Lai Kim thích một người.
Người kia vừa nhìn qua đã biết là một người trẻ tuổi được nhận sự giáo dục tốt, lớn lên trong một gia đình giàu có.
Thủy Ngân đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng của Lai Kim, nhiều lần trông thấy người trẻ tuổi kia ngồi ở bên trong. Bộ dạng có chút lúng túng, có vẻ như không quen ăn một bữa sáng đơn giản như thế này. Một thân Tây phục cực kỳ không hợp với một cửa hàng nhỏ nơi chợ búa chật chội huyên náo. Đồng thời cũng không giống những tên đàn ông chân tay thô kệch, mở miệng chỉ biết nói mấy lời tục tĩu. Một bên là một món đồ sứ tinh xảo, còn một bên là mấy cái chén gốm lớn thô ráp.
Cậu ta cũng không để ý tới người khác, chỉ nhìn vào Lai Kim, sự mê luyến trong mắt hiện lên rõ ràng.
Mỗi khi cậu ta có mặt, Lai Kim cũng không còn giống như trước nữa. Cô nàng không vén tay áo lên mắng to những tên đàn ông thô tục kia, gặp kẻ gây chuyện cũng không hùng hổ lôi kìm nung đỏ ra doạ người. Ở trước mặt người trẻ tuổi kia, cô nàng cực lực duy trì sự đoan trang và thể diện.
Lai Kim sống cùng với Thủy Ngân được mấy năm, nhưng mãi mà vẫn không thể học được phong thái cử chỉ thong dong giống như cô. Vậy mà bây giờ cô nàng rất tự nhiên mà bắt chước được Thuỷ Ngân, chỉ là vì muốn biểu hiện tốt hơn một chút ở trước mặt người mà mình thích.
Sống trong một hoàn cảnh cố định đã lâu, gặp phải những thứ quen thuộc thì không sao, nhưng gặp phải một thứ hoàn toàn khác biệt thì sẽ rất dễ bị thu hút sự chú ý. Mà một khi chú ý nhiều lên thì tình yêu cứ thế mà sinh ra.
Có một lần Thuỷ Ngân chợt nghĩ, trong các đứa trẻ mà cô vô tình chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng, ít nhiều mỗi đứa đều từng có khoảnh khắc thanh xuân nảy mầm, yêu thích một người nào đó. Hiển nhiên, hiện giờ Lai Kim cũng đang ở thời khắc như vậy.
Nụ cười trên mặt cô nàng xuất hiện nhiều hơn, mở cái hộp đựng tiền lẻ ra, khẽ cắn môi lấy một ít tiền để đi mua son và trang sức. Quần áo cũng bất giác đổi sang mặc đồ có màu sáng hơn một chút ―― Trước kia mỗi lúc đi làm Lai Kim đều không để ý đến những cái này. Còn nói rằng hàng ngày làm việc bận rộn, mặc quần áo cũ cho tiết kiệm, có bị bẩn cũng đỡ thấy tiếc.
Nhìn tâm trạng của Lai Kim mỗi lúc về nhà, Thủy Ngân có thể đoán ngay ra được người trẻ tuổi kia có đến gặp cô nàng hôm nay hay không. Lai Kim còn nghĩ rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nói chuyện hết sức cẩn thận dè chừng, xưa nay chưa từng nhắc tới cậu ta. Tự mình vụng trộm nhớ tới, lại tự mình âm thầm vui vẻ.
Có lẽ Lai Kim cảm thấy Thủy Ngân sẽ không đồng ý cho mình qua lại với người trẻ tuổi đó, vừa thấy thật ngọt ngào lại thấy có chút thấp thỏm. Nhưng thực ra Thuỷ Ngân không có ý định muốn ngăn cản. Nhiều khi cô cũng không đặt mình vào vị trí gia trưởng, mà loại chuyện này cũng không phải cô ngăn cản thì nó sẽ phát triển theo hướng tốt hơn. Nếu không thì từ xưa đến nay, vô số những câu chuyện tình yêu bi kịch vì bị gia trưởng cấm đoán từ đâu mà có.
Hai năm gần đây, tình hình chiến sự ở Mai thị không tốt, không khi nào được yên ổn. Những người trong giới danh nhân phú hộ đều có đối tượng để ủng hộ khác nhau, một nhà sụp xuống, rất nhiều người cảm thấy lo sợ bất an.
Có một nhóm quân đội sẽ sớm rời khỏi Mai thị để tiến về phía nam, không ít nhà giàu giữ mối quan hệ lợi ích với bọn họ cũng muốn đi theo. Cứ như vậy, Thủy Ngân bỗng phát hiện ra cảm xúc của Lai Kim có chỗ không thích hợp. Cô nàng thường xuyên ngẩn người, tâm sự nặng nề. Có một hôm còn lặng lẽ ra khỏi nhà vào ban đêm, một lúc lâu sau mới trở về.
Thủy Ngân ở trong phòng lẳng lặng nghe, lại lặng lẽ thở dài một cái.
Cô đánh một cái vòng tay bằng vàng ở trong cửa hàng, là cái vòng tay nhỏ trăm tuổi bình an có kiểu dáng rất kinh điển, bình thường hay đeo cho trẻ con để tăng thêm may mắn. Sư phụ của cửa hàng bạc dựa theo yêu cầu của Thủy Ngân, trên vòng có khắc hoa văn hình đoá hoa lựu.
"Lý chưởng quầy, đây là mua cho trẻ con trong nhà sao?" Sư phụ nói chuyện phiếm với Thuỷ Ngân mấy câu.
Hiện giờ Thủy Ngân đã là chưởng quầy của cửa hàng bạc, nghe vậy chỉ cười cười thuận miệng đáp: "Phải, đứa nhỏ sắp đi rồi, cho nó một cái làm kỷ niệm."
Sư phụ ước lượng độ nặng của cái vòng, giơ ngón tay cái lên với cô, "Lý chưởng quầy thật là hào phóng."
Một hôm chạng vạng tối, Lai Kim làm một bàn thức ăn ngon ở nhà đợi cô về.
"Mấy năm nay tôi được sư phụ quan tâm chăm sóc rất nhiều. Tôi thực sự đã coi sư phụ như mẹ ruột của mình."
Thủy Ngân không lên tiếng.
"Tôi ... Tôi đã thích một người, anh ấy cũng rất thích tôi, tôi muốn gả cho anh ấy. Sư phụ đã nói, muốn làm gì thì cứ làm thôi, cho nên, tôi quyết định sẽ rời đi với anh ấy, thật xin lỗi..."
Cuối cùng, Thủy Ngân chỉ lắc đầu, "Nhóc nói xin lỗi với tôi làm gì, người nào cũng cần phải chịu trách nhiệm cho chính cuộc sống của mình. Cho dù tôi có là cha mẹ ruột của nhóc đi chăng nữa thì cũng không thể nào đưa ra quyết định thay nhóc được."
Thuỷ Ngân không nặng lời, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng Lai Kim lại lập tức bật khóc, nức nở ôm cái rương bảo bối đựng tiền của mình ra, đẩy toàn bộ đến trước mặt cô, "Đây là số tiền tôi để dành cho sư phụ dưỡng lão."
Đây thực sự là lần đầu tiên cô bé mê tiền này hào phóng như vậy, Thủy Ngân cũng không từ chối, còn lấy cái vòng tay vàng đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho cô nàng, nói: "Tôi đã không từ chối, nhóc cũng đừng cự tuyệt, đeo lên đi."
Được gọi bằng cái tên Lai Kim nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nàng được đeo lên người một món trang sức được làm bằng vàng. Không biết sờ lên cái vòng tay vàng bất ngờ có được là có cảm giác gì, chỉ chớp mắt một cái nước mắt Lai Kim rơi như mưa. Một cô gái bình thường vui vẻ mạnh mẽ lúc này này lại nghẹn ngào nói không nên lời.
Đến khi trời sáng, cánh cổng kẽo kẹt vang lên một tiếng, Lai Kim lặng lẽ rời đi.
Cô nàng thích người trẻ tuổi kia, họ Vương, là cháu trai bên nhà ngoại của phu nhân một vị tướng quân làm trong nhóm quân đội rời khỏi Mai thị. Nhà bọn họ cũng rời đi theo đội quân đó, bọn họ đi khá vội vàng, Lai Kim cũng chỉ có thể vội vã tạm biệt cô.
Sau khi Lai Kim rời khỏi đây, cuộc sống tựa hồ cũng không có gì thay đổi quá lớn. Thủy Ngân vẫn theo thói quen pha một bình trà ngồi trong cửa hàng bạc luyện chữ, tính sổ sách làm ăn. Thỉnh thoảng nghe được một vài tin đồn có liên quan đến Lai Kim, cô không có ý kiến gì, giống một lão tiên sinh trầm ổn dưỡng sinh đã nhiều năm. Trái lại, đám thanh niên trẻ tuổi trên đường lại thi nhau thất hồn lạc phách, không còn được nhìn thấy bà chủ trẻ trung xinh đẹp, cả ngày làm việc đều không có tinh thần.
Thủy Ngân không tự mình nấu cơm mà ăn chung với người khác, cô nộp tiền để người ta nấu. Thỉnh thoảng hứng lên hay thấy thèm sẽ tự mình đến chợ thức ăn mua con cá hay con vịt về, hầm mấy tiếng trong cái lò nhỏ mà trước kia Lai Kim mua. Hầm cách thuỷ đến khi da nát thịt mềm, cô sẽ nằm ở bên ghế, ngửi mùi thịt chờ đến lúc được ăn.
Cuộc sống cứ như thế trôi qua hơn một năm, thời cuộc càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc chiến tranh cũng lan đến gần Mai thị. Lúc này không cần biết là nhà giàu hay thường dân đều hoảng sợ lo lắng, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên ở đầu đường, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa.
Cửa hàng bạc của bọn họ cũng tạm thời đóng cửa hai ngày, nhưng không đóng hẳn, dù sao cũng vẫn phải kiếm chút tiền ăn cơm. Nhưng ông chủ Điền không dám tự mình đến cửa hàng, cho nên thương lượng với Thủy Ngân để cho cô đi.
Thủy Ngân không ngại ngần gì, những thế giới trước cô đã từng trải qua tình cảnh này, cũng không e ngại hoàn cảnh như thế, vẫn đi làm rồi tan tầm theo thường lệ.
Nghe nói quân xâm lược tạm thời đã chiếm được Mai thị. Bên trong Mai thị hiện giờ kiêu ngạo nhất là đám người thân Nhật, trong đó Cửu gia là người nổi tiếng nhất. Lúc trước hắn ta là một Đại thương nhân có tiếng, chiến tranh nổ ra một cái, làm ăn buôn bán càng thêm phát đạt. Hiện giờ hắn ta cung cấp súng ống đạn dược, vũ khí của nước ngoài cùng các loại dược phẩm cho quân xâm lược.
Những thứ hàng hoá cung không đủ cầu này giúp cho hắn ta kiếm được đầy bồn đầy bát, đồng thời cũng mang đến cái danh "hữu nghị” giữa hắn và quân xâm lược. Ở trong Mai thị, có thể nói Cửu gia trắng trợn vơ vét của cải, dưới trướng có không ít tụ điểm ăn chơi, nuôi một đống tay chân thuộc hạ. Chỉ dựa vào việc bán thuốc không biết đã làm bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Không ít người âm thầm mắng chửi Cửu gia là tên Đại Hán gian, mắng chửi lũ người của hắn còn tàn ác hơn đám quân xâm lược kia. Nhưng đi ra ngoài không ai dám nói nhiều hơn một câu, bởi vì mới chỉ há mồm, lời còn chưa nói hết máu đã cạn khô rồi.
Thủy Ngân nhớ tới Lai Kim ở trong kịch bản gốc là ở cùng với Cửu gia. Thời điểm chiếc thuyền lớn của hắn ta bị huỷ diệt, cô nàng cũng trở thành vật hi sinh. Cô nghĩ có lẽ con bé rời khỏi đây cùng với người trẻ tuổi kia cũng là một chuyện tốt.
Đọc báo hàng ngày là thói quen của Thuỷ Ngân sau khi đến Mai thị. Cô sinh ra trong thời đại công nghệ thông tin phát triển, biết rõ tầm quan trọng của tin tức. Hôm nay, tiêu đề trên trang nhất là Cửu gia bị ám sát. Hắn ta mời một vài vị quan lớn trong đám quân xâm lược đến tụ điểm ăn chơi nổi danh nhất của mình tầm hoan tác nhạc, bị thành viên ngầm của quân kháng chiến ám sát, nhưng ám sát lại thất bại.
Thủy Ngân nhìn hình ảnh in trên báo, lông mày bất giác nhíu lại.
Trên mặt báo có một tấm Cửu gia được người đỡ lên trên xe, ánh mắt Thủy Ngân nhìn chăm chăm vào bóng dáng của người phụ nữ bên cạnh hắn ta. Cho dù đây chỉ là một bức hình đen trắng không rõ ràng lắm cũng không ảnh hưởng đến nét đẹp mỹ lệ rung động lòng người của cô gái kia.
So với một năm trước lúc rời khỏi nơi này, cô gái có sự thay đổi rất lớn. Dáng vẻ ngây ngô khi xưa đã hoàn toàn biến mất, thay vào đấy là khí chất thành thục phong tình vạn chủng.
Đó là Lai Kim.
Hôm nay Thủy Ngân đóng cửa hàng bạc từ sớm, đi tới gần dinh thự của Cửu gia. Tới hai ngày liên tiếp, rốt cuộc cô cũng gặp được Lai Kim.
Cô nàng đang ngồi trong một chiếc xe chạy chậm rãi, trước và sau xe đều có hộ vệ của quân xâm lược, hai bên còn có đám tay chân mặc áo đen vẻ mặt cảnh giác.
Cách cửa sổ xe, Thủy Ngân trông thấy khuôn mặt tinh xảo cùng đôi môi đỏ thẫm của Lai Kim. Dáng vẻ thời thượng lại ưu nhã, một thân áo khoác lông cáo, khác biệt hoàn toàn so với Lai Kim ở trong trí nhớ của cô, ngược lại trông rất giống hình ảnh của Lai Kim ở trong kịch bản gốc.
Thủy Ngân đứng ở bên đường, cùng Lai Kim ngồi trong xe liếc nhau một cái. Nụ cười tươi đẹp trên mặt Lai Kim thoáng cái cứng đờ, lập tức vô thức cúi đầu, dường như muốn núp đi. Bộ dạng hốt hoảng bứt rứt kia, Thuỷ Ngân đã quá quen thuộc, lúc trước mỗi khi làm chuyện xấu cô nhóc đều có phản ứng này.
Lúc đút tay vào trong túi áo đi trên con đường có chút vắng vẻ về nhà, Thủy Ngân nghĩ, liệu đứa nhỏ này có đi theo hướng giống như trong kịch bản gốc hay không đây?
Ban đêm, cánh cổng vang lên tiếng gõ, Thủy Ngân mặc thêm áo đi đến một bên cửa hỏi: "Ai đấy?"
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, nhưng Thủy Ngân ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, trong lòng hiểu rõ. Cô mở cửa ra, quả nhiên Lai Kim đang đứng ở bên ngoài. Trời rất lạnh, cô nàng xỏ một đôi giày da nhỏ, để bắp chân trần, mặc một cái áo khoác lông, trên cần cổ thon dài đeo một chuỗi vòng cổ trân châu.
"... Sư phụ." Lai Kim lúng túng nhìn xuống chân mình.
Thủy Ngân để cho cô nàng tiến vào.
Sau đó Thuỷ Ngân được nghe một câu chuyện cũ với nội dung không quá mới mẻ. Người trẻ tuổi mà Lai Kim thích tên là Vương Thư Nghiệp, sau khi dẫn cô nàng đi chưa được bao lâu đã thấy chán tính cách của cô nàng. Cậu ta chê Lai Kim "thô bỉ", lại bởi vì trên đường đào vong đủ thứ không thuận lợi, không có tâm tình cùng cô nàng tiếp tục chơi trò tình ái. Cuối cùng nhóm quân đội của bọn họ chẳng may gặp phải quân xâm lược, Vương Thư Nghiệp liên tục đưa Lai Kim ra để lấy lòng người khác.
"... Sau khi chuyển qua nhiều người tôi mới đến bên cạnh Cửu gia." Lai Kim giản lược nói xong những chuyện này, có hơi trầm mặc, "Có phải sư phụ thất vọng về tôi rồi hay không?"
Không đợi Thủy Ngân lên tiếng, cô nàng bất giác sờ lên chiếc vòng vàng đeo trên cổ tay, nói tiếp: "Nhất định là sư phụ rất thất vọng, trước kia sư phụ đã không thích quân xâm lược, bây giờ tôi lại ở cùng một chỗ với loại người đó. Người khác đều gọi tôi Hán gian, khẳng định sư phụ ..."
Lai Kim không nói được nữa, nở một nụ cười ảm đạm, rồi bỗng mang theo tiếng nức nở: "Tôi không muốn có thật nhiều tiền nữa, tôi muốn quay lại như lúc ban đầu, lúc còn ở bên cạnh sư phụ, tôi sẽ không đi đâu hết."
Tuy là nói như thế, nhưng Lai Kim biết việc đó là không thể nào.
Thủy Ngân đưa tay lên sờ đầu cô nàng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, "Sợ cái gì, tôi có thể đưa nhóc rời khỏi chỗ này."
Đầu tiên ánh mắt Lai Kim sáng lên, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì, lại ảm đạm xuống, "Thời cuộc hiện giờ, đi đâu chả giống như nhau. Muốn sống thì dễ, nhưng muốn sống mà có tôn nghiêm, có tự do thì khó khăn biết bao nhiêu."
Lai Kim quệt qua gò má trắng nõn của mình, miễn cưỡng nở nụ cười, đứng lên thấp giọng nói: "Tôi phải đi rồi, không thể ở lại đây quá lâu được, còn có người chờ ở bên ngoài."
Lai Kim bước ra khỏi sân, lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh đậm đứng trong bóng đêm nhẹ hỏi: "Tiểu thư Lai Kim, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lai Kim đứng ở bên trong hẻm, đám tay chân cùng chiếc xe mà Cửu gia đưa cho cô đang đợi ở giao lộ phía trước, đằng sau là ngôi nhà mà cô nàng đã từng sinh sống nhiều năm. Tình cảnh hiện giờ của Lai Kim thật giống như đang đứng bên bờ vực thẳm.
"Được, tôi sẽ giúp các anh." Thật lâu sau, Lai Kim nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên.
Nửa tháng sau, lúc Thủy Ngân đọc báo, bỗng trượt tay làm đổ bình trà. Cái bình trà sử dụng đã mấy năm rơi xuống mặt đất vỡ tan. Nhưng cô không để ý đến mà nhấc tờ báo lên cẩn thận nhìn tin tức có trên đó.
Cửu gia chết rồi, hắn ta và mấy vị quan chức cấp cao của quân xâm lược được hắn mời về nhà, tất cả đều bị ám sát chết trong dinh thự. Lửa lớn đã thiêu rụi cái dinh thự bề thế xa hoa đó.
Thủy Ngân đột nhiên có một loại dự cảm.
Mà dự cảm này của cô vào buổi tối cũng được chứng thực, có hai người lạ mặt trong đêm tối đến tìm cô, cũng mang tới cho cô di vật của Lai Kim.
Một cái vòng tay vàng có khắc hình hoa lựu.
"Trong hành động ám sát lần này của chúng tôi, đồng chí Lai Kim đã hy sinh tính mạng. Tuy rằng hiện giờ chúng tôi chưa thể công khai khen ngợi chiến công của cô ấy, nhưng chúng tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi sự hy sinh này."
Thủy Ngân nhận lấy vòng tay, chợt nhớ tới mấy năm trước, lúc cô dạy Lai Kim biết chữ có nói một câu "Đời người chỉ chết có một lần, hoặc là nặng như núi Thái Sơn, hoặc là nhẹ tựa lông hồng" .
Khi đó Lai Kim còn bện tóc đuôi sam hai bên, chống cằm tỏ vẻ khinh thường nói: "Người đã chết là chết thôi, tất cả mất hết rồi, còn nặng nhẹ gì nữa chứ."
Khi đó cô suy nghĩ một lúc, không dùng cách giải thích thông thường của câu này, mà nói với cô bé kia rằng: "Có thể hiểu đó là gánh nặng ở trong lòng lúc người ta chết. Còn có cảm xúc của người khác cảm nhận được lúc nhớ đến cái chết của mình nữa."
"Nặng thì nằm ở trong lòng gạt mãi không ra, còn nhẹ thì đưa tay phất một cái là sẽ quên đi ngay."