— Nhật kí An Viên
Từng chữ trong những điều ra tiếng vào đó lọt hết vào tai An Viên.
Em và Lâm Hạo chậm rề rề tiến lên sau lưng mấy người lớn đang tán gẫu ấy, Lâm Hạo cũng nghe thấy, cứ mải tìm chủ đề, muốn di chuyển sự chú ý của An Viên.
“Tiểu Viên nhi lát nữa ngồi ăn với anh nhé?”
Hồi lâu sau An Viên mới lắc đầu khô khốc.
“Em ở với anh em.”
Lâm Hạo kéo tay em, nhưng lồng ngực An Viên vẫn đập loạn xạ, chân càng đi càng chậm.
Mấy người lớn kia vẫn đang xì xào bàn tán, một giọng nam trong trẻo lạnh lùng đột nhiên cắt ngang lời bọn họ.
“Đường ngay là gì? Đường cong là gì? Biến thái là thế nào?”
Những người mới nãy còn bàn tán lần lượt ngậm miệng, thấy là Thẩm Hành Xuân, mấy người lớn cũng không nói gì thêm, chuyển chủ đề.
An Viên nghe ra giọng Thẩm Hành Xuân, trái tim đập loạn dường như cuối cùng cũng tìm thấy nơi có thể dựa dẫm, em giãy bàn tay đang nắm cánh tay em của Lâm Hạo ra, vòng qua mấy người trước mặt, chạy đến cạnh Thẩm Hành Xuân, nắm lấy tay cậu, đặt trọn bàn tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh về rồi.”
Thẩm Hành Xuân cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay, da nhẹ nhàng cọ ngón tay An Viên, kéo em xoay người.
“Rét đúng không, tay lạnh thế.”
An Viên cao giọng nói:
“Vừa nãy đúng là rét thật, nhưng bây giờ hết rét rồi, anh ơi, anh gặp được anh Sơn Bảo chưa?”
“Không tìm thấy anh ấy.”
“Vậy có khi anh ấy ở chỗ khác.”
An Viên nghĩ, người tên Lưu Sơn Bảo ấy có khi không hề bị bố mẹ nhốt lại, hôm qua bà nói anh ấy thân với anh, người thân thiết với anh không thể là người xấu được, càng không thể là biến thái.
Tuy An Viên chưa từng gặp Lưu Sơn Bảo, nhưng em tin tưởng Thẩm Hành Xuân một cách kiên định.
Phòng ốc nhà Lưu Sơn Minh còn to hơn nhà bà, phòng chính và nhà kề bày hết tám mâm, buổi trưa lúc ăn cỗ cưới An Viên và Thẩm Hành Xuân ngồi ở mâm sát trong góc.
Giữa chừng Thẩm Hành Xuân bị mấy đứa trẻ gọi đi, lúc An Viên muốn đi vệ sinh không tìm thấy cậu, em biết nhà vệ sinh ở đâu, tự mình đi ra.
Ra đến sau nhà, em nhìn thấy hai gian phòng nhỏ, hẳn là phòng nhỏ mới xây sau này, thấp bé hơn phòng ngói bày tiệc rượu phía trước rất nhiều, cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Ngoài cửa phòng là một chiếc khóa sắt lớn, dày, nặng đã rèn, trên bức tường không đón nắng có hai khung cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ đóng ngang dọc mấy thanh gỗ.
An Viên nhòm vào trong theo khe hở giữa thanh gỗ, em cảm giác bên trong có người, người bên trong cũng đang nhìn em, em đoán chắc đây chính là Lưu Sơn Bảo.
Gã điên trong lời những người đó.
Quả nhiên, một bóng người dần dần bước tới bên cửa sổ dưới ánh nhìn của An viên, trên kính có một lớp sương lạnh dày, ánh sáng trong phòng hiu hắt, An Viên nhìn không rõ tướng mạo của người bên trong, chỉ có thể đại khái nhìn ra anh ta rất ốm yếu.
Tuy không nhìn rõ người bên trong, nhưng có thể nghe được tiếng trong đó, khi người bên trong cất tiếng nói, giọng như đã bị giấy cát bào mòn một cách thô bạo rất nhiều lần, khàn tới mức không giống tiếng người mà tựa một loài động vật gồng hết sức mình mới phát ra âm thanh của người vậy, còn kèm theo tiếng thở nặng nề.
“Em bé, em là con nhà ai thế?”
An Viên đứng nguyên tại chỗ, đáp:
“Em là em trai của Thẩm Hành Xuân ạ.”
“Em trai Đại Xuân à?” Lưu Sơn Bảo hỏi.
“Vâng.”
“Em không phải Thẩm Thụy đâu nhỉ, anh nhớ Thẩm Thụy mới mấy tuổi, Đại Xuân từ bao giờ có thêm một người em trai rồi?”
“Mấy hôm trước mới thêm ạ.” An Viên tự giới thiệu. “Em tên là An Viên.”
“An Viên, một cái tên rất hay, em mấy tuổi rồi?”
“Em mười hai tuổi rồi, hai hôm nữa là mười ba, anh thì sao? Anh tên gì thế?:
“Anh tên Lưu Sơn Bảo, anh lớn hơn em rất nhiều, năm nay anh hăm sáu rồi.”
…
Hai người đang đối đáp từng câu, An Viên nghe thấy Thẩm Hành Xuân đang gọi em đằng trước.
“Tiểu Viên nhi, Tiểu Viên nhi…”
An Viên quay sang hướng phát ra tiếng, lớn giọng đáp:
“Anh ơi, em ở sau nhà.”
Thẩm Hành Xuân chạy qua, đi đến cạnh em.
“Sao em lại chạy ra đây một mình? Sao không ở trong ăn cơm?”
“Em chỉ muốn đi vệ sinh thôi.” An Viên nói xong thì chỉ vào cửa sổ căn phòng nhỏ. “Anh Sơn Bảo ở trong đó.”
Thẩm Hành Xuân nhìn theo hướng ngón tay An Viên, nhìn thấy người đứng sau cửa sổ là Lưu Sơn Bảo, cậu kéo tay An Viên đi hai bước về phía cửa sổ.
“Anh Sơn Bảo, anh ở trong đó à, vừa nãy em đến gõ cửa, không thấy anh.”
Tới gần rồi, An Viên mới thấy rõ, Lưu Sơn Bảo đúng là rất gầy, gầy kiểu da bọc xương, má lõm sâu, da trắng như tuyết, trắng hơn tuyết, trắng bệch, hai mắt anh trống rỗng, gân xanh nổi rõ trên cổ.
“Ban nãy anh ngủ, không nghe thấy.” Lưu Sơn Bảo đáp.
Thẩm Hành Xuân biết đây là lời đối phó, cậu cũng không gặng hỏi, nói mấy câu với Lưu Sơn Bảo, hỏi han tình hình hiện tại của anh, chủ đề của bọn họ đều rất bình thường.
Nói về thời tiết lạnh giá và tiệc cưới hôm nay.
Thẩm Hành Xuân nhìn ra Lưu Sơn Bảo đang ở trạng thái bình thường, có chút khó hiểu:
“Anh Sơn Bảo bây giờ đang khỏe mà, bố mẹ anh sao vẫn nhốt anh trong đó?”
Lưu Sơn Bảo sau cửa bất cần nhếch khóe môi, nói:
“Họ sợ anh đột nhiên phát bệnh, nhốt lại cũng tốt, hôm nay là ngày vui của Sơn Minh, không thể xảy ra sai sót, anh ở đây cũng tốt lắm, còn yên tĩnh.”
“Anh Sơn Bảo ăn cơm chưa ạ?”
“Ăn rồi, vừa nãy mẹ anh đưa đến cho anh.” Ánh mắt của Lưu Sơn Bảo hướng về An Viên: “Em trai em à?”
Thẩm Hành Xuân “vâng” một tiếng.
“Em trai em.”
“Cậu bé này không sợ anh tí nào.”
An Viên tiếp lời:
“Bởi vì anh là bạn của anh mà, bạn của anh thì không cần sợ.”
Thẩm Hành Xuân cười khoác vai An Viên, nói với Lưu Sơn Bảo:
“Anh Sơn Bảo có phải người xấu đâu, sợ gì chứ.”
Lưu Sơn Bảo im lặng một thoáng, đôi mắt đột nhiên không còn tiêu cự, trong đồng tử là một màu đen thăm thẳm, anh bắt đầu lẩm bẩm ngắt quãng.
“Anh không phải người xấu, nhưng anh là thằng điên, người khác đều sợ anh.”
“Anh biết đại đa số thời gian anh đều không bình thường, thật ra anh thích trạng thái không tỉnh táo hơn, chỉ có lúc không tỉnh táo, anh mới có thể nhìn thấy anh ấy, trong căn phòng nhỏ đen kìn kịt này, anh biết anh ấy vẫn luôn ở cạnh anh…”
“Anh thấy bây giờ quá đỗi tỉnh táo, anh không thích sự tỉnh táo hiện tại.”
“Thích một người có gì sai cơ chứ? Vả lại anh ấy đã chết rồi, anh vẫn còn sống, điều này đau đớn lắm.”
“Anh không phải biến thái, cũng không phải thằng điên.”
“Thích một người, không hề sai.”
…
Khi Thẩm Hành Xuân đưa An Viên về ăn cơm, An Viên vẫn như người mất hồn, em cứ nghĩ mãi về Lưu Sơn Bảo.
Nghĩ mãi nghĩ mãi bèn thấy hơi khát, không buồn nhìn, cầm lấy chiếc cốc trước mặt mình, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, nuốt xuống mới nhận ra em vừa uống rượu, vị cay của men rượu thiêu đốt từ đầu lưỡi đến dạ dày, ngụm rượu nóng rực cuộn trào trong dạ dày.
Em đặt cốc xuống mới nhìn ra đó không phải chiếc cốc em vừa dùng, là cốc rượu của người đàn ông ban nãy ngồi cạnh em, nhưng không biết bây giờ người ta đã đi đâu, cốc lại rơi vào tay An Viên.
An Viên thè lưỡi ra thở hết nửa ngày, người phụ nữ ngồi đối diện em thấy em uống phải rượu, cười haha mấy tiếng.
“Đại Xuân, cháu xem kìa, em trai cháu nhầm rượu thành nước uống mất rồi.”
Thẩm Hành Xuân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị men rượu hun đỏ của An Viên, đưa cốc mình sang.
“Mau uống ít nước đi, đồ ngốc này, sao lại còn uống cả rượu thế.”
An Viên uống hết cốc nước lọc đầy mới tiêu đi hơi men trong miệng, nhưng dạ dày vẫn nóng như lửa đốt.
Cuối cùng vẫn say, Thẩm Hành Xuân cõng em về.
An Viên nằm trên lưng Thẩm Hành Xuân, chốc thì cười chốc thì nghịch, cười ngây ngô hết nửa ngày, Thẩm Hành Xuân hỏi em cười gì, em nói nằm trên lưng anh thấy rất dễ chịu.
Em cười xong lại khóc, vừa khóc vừa nói về Lưu Sơn Bảo, nói về rượu trên bàn rượu, nói về sự bất mãn khi vừa nãy Thẩm Hành Xuân đi không vững, hai người suýt nữa trượt ngã.
Cuối cùng An Viên không nhớ làm cách nào về được đến nhà, rồi thiếp đi ra sao.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, em đã bị tiếng khóc và tiếng gọi cửa đánh thức.
Ngoài cửa là tiếng phụ nữ khóc xé gan xé ruột:
“Chú Thẩm, chú mau mở cửa, chú mau sang xem Sơn Bảo nhà cháu với, Sơn Bảo thắt cổ rồi, Sơn Bảo nhà cháu thắt cổ rồi, chú Thẩm, chú mau sang cứu nó với, sáng nay lúc cháu phát hiện ra, người nó đã lạnh rồi, sớm biết thế, năm ấy cháu đã không phản đối, bây giờ Sơn Bảo nhà cháu chết rồi, chú Thẩm, chú mau đi xem Sơn Bảo nhà cháu với…”
Tiếng phụ nữ khóc từ thổn thức đến nặng nề truyền vào trong nhà.
Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm vội trở dậy mặc quần áo.
Bàn tay mặc áo của bà nội Thẩm run rẩy hết cả.
“Ông già, ngoài cửa là mẹ Sơn Bảo, cô ấy vừa nói gì cơ?”
Ông nội Thẩm nghe rõ.
“Cô ấy nói Sơn Bảo thắt cổ rồi.”
Trước mắt bà nội Thẩm tối đen, chân bủn rủn.
“Trời đất ơi, hôm qua lúc làm cơm tôi còn nói chuyện với mẹ Sơn Bảo, cô ấy nói bây giờ Sơn Bảo càng ngày càng ít phát bệnh rồi, cô ấy còn nói Sơn Bảo có lẽ sắp khỏi rồi, sao lại, sao lại…”
Ông nội Thẩm mặc xong quần áo, dìu bà nội Thẩm xuống giường.
“Chúng ta mau đi xem thử, chắc…”
Ông nội Thẩm chỉ nói nửa câu, nhưng bà nội Thẩm đã đoán ra, người cũng lạnh rồi, cứu sao nổi nữa.
Nhà họ Lưu vừa làm xong đám hỉ lại làm đám tang, tuyết rơi cả đêm, vụn giấy pháo đỏ trên đường chỉ trong một đêm đã biến thành trắng.
Thẩm Hành Xuân và An Viên cũng nghe thấy, hai người im lặng rất lâu.
An Viên nhớ đến Lưu Sơn Bảo như cành cây khô hôm qua, lại nhớ đến lời anh nói hôm qua, từ họng phát ra sự khó hiểu và đau thương triền miên.
“Anh ơi, thích một người, vì sao lại điên, vì sao lại chết ạ?”
Trong đầu Thẩm Hành Xuân cũng trắng xóa, cậu có chút hối hận, những lời Lưu Sơn Bảo nói hôm qua có hơi bất thường, nếu cậu nhạy cảm hơn một chút, nhắc nhở bố mẹ anh một câu, có lẽ…
Nhưng bây giờ đã không còn có lẽ, rất lâu sau cậu mới lên tiếng.
“Thích một người không hề sai, sẽ không điên, cũng sẽ không chết.”
Nhưng câu nói ấy trước mắt hình như không có sức thuyết phục gì cả.
Lưu Sơn Bảo thích một người, cuối cùng anh phát điên, bây giờ anh chết rồi.
Tuyết mặc niệm có lớn đến đâu cũng vẫn ngừng vào sáng ngày 30.
Khi An Viên tỉnh dậy vẫn chưa kịp thương cảm mùa Tết quá nhiều xáo động đối với em này đã nghe câu đầu tiên Thẩm Hành Xuân nói với em, chút xáo động trong lòng ấy còn chưa bắt đầu đã bị là phẳng.
Thẩm Hành Xuân vẫn đang nhắm mắt, nghe tiếng trở mình bên cạnh, trong bóng tối nhéo mặt An Viên.
“Chúc mừng sinh nhật Tiểu Viên nhi, lớn thêm một tuổi, thật tốt.”
“Cảm ơn anh, anh, chúc mừng năm mới, anh cũng lớn thêm một tuổi, em mười ba rồi.”
“Anh mười bảy.”
“Mười bảy thật tốt.” An Viên nói.
“Mười ba cũng tốt.” Thẩm Hành Xuân đáp. “Tiểu Viên nhi có điều ước sinh nhật nào không?”
An Viên gật đầu.
“Có ạ, nhiều lắm, nhưng em không thể quá tham lam, ba điều là được rồi.”
“Ba điều nào, nói anh nghe thử đi?”
“Điều ước đầu tiên là hi vọng bố có thể quay về sớm, điều ước thứ hai là hi vọng mọi người xung quanh em đều bình an, bố, ông, bà, còn có anh, điều ước thứ ba là…”
An Viên nói đến đây thì ngừng một lát, không nói tiếp.Thẩm Hành Xuân hỏi em:
“Điều ước thứ ba là gì?”
“Em nói xong điều thứ ba, anh đừng cười em đấy.”
Thẩm Hành Xuân đoán được đại khái, điều ước thứ ba là thiếu niên nho nhỏ và tâm sự nho nhỏ của thiếu niên, cậu nghiêm túc nói:
“Không cười em đâu.”
Bấy giờ An Viên mới lên tiếng:
“Điều ước thứ ba của em là, nếu mai sau em có người mình thích, em sẽ không để người ấy điên, em cũng sẽ không điên.”