— Nhật kí An Viên
Sau khi xe về đến nhà, An Viên đã khóc mệt, thiếp đi trên vai Thẩm Hành Xuân, trước khi Thẩm Hành Xuân mở cửa thì kéo mũ trên đầu An Viên xuống chắn gió cho em, hai cánh tay ôm lấy đùi em, bế em từ xe xuống.
Ông nội Thẩm xuống xe xong liền cảm ơn chú Lí:
“Tối nay phiền cháu rồi, đã quá nửa đêm, mau về nhà ngủ đi.”
Chú Lí xua xua tay.
“Chú à, chú nói vậy là khách sáo rồi, cùng một thôn cả, trước Tết cháu sẽ không chạy xe, có việc gì cần dùng đến xe chú cứ bảo cháu một tiếng, mấy hôm nữa lên trấn sắm đồ Tết cháu qua gọi Đại Xuân…”
Chú Lí nói rồi nhìn về đằng sau một cái, nói với Thẩm Hành Xuân đang đứng cạnh xe:
“Đại Xuân à, mấy hôm nữa chú vào trấn lấy đồ Tết, đến lúc ấy chú sang gọi cháu.”
Thẩm Hành Xuân để An Viên tựa vào vai, tiến lên trước hai bước, cúi người đáp:
“Vâng chú Lí, lúc đến chú kêu cháu một tiếng nhé, cháu đi cùng chú.”
Chú Lí vẫy tay với họ, vừa kéo cửa sổ lên vừa nói:
“Cứ quyết vậy nhé, trời lạnh phết đấy, mau bế em vào nhà ngủ đi.”
Sau khi chú Lí đánh xe đi, ông nội Thẩm nhìn An Viên đang nằm trên người Thẩm Hành Xuân, thở dài một tiếng.
“Thằng bé khóc ngất rồi.”
An Viên nghe tiếng chân giẫm sột soạt trên nền tuyết vang bên tai, gió lạnh tạt vào người em, mình mẩy em lẩy bẩy, lại tỉnh giấc, nhớ đến bố liền thút thít, ngón tay víu chặt lấy cổ áo Thẩm Hành Xuân, vừa nức nở vừa nói:
“Anh ơi, em không được gặp bố nữa rồi.”
“Sẽ gặp được mà.” Thẩm Hành Xuân bế em vào nhà. “Tiểu Viên nhi đừng khóc nha.”
Bà nội Thẩm vẫn chưa ngủ, vừa nghe tiếng chó trong vườn và tiếng bước chân liền biết bọn họ đã về, kéo rèm trên cửa ra nhìn, nghe thấy An Viên nghẹn ngào, biết tình hình không hay, đợi ông nội Thẩm vào nhà, bà vội hỏi han.
Ông nội Thẩm tóm tắt tình hình cho bà nội Thẩm nghe, bà nội Thẩm xót xa gạt nước mắt, bà biết An Viên chỉ có bố, vỗ lưng An Viên, nói:
“Con à, đừng khóc, sau này cứ ở nhà bà, ở cùng anh.”
Ông nội Thẩm tháo găng, đi đến cạnh lò sưởi.
“Quốc Khánh đã viết thư cho em họ ở quê nhà cậu ấy rồi, tức là cô họ của Tiểu Viên nhi ấy, nói sẽ để con cho cô họ thằng bé nuôi, cô họ thằng bé nhận được thư sẽ đến đón An Viên.”
Bà nội Thẩm lại xoa đầu An Viên.
“Xa xôi như thế, thư gửi muộn biết bao, đợi đến nơi cũng phải mười mấy ngày, đi tàu sang cũng phải hai ba ngày, con cứ ở nhà bà tới hết năm đi.”
An Viên trên vai Thẩm Hành Xuân vẫn đang khóc, cậu nói với bà nội:
“Bà ơi, con bế Tiểu Viên nhi vào phòng trước đã, có nước nóng không ạ, lát con lau cho em.”
“Đã đun mấy phích nước nóng rồi, mấy bình nước đều đầy cả đấy.” Bà nói. “Đại Xuân, ban đêm dỗ em tử tế nhé.”
Thẩm Hành Xuân vâng một tiếng, bế An Viên vào phòng, đặt em lên thành giường, An Viên buông cổ Thẩm Hành Xuân ra, ngón tay không còn điểm tựa, buông thẳng xuống chiếu trên thành giường, da tay cọ sát liên tục trên lớp lông của chiếu, em gục đầu, nước mắt rơi tí tách.
Thẩm Hành Xuân đem vò một cái khăn cho em, sau khi quay lại một tay đỡ cằm An Viên, nâng mặt em lên, tay kia giở chiếc khăn đang phả hơi nóng ra, lau mặt cho em, vừa lau vừa dỗ:
“Đừng khóc nữa nha, khóc mãi khó chịu lắm, chú cảnh sát nói rồi, chúng mình có thể viết thư cho bố mà.”
Thẩm Hành Xuân lau mặt cho An Viên xong, An Viên chợt ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn Thẩm Hành Xuân.
“Anh ơi, sáu bảy năm sau, em sẽ không còn là trẻ con nữa, sáu bảy năm sau, em đã trưởng thành rồi, lúc ấy em đã mười tám rồi…”
An Viên vừa nói, khóe mắt vừa không ngừng ứa ra hàng lệ long lanh, chảy dọc theo gò má, nhỏ lên cổ áo khoác, cổ áo len ướt một mảng lớn.
Thẩm Hành Xuân lại cầm khăn lau mặt cho em, nói:
“Anh đưa em đi Cáp Nhĩ Tân ngắm tượng băng, năm sau tổ chức Tết Thiếu nhi mùng 1 tháng 6 cho em, được không nào? Đừng khóc nữa nha, khóc nữa mặt sẽ nẻ đó, bị nẻ sẽ không đẹp nữa.”
Vào khuya, sau khi nằm xuống, An Viên lại khóc hết non nửa đêm, nửa sau cuối cùng cũng nức nở thiếp đi, Thẩm Hành Xuân cũng mệt rã rời, cả đêm mơ ác mộng, 6h sáng hôm sau, trời mới tờ mờ đã tỉnh, khi cậu rời giường An Viên vẫn còn ngủ, cậu không gọi em.
Ông nội đã đi khám bệnh từ sớm, bà nội đã dậy, ôm một đống củi từ ngoài vườn vào, chuẩn bị nhóm lửa đốt lò.
Bà nội Thẩm thấy Thẩm Hành Xuân đi từ trong phòng ra, khẽ hỏi cậu:
“Đêm qua Tiểu Viên nhi khóc có dữ lắm không? Ngủ lúc mấy giờ?”
“Quá nửa đêm mới ngủ ạ.” Thẩm Hành Xuân lấy một chậu nước lạnh, rửa bừa cái mặt. “Trẻ con gặp phải chuyện lớn như vậy, chắc nhất thời không bình tĩnh được đâu ạ.”
“Trước khi cô họ của Tiểu Viên nhi đến đón thằng bé, con dành thời gian cho em nhiều chút, trẻ con với nhau dễ nói chuyện.” Bà nội Thẩm nói.
Thẩm Hành Xuân đáp một tiếng vâng qua loa, tách rèm ra định ra ngoài, bà nội Thẩm gọi cậu:
“Sáng sớm ngày ra, trời còn chưa sáng hẳn, con đi đâu đấy?”
“Con sang nhà thím Tôn bên cạnh một chuyến ạ.”
Thẩm Hành Xuân đang chuẩn bị sải bước ra ngoài, nhớ ra gì đó, lại vào nhà kề lấy một chiếc bình thủy tinh lớn vốn đựng mứt nho, rửa xong liền mang vào nhà ngâm dưới vòi nước rồi quay người đi.
Bà nội Thẩm hỏi cậu:
“Con cầm bình đi làm gì đấy?”
“Con sang nhà thím Tôn đặt bình sữa ạ.” Thẩm Hành Xuân đã ra khỏi cửa, giọng nói vang lên cách lớp cửa và rèm.
Không ít nhà trong thôn nuôi bò nuôi dê, nhà thím Tôn cách vách nuôi bò sữa, Thẩm Hành Xuân rụt cổ, càng đi càng nhanh, khi đến thím Tôn đang ở trong chuồng bò vắt sữa.
Thẩm Hành Xuân vào vườn đi tới chuồng bò, gọi thím Tôn đang vắt sữa bò.
“Thím Tôn đang vắt sữa ạ?”
Thím Tôn vừa nghe tiếng Thẩm Hành Xuân, liền “ừ” một tiếng, quay người qua nhấc tay áo lên gạt mấy sợi tóc đang rủ xuống mắt, thở hồng hộc đi sang hàng rào chuồng, hỏi cậu:
“Đại Xuân đấy à, sao cháu sang sớm thế? Thím trông ống khói nhà cháu còn chưa nhả khói luôn kìa.”
“Cháu mới dậy thôi, bà cháu còn đang nhóm lửa ạ.” Thẩm Hành Xuân đưa bình thủy tinh trong lòng ra cho thím Tôn xem. “Thím Tôn, cháu muốn đặt một tháng sữa bò nhà thím, chắc từ giờ đến Tết ạ.”
Thím Tôn giọng khỏe, lớn tiếng nói qua hàng rào chuồng:
“Đặt cái gì mà đặt, hai đứa nhà thím chê sữa bò tanh, luôn miệng nói không thích uống, chú Tôn cháu đi làm bên ngoài, có mỗi mình thím uống, ngày nào cũng uống, thím sắp ọe đến nơi rồi, mọi hôm còn thừa nhiều, làm sữa chua với váng sữa1, mấy nhà xung quanh đều nuôi bò sữa với dê, mỗi nhà cháu không nuôi, trước đây thím còn bảo bà cháu, hằng ngày đem cho nhà cháu một ít, bà cháu nói cháu cũng không uống.”
“Bây giờ trong nhà có người uống rồi ạ.” Thẩm Hành Xuân đưa bình thủy tinh đến trước mặt thím Tôn. “Thím Tôn, vậy về sau sáng nào cháu cũng sang lấy một bình nhé.”
“Cháu cứ sang lấy, bảo đảm đủ sữa, bò sữa bên kia cũng sắp đẻ con rồi, uống chẳng hết đâu, lúc về cháu lấy thêm mấy bình, để bà cháu làm ít trà sữa hay chưng váng sữa ăn.” Thím Tôn cầm lấy bình thủy tinh trong tay Thẩm Hành Xuân. “Lát nữa về nhà đun rồi hẵng uống.”
Sáng sớm nhiệt độ thấp, Thẩm Hành Xuân lạnh cóng cằm, rụt vào trong khăn choàng, hai tay ôm trước ngực, bàn tay đút vào túi áo, chân giẫm qua lại trên đất, hổn hển đáp:
“Vâng, cháu nhớ rồi thím.”
Thím Tôn vừa vắt sữa vừa tán gẫu với Thẩm Hành Xuân.
“Năm nay bố mẹ và em trai cháu bao giờ về?”
Thẩm Hành Xuân dừng chân nhẩm ngày, nói:
“Mọi năm họ đều về trước Tiểu niên2, chắc vẫn phải đợi thêm ạ.”
Thím Tôn rất nhanh đã vắt xong một bình, quay người đưa cho Thẩm Hành Xuân.
“Lúc bố mẹ cháu về không cần biết nói gì, cháu không cần để tâm, đừng để bụng nhé, cháu từ nhỏ đã ở với ông bà, chỉ cần ông bà cháu đối tốt với cháu là được, cháu cứ đến trường học hành tử tế là được rồi…”
“Cháu biết mà, không để bụng đâu ạ.” Thẩm Hành Xuân đón lấy bình sữa, chiếc cằm giấu trong khăn gật gật. “Cảm ơn thím Thẩm ạ, lạnh quá, cháu về trước đây.”
Thím Thẩm vẫy vẫy tay với cậu.
“Mau về đi, mai sang nhớ đem theo nút bình nhé, trên đường về đừng đánh đổ đấy.”
Thẩm Hành Xuân vâng dạ, lấy mu bàn tay quẹt sương trắng trên mi, kéo kéo khăn choàng trên cổ, che lên mặt, lúc về chỉ sợ làm đổ sữa trong bình, cuối cùng hay tay ôm bình sữa để trước ngực, chậm rãi về nhà.
Khi Thẩm Hành Xuân về An Viên đã dậy, đang đánh răng rửa mặt trong phòng, xem ra đã nín rồi.
Cậu bình sữa trong tay lên bàn bếp, vào phòng xem thử Tiểu Viên, đợi em lau mặt xong thì nâng cằm em lên, mượn ánh sáng trắng xanh bên ngoài nhìn, nhìn xong liền “ui chao” một tiếng.
“Đôi mắt vốn đẹp biết bao, tròn xoe long lanh, bây giờ lại sưng như óc chó thế này.”
An Viên chớp mắt, khóc bao lâu như thế, sang ngày sau nhất định sẽ sưng, bây giờ em chỉ thấy mắt vừa đau vừa rát, em biết mình khóc nữa cũng vô dụng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện của bố, sống mũi liền cay cay, nước mắt cũng lưng tròng.
Thẩm Hành Xuân vội đưa ngón tay lên lau mắt cho em.
“Tiểu Viên nhi đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ hỏng luôn đó.”
An Viên nhắm mắt lại một lúc, miễn cưỡng đè nén sự chua chát ấy, nhắm mắt cảm nhận hơi lạnh tràn ngập trên người Thẩm Hành Xuân, khi em mở mắt ra không để nước mắt rơi xuống nữa, nhìn giọt nước trên mi Thẩm Hành Xuân, mặt cũng hơi đỏ, bàn tay nắm cằm em ban nãy lạnh như băng.
Em đưa tay nắm lấy ngón tay Thẩm Hành Xuân, khàn giọng hỏi:
“Anh ơi, tay của anh sao lạnh thế? Sao hôm nay dậy sớm thế, vừa rồi em tỉnh giấc đã không thấy anh đâu.”
“Vừa ra ngoài một chuyến.” Thẩm Hành Xuân chỉ vào bình sữa trên bếp theo khe cửa. “Em uống hết sữa rồi đúng không, ban sáng vừa đi lấy sữa cho em đấy.”
An Viên nhìn ra ngoài cánh cửa nhỏ, quả nhiên thấy một bình sữa, em nghĩ nghĩ rồi cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng:
“Anh ơi, bình sữa ấy hết bao tiền? Có đắt không ạ?”
“Không mất tiền, bò sữa nhà hàng xóm nuôi, nhiều sữa lắm.” Thẩm Hành Xuân nói.
An Viên không tin lắm, lúc ở nhà cũ, mỗi ngày đều có người để sữa vào thùng sữa trước cửa nhà, bố em trả tiền theo tháng, em hỏi lại lần nữa:
“Không mất tiền thật ạ? Anh ơi, em không uống sữa cũng được mà, bây giờ trên người em không có tiền…”
Thẩm Hành Xuân rút ngón tay khỏi bàn tay An Viên, búng trán em một cái.
“Không lấy tiền của em đâu, Tiểu Viên nhi có thể tiếp tục uống sữa, uống sữa sẽ cao lớn thêm đó, em không muốn lớn thêm nữa à?”
An Viên chau mày, nghiêm túc nói:
“Muốn ạ, anh ơi, em muốn lớn thật mau, em muốn lớn hết sáu bảy năm chỉ trong một chốc, như vậy em sẽ có thể gặp được bố rồi…”