niệm gần như không thể nhịn được muốn xông lên sân khấu để lôi Vân Tình Không xuống, nhưng nhìn dưới khán đài có nhiều người như vậy, cha và anh trai của cô ta vẫn đang ngồi ở đó, cô ta không thể không dằn lòng giữ vững lý trí lung lay sắp đổ của mình.
Kết thúc tiết mục, Thủy Ngân đứng dậy hướng về phía khán đài nhún một cái, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, thật lâu sau cũng không ngừng lại. Tới tận lúc cô đã bước xuống sân khấu nhường chỗ cho người chủ trì, tiếng vỗ tay vẫn kéo dài một lúc lâu.
Dưới khán đài có không ít khách mời không biết nữ sinh này là ai, thấy vậy liền châu đầu ghé tai hỏi các giáo viên ngồi gần đó.
"Bạn học sinh này ấy à, đặc biệt xuất sắc. Học tập đứng đầu, năng lực xuất chúng, tính cách lại tốt, giành được mấy giải thưởng thi đua toàn quốc đó."
"Nhìn chữ viết bằng bút lông trên bảng hiệu này một chút mà xem, do chính bạn học sinh ấy viết đấy. Mọi người nhìn nét chữ này, một học sinh cấp ba bình thường có thể viết được như vậy sao."
Tiếng tán dương khen ngợi ở dưới khán đài ồn ào không dứt, La tiên sinh nở một nụ cười hiếm có, lại càng cảm thấy hài lòng hơn với cô con gái sắp nhận về này. Vân Bình ngồi ở khu vực dành cho phụ huynh của học sinh lớp một, lâm vào mờ mịt. Bên cạnh có phụ huynh nhận ra bà, mặt mũi tràn đầy hâm mộ quay sang nói, "Đây là con gái của chị đúng không. Ôi giỏi quá đi mất, chị dạy con như thế nào vậy, có thể dạy ra được một đứa bé giỏi giang như thế."
"Con gái chị học đàn dương cầm ở đâu đấy? Có thể giới thiệu cho tôi một chút hay không? Tôi cũng muốn cho con gái nhà mình tranh thủ đi học ngoại khoá."
Vân Bình bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, bởi vì chính bà cũng không biết con gái mình biết đánh đàn dương cầm. Sao con bé lại biết đánh đàn dương cầm? Vì sao bà lại không biết? Vân Bình phát hiện ra con gái đã sớm thoát khỏi khống chế của mình từ khi nào không hay. Con bé đã cách khỏi bà càng lúc càng xa, không thể giữ lại được cũng không thể gọi về.
"Ấy ấy, sao chị lại khóc, cảm động quá sao?" Vị phụ huynh bên cạnh không hiểu cho lắm, nhanh chóng lấy giấy đưa qua cho bà lau nước mắt, nhưng lại không biết Vân Bình khóc là bởi vì bà đang cảm thấy mờ mịt sợ hãi, sợ mất đi hết thảy những gì đang có hiện tại.
Các tiết mục sau đó lần lượt diễn ra, không nhấc lên gợn sóng nào nữa. Tiết mục ngâm thơ của lớp một coi như sáng chói nhất, Thủy Ngân ở sau hậu đài đợi bọn họ, thấy cả lớp lần lượt đi xuống liền tiến tới cổ vũ khen ngợi.
Một đám người chen chúc đứng ở chỗ này cũng không tiện, bọn họ kéo nhau quay về chỗ ngồi của lớp mình. Tưởng Mộng nắm tay Thủy Ngân kéo đi, "Đi thôi, chúng ta ra chỗ khán đài ngồi."
Thủy Ngân giữ chặt tay cô nàng và nữ sinh ngồi cùng bàn, lắc đầu cười nói: "Mình còn một tiết mục khác nữa."
Tưởng Mộng nghi hoặc: "Không phải cậu chỉ có một tiết mục thôi sao, ở đâu ra một cái nữa thế?"
Thủy Ngân mỉm cười, kéo hai người qua một bên, nhẹ giọng nói: “Một lát nữa mình còn có một tiết mục bí mật, muốn nhờ các cậu giúp đỡ một tay có được hay không?"
Hai người Tưởng Mộng liếc nhau một cái, dường như hiểu ý Thuỷ Ngân có kế hoạch gì đó, trăm miệng một lời: "Cậu muốn bọn mình giúp cái gì?"
Từ đầu đến giờ Thủy Ngân luôn ở phía sau hậu đài, lúc này dẫn theo hai người bạn ngồi ở đấy cũng không ai có ý kiến gì. Sau khi toàn bộ các tiết mục biểu diễn xong, lễ kỷ niệm thành lập trường cũng sắp đến hồi kết, cô dẫn nữ sinh ngồi cùng bàn đi ra ngoài một chuyến. Thuỷ Ngân quay lại vào đúng thời điểm đọc những lời kết thúc buổi lễ, mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, đến lượt mình ra sân."
"Xè xè ―― alo ―― mọi người có nghe rõ không?" Giọng nói của Thủy Ngân xuyên qua loa phóng thanh truyền đi, "Tôi là Vân Tình Không của lớp một khối mười, sau đây tôi có một vài lời muốn nói, xin mọi người dừng bước."
Các học sinh và giáo viên đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, tất cả mọi người dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ, có người còn thuận tiện ngồi luôn xuống chỗ ngồi gần mình, tưởng rằng còn tiết mục gì sau đó nữa.
Chỉ có Vân Bình sắc mặt tức khắc tái nhợt, bà lờ mờ đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ngồi được nữa, vội vàng đứng dậy, muốn rời khỏi chỗ này trước.
"Nữ sĩ Vân Bình phía sau kia, mẹ của con, xin đừng rời khỏi đây." Thủy Ngân đi tới sân khấu trống trải, theo tiếng gọi của cô, một ánh đèn chiếu thẳng lên người Vân Bình đang muốn rời đi. Bà giống như một con ếch xanh bị đèn chiếu tới, đứng im bất động, thân thể co quắp cúi thấp đầu.
La tiên sinh dưới khán đài dường như cũng ý thức được điều gì, sắc mặt tái xanh. Thủy Ngân cũng không quên mất ông, có một ánh đèn tương tự chiếu thẳng lên người ông cùng La Niệm ngồi bên cạnh, chỉ có người rời đi từ trước là La Ức không có mặt.
"Mười sáu năm trước, mẹ của tôi, nữ sĩ Vân Bình là người giúp việc của nhà họ La. Bà cùng La phu nhân đồng thời sinh hạ một cô con gái. Vì để con gái ruột của mình có được một cuộc sống tốt hơn, nữ sĩ Vân Bình đã tráo đổi con gái của mình với con gái của La phu nhân. Đồng thời để tránh cho sự tình bại lộ, bà nhanh chóng đưa đứa bé đã tráo đổi kia rời khỏi nhà họ La, từ đó đến nay đã là mười sáu năm."
Thủy Ngân hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của bất cứ người nào, cũng không trình bày nhiều, trực tiếp úp thẳng sự thật xảy ra năm đó vào mặt mọi người.
Các học sinh và phụ huynh vốn dĩ nhìn Vân Bình bằng ánh mắt hâm mộ, nghĩ rằng con gái bà đang muốn thể hiện lòng biết ơn, đến khi nghe xong đều đồng loạt ồ lên một tiếng.
Khuôn mặt Vân Bình ôn hoà hiền hậu, ăn mặc mộc mạc, run rẩy đứng ở đó chật vật không chịu nổi, nước mắt giàn giụa, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
"Đúng vậy, tôi chính là con gái ruột của nhà họ La, trước đây một thời gian, tôi mới biết được chân tướng thân thế của mình, cảm thấy hết sức đau khổ." Tuy Vân Bình trông hết sức đáng thương, nhưng biểu lộ của Thủy Ngân còn đáng thương hơn gấp bội. Màn hình phía sau phóng đại nét mặt của cô, hoàn mỹ phô ra vành mắt đỏ bừng, đôi mắt lấp loé ánh nước, còn có vẻ mặt tràn ngập bi thương.
Giờ phút này đại đa số những người có mặt ở đây đều chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe thấy tiếng Thủy Ngân nói: "Ngày hôm nay ở chỗ này, trước mặt mọi người, tôi muốn nói với người nuôi dưỡng mình mười sáu năm – nữ sĩ Vân Bình rằng, hôm nay, con sẽ trả cô con gái thật sự lại cho mẹ, con biết mẹ vẫn không ngừng nhớ thương tới cô ấy."
Dưới khán đài, La Niệm kích động, gương mặt dữ tợn hô to: "Im ngay, đừng nói nữa! Không cho nói nữa!"
Thủy Ngân ở trên cao nhìn xuống: "La Niệm, bạn không nguyện ý tiếp nhận mẹ ruột của mình sao?"
La Niệm nhìn thấy đủ loại ánh mắt xung quanh, nghe được những tiếng xì xào kia, hoàn toàn nổi giận, nhất thời mất khống chế nhấc cái ghế lên muốn xông lên sân khấu, "Tao không phải! Mày nói bậy! Tao không phải là con gái của người giúp việc!"
Học sinh của lớp một vẫn còn có mặt thấy thế, vội vàng chạy qua ngăn cản, mấy nam sinh dùng cả tay lẫn chân giữ chặt lấy La Niệm. Thủy Ngân vốn đã chuẩn bị tư thế tránh né sự công kích của La Niệm, nhìn những bạn học kia một chút. Bọn họ hướng về phía cô hô: "Lớp trưởng đừng sợ! Bọn mình giúp cậu giữ cô ta!"
Mặc dù bọn họ cũng chưa lấy lại tinh thần, còn chưa rõ rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra; nhưng dưới tình huống như vậy, không cần biết như thế nào việc quan trọng nhất là phải bảo vệ lớp trưởng!
Dưới khán đài có một lãnh đạo trong ban giám hiệu quát to: "Chuyện này là cái gì đây, Vân Tình Không, em mau đi xuống ngay!" Bọn họ không thể để tình trạng hỗn loạn thêm được nữa, các giáo viên đang chuẩn bị rời đi dồn dập quay lại muốn kéo Thủy Ngân xuống. Mắt thấy mấy giáo viên muốn bước lên sân khấu, cán bộ học tập của lớp hai bỗng nhiên gào to một tiếng: "Cản bọn họ lại!"
Trong nháy mắt, đám người phía dưới lập tức hỗn loạn, các giáo viên muốn ngăn cản Thuỷ Ngân lại bị các học sinh do lớp một cầm đầu chặn lấy. Thủy Ngân bất giác nở nụ cười, cô nhìn thấy sắc mặt khó coi của La tiên sinh, nhìn thấy La Niệm tức giận giãy dụa, nhìn thấy Vân Bình tuyệt vọng cô lập với đám người bên ngoài.
Cô đưa tay vỗ vỗ microphone, âm thanh chói tai truyền khắp lễ đường. Tất cả mọi người đều thi nhau bịt lỗ tai, xung quanh an tĩnh trong chớp mắt.
Thủy Ngân: "Ngày hôm nay cha ruột của tôi, La tiên sinh cũng ở chỗ này. Hiện tại tôi còn muốn hỏi ông một câu: 'Ngài có nguyện ý trả lại con gái ruột La Niệm của nữ sĩ Vân Bình cho bà không?' "
La tiên sinh kìm nén lửa giận, uy nghiêm mà nói: "Con làm loạn đủ chưa, mau bước xuống ngay lập tức, con muốn để thể diện của nhà chúng ta mất hết hay sao?"
Thủy Ngân không nói gì, cô đặt microphone xuống. Đúng lúc này từ loa truyền ra một đoạn băng ghi âm. Cuộc nói chuyện trước đó giữa La tiên sinh và Thủy Ngân vang vọng khắp khán phòng ―― " Ở bên ngoài sẽ nói năm đó nhà chúng ta sinh được một cặp song sinh ... Năm đó bà ta dám tráo đổi con gái của ta, hiện tại chỉ khiến cho bà ta mất đi con gái ... Nếu ba thật sự muốn tính sổ, Vân Bình sẽ không chỉ mất đi con gái, mà còn mất đi nhiều thứ khác nữa..."
La tiên sinh gần như sắp nghiến nát răng, biểu lộ đáng sợ mặt đối mặt với thiếu nữ trên sân khấu. Nhưng từ đầu đến cuối cô không hề tỏ ra bị doạ sợ, đến bây giờ La tiên sinh mới đột nhiên nhận ra đứa trẻ mới nhìn qua trông nhu thuận thông minh này, rõ ràng ngay từ đầu đã không chấp nhận ngoan ngoãn nghe lời.
"Mau tắt ghi âm đi!" Ông nghe thấy giọng của mình lần lượt phát ra, cũng không có cách nào duy trì được phong thái vốn có nữa, quay qua thư ký quát: "Kéo con bé xuống cho tôi nhanh lên!"
Đã có người chạy tới hậu đài kéo Tưởng Mộng ra, tắt băng ghi âm đi.
Thế nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau khi âm thanh trong khán phòng chấm dứt, yên tĩnh lại bị phá vỡ một lần nữa, bởi vì loa phát thanh của trường học bên ngoài bắt đầu phát ra đúng nội dung của băng ghi âm đó. Lần này, những câu nói kia của La tiên sinh thông qua loa lớn truyền khắp trường học, thậm chí truyền ra cả ngoài đường.
Không cần biết sắc mặt của La tiên sinh đã khó coi đến cực điểm, Thủy Ngân nhấc microphone lên, tiếp tục suất diễn của mình: "Nữ sĩ Vân Bình, bởi vì mẹ, con đã mất đi sự yêu thương của cha mẹ ruột, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm, bây giờ con giúp mẹ lấy lại con gái ruột từ nhà họ La, coi như báo đáp ơn dưỡng dục mười sáu năm của mẹ. Đối với sự tổn thương mà mẹ gây ra cho con, con không cách nào tha thứ, vậy nên sau này con không muốn gặp lại mẹ nữa. Hi vọng mẹ và con gái ruột La Niệm có thể có một cuộc sống hạnh phúc."
"Về phần La tiên sinh, những gì ngài đã nói làm con đau lòng. Tại thời điểm con cần có sự yêu thương và ủng hộ của cha mẹ ruột nhất thì ngài lại lựa chọn bảo toàn thanh danh và thể diện của ngài. Con không cảm nhận được bất kỳ tình cảm dành cho con gái nào từ phía ngài cả. Ngài đối với con cũng không có tình cảm gì, cho nên dù ngài có là cha ruột của con đi chăng nữa, con cũng không muốn trở thành con gái của ngài, không muốn trở thành con gái của nhà họ La."
Những lời này của Thủy Ngân nghe qua không có vấn đề gì, nhưng cũng không đơn giản.
Bị cô ghi âm lại rồi phát ra công khai như thế, mặt mũi bị xé rách, nhà họ La không thể giữ lại La Niệm. Nhưng La Niệm sẽ cam tâm tình nguyện quay về bên cạnh Vân Bình sao? Không, lấy tính cách của cô ta, cô ta sẽ hận Vân Bình cho đến chết. Điều Vân Bình quan tâm nhất chính là con gái, nhưng bây giờ con gái giả "Vân Tình Không" muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà, con gái thật La Niệm lại tuyệt đối không chấp nhận người mẹ ruột của cô ta. Điều này so việc đánh thẳng vào mặt Vân Bình ngay trước mắt tất cả mọi người, xé toạc bí mật của bà ra càng khiến cho bà khó tiếp nhận hơn.
Từ đây có thể đoán được, tương lai Vân Bình sẽ phải dành cả cuộc đời để chuộc tội cho chính sai lầm của mình năm đó. Bà và La Niệm sẽ không ngừng tra tấn lẫn nhau. Trừ phi một ngày nào đó một trong hai người chấp nhận sự thật này, nếu không sự tra tấn đó sẽ vĩnh viễn không có cách nào dừng lại.
Về phần La tiên sinh, ông quan tâm thể diện và thanh danh còn hơn con gái ruột của mình. Cách giải quyết mà ông tính toán thật kỹ lại nhận về một màn vả mặt ngay trước mắt tất cả mọi người. Sau này mỗi khi nhắc đến ông, người ta cũng sẽ nhớ đến một màn trò cười ngày hôm nay. Khiến cho ông mỗi lần nhắc đến con gái liền không có cách nào quên được.
Những gì Thủy Ngân nói kỳ thật cũng không quá quan trọng, cô chỉ đang trợ giúp hoàn thành suất diễn nên có của "Vân Tình Không” mà thôi. Dưới cái nhìn của người ngoài, Vân Tình Không hẳn là sẽ làm như vậy.
Dưới sự hỗ trợ làm nền của Vân Bình, La tiên sinh và La Niệm, cô chỉ là một người bị hại đáng thương mà dũng cảm.
Có lẽ La tiên sinh thực sự bị cô làm cho tức điên lên, chỉ thẳng ngón tay về phía cô giận dữ nói: "Con điên rồi sao, có phải là con không muốn sống yên ổn hay không?"
Thủy Ngân: Câu này nghe có chút quen tai, hình như cũng có người từng nói với cô như vậy rồi.
Chỉ có điều, ai nói cô muốn sống yên ổn chứ, cô chỉ để ý xem tâm trạng của mình có thoải mái vui vẻ hay không thôi. Giống như bây giờ, nhìn một đám người nhốn nháo, gào khóc, giận dữ, tất cả tập hợp lại với nhau, ai cũng không thể giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Như thế cô đã cảm thấy cực kỳ thoải mái rồi.