• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Thủy Ngân đi ngang qua lầu một, một tờ giấy vo tròn đột nhiên rơi từ lầu hai xuống, lăn đến bên chân cô.

"Ê, Vân Tình Không ――." Tầng hai có người hô to tên của cô, là một nữ sinh của lớp chín, cô ta chống tay vào lan can mở miệng nói, "Nghe nói trước kia mẹ của mày là giúp việc cho nhà La Niệm đúng không, chẳng phải là hạ nhân hay sao? Còn mày thì là con gái của hạ nhân nhỉ?"

La Niệm đứng ngay bên cạnh nữ sinh kia, cười hì hì cùng cùng cô ta kẻ xướng người hoạ, "Mẹ của nó hiện tại không phải là giúp việc của nhà tao nữa rồi. Nghe đâu bây giờ làm quét dọn vệ sinh ở cái khách sạn gì đấy, có đúng không hả, Vân Tình Không."

Giọng nói của hai người đó rất lớn, lại đang vào thời gian ra chơi, có rất nhiều học sinh ở toà nhà này đứng ra ngoài hành lang giải lao, thật tiện cho bọn họ hóng chuyện.

Đám người La Niệm nói đến hăng say, một nam sinh trong đám đó lên tiếng hỏi: "Này, Vân Tình Không, mẹ của mày hết làm giúp việc lại đến nhân viên quét dọn, vậy cha của mày làm cái gì thế?"

"Mày không biết à? Nó không có cha đâu."

Mấy nam sinh bộ dạng cà lơ phất phơ há to mồm ra cười hô hố, đang cười đến là vui vẻ thì đột nhiên có một bóng đen lao tới, đập thẳng vào giữa mặt nam sinh vừa nói chuyện kia. Chỉ nghe thấy người kêu lên một tiếng ngửa đầu ra sau, ngã xuống hành lang. Cái chai nước uống dở một nửa vừa đập vào mặt cậu ta bắn ra ngoài, lăn sang một bên.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, những học sinh của lớp chín vừa rồi cười ha hả đều cảm thấy kinh sợ, trợn mắt há mồm mà nhìn nam sinh đang ôm mồm lăn lộn trên mặt đất, rồi lại đưa mắt nhìn Thủy Ngân đứng ở phía dưới một chút.

Con nhỏ học sinh giỏi đó, hình như vừa rồi tiện tay nhặt một chai nước uống dở một nửa ném lên lầu hai, đập thẳng vào mặt người ta. Đặc biệt có bạn học quan sát cẩn thận còn phát hiện ra chai nước kia được ném cắm thẳng vào trong miệng nam sinh nọ.

Trên lầu có một nam sinh không biết là học sinh của lớp nào huýt sáo, khen ngợi: "Trình độ này, mười điểm nha!"

Thủy Ngân nở nụ cười, giơ tay lên ngang trán, "Cám ơn đã khen ngợi, độ chính xác của tôi quả thật không tệ."

Cái tên Vân Tình Không này, lúc trước bởi vì thành tích quá xuất sắc ở Nhất Trung mà thanh danh vang dội. Mỗi lần thi cử là lại đứng hạng nhất trên bảng vàng, mà các giáo viên cũng rất thích nhắc đến tên cô. Các loại tranh tài thi thố trong trường thì đâu đâu cũng thấy bóng dáng hoạt bát của lớp trưởng lớp một. Mấy ngày nay bởi vì La Niệm tung ra một đống tin đồn linh tinh mà tạo ra một loạt sóng gió. Vậy nên ngay cả những học sinh không ưa hóng hớt buôn chuyện cũng biết đến tên của cô.

Vị học bá siêu cấp này, vốn tưởng rằng chỉ là một con mọt sách có tính cách cao lãnh; không ngờ bản chất lại rất thú vị, bị người ta nói xấu mà vẫn còn cười được, nhất là cú ném vừa rồi kia, quả thực là vừa chuẩn xác vừa hung ác.

Thấy phản ứng của Thuỷ Ngân như vậy, không ít học sinh lớp khác không nhịn được dồn dập lắc lắc bình nước trong tay, cúi xuống hỏi cô: "Bạn có muốn đập nữa không? Mình còn bình nước đây này, mình cho bạn đập."

Cả một trường có nhiều học sinh như vậy, có loại người tự cho là mình đứng ở vị trí cao hơn người khác một bậc, lấy việc rạch sẹo của người khác ra làm thú vui như La Niệm; thì tất nhiên cũng có người hiểu biết lý lẽ, biết phân biệt đúng sai. Dù sao không phải ai cũng xuất thân từ một gia đình khá giả có điều kiện. La Niệm kéo theo một đám người suốt ngày đi châm chọc khinh thường người khác, khó tránh khỏi việc khiến cho người ta tức giận. Có người nhìn nhóm La Niệm không vừa mắt cũng là chuyện bình thường.

Thủy Ngân còn chưa lên tiếng từ chối, đã thấy học sinh của lớp mình nghe có người báo tin kích động chạy ra, cầm chai nước ném xuống tầng hai.

"Móa, con chó nào đập ông thế?"

"Chờ đấy cho tao! Á, ném trúng tao rồi!"

"Mẹ kiếp, chúng ta ở phía dưới không ném lên trên được. Bọn nó ở bên trên đáp xuống dễ hơn!"

Học sinh lớp chín ngửa đầu mắng to, học sinh của lớp một thì noi theo gương của lớp trưởng, thi nhau chạy ra hỗn chiến. Thủy Ngân ở bên dưới nhanh chóng chạy vào bên trong hành lang, thuận tay kéo những bạn học khác đứng gọn vào, nhắc nhở bọn họ cẩn thận không khéo bị ngộ thương.

Hiện tại cô có thể cảm nhận được sâu sắc một điều, những đứa  trẻ mười sáu, mười bảy tuổi học cấp ba này thật sự rất dễ bị kích động. Chưa nói tử tế được hai câu đã muốn cãi nhau, cãi nhau chưa được hai câu đã muốn ra tay đánh người, muốn cản cũng không cản được. Sống ở trong môi trường này, quả thật có cảm giác như thể càng ngày càng trẻ ra. Ví dụ như cái chai nước kia, nếu là ở hai thế giới trước, sẽ không có khả năng cô đáp lên như vậy.

Thuỷ Ngân chợt cảm nhận được chút niềm vui thú nho nhỏ khi bắt nạt trẻ con rồi.

Hoạt động ném chai nước vào nhau giữa hai tầng bị giáo viên tới ngăn lại. Những chai nước mà bọn họ ném nhau đều là chai nhựa cả lớp nhặt được, gom lại một chỗ ở cuối lớp chuẩn bị mang đi bán thu về ít tiền. Bây giờ lại bị bọn họ coi như "đạn pháo" mà sử dụng trong trận đại chiến, tất cả đều bị đáp hết ra ngoài, có không ít vỏ chai còn rớt xuống dưới sân.

Chủ nhiệm lớp Hạ Sở Bình như thường lệ giáo dục cho cả lớp một trận, bắt bọn họ xếp hàng xuống dưới lầu nhặt hết chai về. Toàn bộ học sinh đều thể hiện rõ sự phản kháng, lề mà lề mề không chịu đi.

Thủy Ngân: "Nhanh lên, chai của lớp chín chúng ta cũng nhặt luôn, đừng để bọn họ cướp chai của lớp ta."

Mỗi tháng từng lớp đều phải thống kê số lượng chai nhựa nhặt được, đó cũng được coi là một hạng mục thi đua tranh giành vinh dự giữa các lớp. Nghe đến việc có thể chiếm được món hời từ lớp chín, mọi người rào rào đứng dậy chạy như bay xuống sân nhặt chai.

Hạ Sở Bình động viên cả buổi cũng không có tác dụng, thấy tình cảnh đó thì bực mình đến bật cười. Anh ta do dự nhìn Thủy Ngân một cái rồi nói với cô: "Tình Không, em qua đây một chút, thầy có mấy lời muốn nói với em."

"Gần đây cả trường đang đồn đại về chuyện liên quan đến em, nhưng thầy muốn nói với em rằng, vấn đề của gia đình không phải là vấn đề của em, công việc của cha mẹ cũng không phải là lý do để người khác sỉ nhục khinh thường em. Vậy nên tin đồn mà người khác rêu rao em không cần thiết quá để ý." Hạ Sở Bình nhìn khuôn mặt của nữ sinh đứng đối diện, phát hiện nét mặt của cô hoàn toàn không có một chút biến đổi nào, cũng không nhìn ra có gì đó khổ sở hay thương tâm. Nhất thời anh ta không biết cô là thực sự không thèm để ý hay là giả bộ như không để ý đến.

Anh ta đã làm giáo viên chủ nhiệm được mấy tháng, tận mắt trông thấy sự ưu tú của Vân Tình Không. Nhưng cho dù có giỏi giang đến mức nào thì chung quy cô cũng chỉ là một cô gái mười sáu tuổi. Gặp phải loại chuyện này khẳng định vẫn sẽ đau lòng khổ sở.

Hạ Sở Bình có chút thương hại về gia thế của cô, nhưng đồng thời lại thích tính cách cứng cỏi của cô học sinh này, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn, "Thầy chủ nhiệm của trường đã nói chuyện với thầy rồi, cảm thấy việc đó gây ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập của mọi người, hi vọng thầy có thể trao đổi với các em một chút, để chuyện này mau chóng lắng lại."

"Bạn học La Niệm đầu têu chế giễu em là bạn ấy không đúng, thầy sẽ phê bình La Niệm, không để bạn ấy tiếp tục làm chuyện như vậy nữa. Thầy hi vọng Tình Không em cũng có thể rộng lượng một chút, tha thứ cho hành động và lời nói của La Niệm. Hai em mỗi người cùng lùi lại một bước bắt tay giảng hòa, có được hay không?"

Cách xử lý của Hạ Sở Bình  ... là cách làm thường gặp của đại đa số người trưởng thành giải quyết xung đột giữa trẻ nhỏ. Không cần biết là ai đúng ai sai, trước tiên cứ đánh năm mươi gậy đã, sau đó tìm bên nào dễ nói chuyện hơn khuyên nhủ rằng phải rộng lượng tha thứ, ép hai đứa trẻ đánh nhau phải sống chung trong hòa bình. Cái loại miễn cưỡng giả tạo như vậy có thể gọi là tình hữu nghị tốt đẹp. Đó chỉ là suy nghĩ tự cho là đúng của người trưởng thành mà thôi.

Hạ Sở Bình vẫn còn tiếp tục khuyên nhủ, nói cái gì mà cô nhu thuận hiểu chuyện không nên so đo với đứa trẻ quái đản tuỳ hứng giống như La Niệm.

"Thầy." Nụ cười thường trực trên mặt của Thuỷ Ngân không biết đã biến mất từ khi nào, "Những lời khuyên nhủ này thầy đừng nói với em, bởi vì thầy nói gì em đều biết rõ, cho nên em không cần thầy nhắc lại cho em một lần nữa. Chính La Niệm mới là người cần những câu dạy dỗ đó của thầy. Chẳng lẽ bởi vì bạn ấy không biết lý lẽ, còn em biết, cho nên em phải nhường bạn ấy một bước hay sao?"

Hạ Sở Bình giật mình ngạc nhiên, một phần là vì giọng điệu phản bác của cô, còn một phần là do kinh sợ bởi sự cứng rắn mà cô lớp trưởng luôn điềm đạm này đột nhiên lộ ra.

Không đợi anh ta hoàn hồn, Thủy Ngân đã xoay người rời đi.

Hạ Sở Bình ngồi một mình tại chỗ suy tư thật lâu, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận những gì Vân Tình Không nói là đúng. Phương thức xử lý của anh ta quả thực không được ổn cho lắm, đáng lẽ phải kêu La Niệm tới xin lỗi Vân Tình Không trước mới phải. Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt cùng gương mặt mất đi nụ cười của cô gái vừa rồi, Hạ Sở Bình bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta là chủ nhiệm lớp của cô, vốn nên bảo vệ cô mới đúng. Vân Tình Không là một cô gái tốt, hẳn là nên được bảo hộ thật cẩn thận.

Quyết định xong, Hạ Sở Bình đứng lên đi tìm La Niệm.

Thấy người mình thầm mến chủ động tìm tới, La Niệm chưa kịp vui mừng thì đã bị lời nói của anh ta chọc giận.

"Anh bảo em phải đi xin lỗi Vân Tình Không á? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Mẹ của cô ta chính là người hầu trước kia của nhà em, cô ta đúng là con gái của người hầu còn gì!"

Hạ Sở Bình nhíu mày, nhẫn nhịn tiếp tục nói với cô ta: "Các em là bạn học của nhau, có mâu thuẫn gì khiến cho em phải tìm cách sỉ nhục người ta như thế? Hiện giờ chúng ta đang sống trong một xã hội hiện đại, mọi người đều làm việc dựa theo năng lực của mình, tất cả nghề nghiệp đều không phân biệt sang hèn. Vậy chẳng lẽ việc em công kích bạn ấy, còn kéo theo các bạn khác sử dụng bạo lực bằng ngôn ngữ là đúng hay sao?"

Đáng tiếc anh ta càng nói thì La Niệm càng phẫn nộ, "Anh Sở Bình, em mới là người quen biết với anh từ nhỏ. Bây giờ anh giúp đỡ nó mà không giúp em sao? Có phải anh thích nó rồi hay không?!"

Đối với thái độ chày cối của La Niệm, Hạ Sở Bình không có cách nào, day day thái dương nói, "Em đang nói bậy bạ gì đó." Nói xong câu này anh ta lại bổ sung thêm một câu: "Anh là thầy giáo của bạn ấy, lại lớn hơn bạn ấy mấy tuổi, sao có thể được."

Vẻ mặt của La Niệm càng thêm khó coi, cô ta cắn răng nhìn Hạ Sở Bình, nổi giận đùng đùng quay đầu chạy đi.

Quả thực La Niệm giận muốn điên lên, không còn tâm trí nào về lớp nghe giảng nữa, cô ta chuyển hướng đi về phía rừng cây nhỏ phía sau trường. Những khi tâm trạng không tốt, La Niệm rất thích tới chỗ này ngồi hút thuốc. Đám ‘người hầu’ kia của cô ta đều biết rõ, những lúc như vậy cô ta rất ghét bị người khác quấy rầy.

Tuy nhiên, lúc La Niệm đi đến gốc cây quen thuộc thường ngồi hút thuốc kia, lại phát hiện có một người đang đứng ở chỗ đó.

"Vân Tình Không, sao mày lại ở đây?" La Niệm âm trầm nhìn chằm chằm vào người mà không nên xuất hiện ở chỗ này.

Thủy Ngân nhìn thấy cô ta, cười cười, "Đương nhiên là đến chờ cô."

Cô cố ý nói những câu kia với Hạ Sở Bình, lấy tính cách của anh ta, khẳng định sẽ đi gây sự với La Niệm ngay lập tức. La Niệm là vì Hạ Sở Bình nên mới muốn chèn ép cô, làm ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại bị Hạ Sở Bình mắng, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng hiện giờ của cô ta như thế nào. Hành vi quen thuộc của La Niệm, chỉ cần biết rõ tính cách và sở thích của cô ta, có đôi khi thực sự rất dễ đoán.

"Chờ tao?" La Niệm dựa người vào thân cây, khoanh tay lại, "Chẳng lẽ mày tới cầu xin tao bỏ qua cho mày? Được thôi, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao, thề rằng vĩnh viễn không nói chuyện với anh Sở Bình nữa, tao sẽ tha cho mày. Nếu không thì, mày có thể thử một chút, tao sẽ khiến cho mày sống không nổi ở trong cái trường này."

Cô ta hất mặt, mấy chiếc khuyên trên tai lắc lư, "Mày không muốn nếm thử cảm giác bị bạo lực học đường ép đến mức phải nghỉ học chứ?"

Thủy Ngân bước tới đối diện cô ta, đột nhiên ghé mặt lại gần, "Cô sai rồi, tôi tới đây để nói cho cô một bí mật."

"Năm đó, mẹ tôi – nữ sĩ Vân Bình cùng La phu nhân sinh con cùng một ngày. Vì để cho con gái của mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn, bà ấy đã tráo đổi hai đứa bé gái vừa mới ra đời cho nhau."

Nụ cười ngoan độc đắc ý trên mặt La Niệm chậm rãi phai nhạt, cô ta nghe được âm thanh nhẹ nhàng kia lại vang lên bên tai: "Cho nên, đứa con gái của người hầu, đứa con hoang không có cha ở trong miệng của cô, không phải là tôi, mà chính là cô đấy."

La Niệm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Thuỷ Ngân, đột nhiên giật mình một cái, dùng tay đẩy cô ra: "Mày nói hươu nói vượn cái gì thế? Tao là tiểu thư của nhà họ La, cha mẹ và anh trai đều rất yêu thương tao. Mày muốn dùng những lời này để lừa tao hả?"

Thủy Ngân lùi lại một bước, nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, "Những việc như thế này đâu có thể lừa gạt được ai. Nếu cô không tin thì có thể thử đi làm giám định mà. Để xem rốt cuộc cô có thực sự là con ruột của nhà họ La hay không."

Tay La Niệm thoáng run rẩy: "Nếu đó là sự thật thì vì sao mày không đi nói với cha mẹ của tao, mà nói với tao làm gì?"

Vẻ mặt Thủy Ngân lộ ra một chút khó xử, khẽ thở dài: "Bởi vì mẹ của tôi. Tôi và bà sống chung với nhau nhiều năm như vậy, bà luôn rất thương yêu tôi. Tôi không muốn khiến cho bà đau lòng, cũng không muốn bà bị nhà họ La trách cứ. Cho nên vốn dĩ tôi định không nói chuyện này ra ngoài. Nhưng mà cô cứ ép bức tôi như vậy, chẳng may một ngày nào đó tôi không giữ được bí mật này, trực tiếp đi tìm cha mẹ ruột của tôi nói ra tất cả thì sao?"

"Mày nói bậy!" La Niệm lặp lại một lần nữa. Cô ta nhìn biểu hiện và giọng điệu chắc chắn của người đối diện như thể đã biết rõ mọi chuyện, nhớ tới thái độ dửng dưng không thèm để ý đến những lời đồn đại trước kia của Vân Tình Không; chẳng lẽ con nhỏ này không quan tâm đến những lời nhục mạ kia là vì nó đã biết rõ thân phận thật của mình rồi ư?

Một luồng khí lạnh chạy từ đỉnh đầu xuống dọc sống lưng, La Niệm chợt rùng mình một cái, cả người bị bao phủ bởi một sự khủng hoảng to lớn.

Cô ta sống trên đời mười sáu năm, chưa bao giờ phải trải qua giây phút nào kinh hoàng như thế này. Cô ta đã sống ở nhà họ La hơn chục năm trời, sao có thể không phải là con gái của họ chứ?

Thủy Ngân: "Tự mình đi tìm đáp án đi, La Niệm ... à không, phải là Vân Tình Không mới đúng. Cô là Vân Tình Không, còn tôi mới là La Niệm."

"Mày mới là Vân Tình Không." Câu nói kia không ngừng lởn vởn xoay quanh trong đầu La Niệm, cô ta thần người quay trở lại phòng học. Không biết những người xung quanh đang nói với nhau những gì, cho đến khi cô ta chợt nghe thấy người bên cạnh nói một câu: "Đến bây giờ tao vẫn không thể ngờ mẹ của Vân Tình Không chỉ là một bà giúp việc. Nó cũng giống như mẹ của nó thôi, nhất định sau này cũng sẽ có mệnh của người hầu. Chúng mày đã nghe qua câu này chưa, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con cái của chuột cũng chỉ biết đào hang ..."

Đột nhiên trong phòng học của lớp chín vang lên một tiếng ‘rầm’ thật lớn, La Niệm với gương mặt cực kỳ khó coi, đạp đổ cái bàn. Cô ta trừng mắt nhìn kẻ vừa mới nói chuyện kia, nghiến răng nói: "Câm miệng lại, đừng nói nữa!"

Người nọ chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì, "Sao thế? Đó chẳng phải là những lời mà cậu nói lúc trước à, nổi giận cái gì chứ?"

La Niệm: "Câm mồm ngay, tao bảo mày câm mồm, mày không nghe thấy hả?"

Cô ta thở hổn hển, đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi phòng học.

Cô ta muốn đi tìm đáp án, khẳng định là Vân Tình Không lừa gạt cô ta, nhất định đó không phải là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK