• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi những tưởng tuyết có màu trắng, sau này mới nhận ra, tuyết là sắc màu trong mắt anh Xuân.

— Nhật kí An Viên

An Viên không phải người nhiệt tình, ngoại trừ An Quốc Khánh, trước mặt người ngoài tính tình em có chút lạnh nhạt, lại thêm gia cảnh đơn thân, đầu óc cũng nhạy cảm hơn.

Vừa rồi người đó gọi em như thế đã hơi vượt quá vùng phản xạ an toàn của em.

Em chỉnh ngay ngắn vành mũ trên đỉnh đầu, săm soi chàng trai đang đứng cạnh bố mình. Cậu không mặc quá nhiều đồ nên trông cực kì cao, An Quốc Khánh hơn 1m80, cậu đứng cạnh bố em mà cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Khi nhìn người khác, trẻ con thích nhìn vào mắt, An Viên cũng vậy, đôi mắt người ấy rất đen rất sâu, lại rất trong, khi cười đuôi mắt hơi cong lên, hàm răng trắng tinh lộ ra ngoài, tạo nên sự tương phản với làn da màu lúa mạch của cậu, khi đi cánh tay đung đưa nhẹ theo người.

Cậu chỉ đội một chiếc mũ, vành mũ còn hơi lệch, tai mũ rủ xuống, tai bị gió thổi thành phơn phớt hồng.

Cứ liếc mấy cái như thế, trong lòng Tiểu Viên cũng không đến nỗi bài xích quá, mặc dù vừa rồi anh ta chưa được cho phép đã gọi em là em bé hư, hơi không lịch sự lắm, nhưng em không hề ghét người trước mặt này, bởi vì khi anh ấy cười lên rất đẹp, đôi mắt trong sạch thuần khiết tựa hoa tuyết vậy.

Khi Thẩm Hành Xuân đi đến cạnh xe mới nhìn em bé trong xe tử tế một cái.

An Viên để lộ già nửa phần đầu từ sau cửa sổ, khuôn mặt bị gió thổi phiếm hồng, mắt đen lấp la lấp lánh, hàng mi vừa dài vừa dày đọng một tầng sương trắng, khi em chớp mắt, sương trắng trên mi rơi xuống mí dưới, rất nhanh đã hóa thành một hạt nước li ti lăn xuống dưới, cuối cùng hạt nước ấy tụ trên má, để lại dấu tích nhàn nhạt trên khuôn mặt hồng hào của em.

Lúc em bé chớp mắt, hàng mi rung rung tựa con bướm đang nhẹ vỗ đôi cánh trên cánh hoa đỗ quyên đỏ thắm.

Trong lòng Thẩm Hành Xuân chỉ sót lại duy nhất một ý nghĩ, em bé này thật xinh, em là một cậu bé, nhưng lại xinh xắn hơn bất cứ ai trong số những cô bé xinh xắn nhất cậu từng gặp.

Cậu không kìm nổi, vô thức đưa tay ra vuốt một cái trên mũ em bé.

An Viên nhìn bàn tay đang đưa ra, muốn trốn vào trong xe, nhưng em phát hiện chân mình tê rần, vì vậy không kịp né, bàn tay của Thẩm Hành Xuân đã đặt lên đỉnh đầu em, ấn nhẹ trên đỉnh đầu em một cái qua chiếc mũ.

An Viên nhíu mày, em không thích người khác sờ đầu mình lắm, trừ An Quốc Khánh ra. Em cựa cổ, né khỏi bàn tay trên đỉnh đầu, cố tình thở mạnh hơn, hắt ra một tiếng, thể hiện rõ ràng sự bất mãn.

Thẩm Hành Xuân thấy dáng vẻ giận dữ đùng đùng của em quá khác biệt với ngoại hình của em, bèn cười không trêu em nữa, thu tay về.

An Quốc Khánh đi đến bên cạnh An Viên, giới thiệu với An Viên:

“Tiểu Viên nhi, đây là anh Thẩm Hành Xuân, con phải gọi là anh.”

“Em bé…” Thẩm Hành Xuân lại gọi em một tiếng. “Em tên Tiểu Viên nhi, đúng không?”

Giọng nói trong trẻo ấy vừa cất lên một lần nữa, lần này không gọi em là em bé hư, gọi em là em bé.

Nhưng trong mắt An Viên vẫn vương chút đề phòng và xa cách, không mở miệng đáp chuyện.

Thẩm Hành Xuân xoa tay, cúi người xuống cho cùng tầm mắt với em.

“Tiểu Viên nhi, gọi anh một tiếng xem nào.”

An Viên mím môi không mở miệng, trẻ con đều vậy hết, nếu không ép em gọi, biết đâu em còn có thể chủ động gọi một tiếng, nhưng nếu bắt em mở miệng gọi, em sẽ càng không muốn gọi.

An Quốc Khánh đưa tay lên nhéo mặt em một cái.

“Phồng mang trợn má này, gọi anh Xuân đi.”

An Quốc Khánh không nói thì thôi, chú vừa nói, em bé càng không muốn gọi, quay đầu đi không nhìn họ nữa, chỉ để cho họ góc nghiêng tròn đầy.

Thẩm Hành Xuân không khỏi thấp giọng cười mấy tiếng.

“Tiểu Viên nhi, không thích gọi thì thôi, gọi thẳng tên anh là được, để anh giới thiệu lại với em nhé, anh tên là Thẩm Hành Xuân.”

Một lúc sau An Viên quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay đang đưa ra bên cửa sổ, ngón tay Thẩm Hành Xuân rất dài, to hơn tay em rất nhiều, tự giới thiệu thế này coi như trịnh trọng lắm rồi, lần này An Viên không làm thinh nữa, tháo găng tay ra, đưa tay ra ngoài cửa sổ, nắm lấy tay cậu.

Lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân khác hẳn với nhiệt độ bên ngoài, lòng bàn tay cậu ấm nóng, khi bàn tay hai người áp vào nhau, An Viên cảm nhận được nó thật sự rất ấm áp dễ chịu, không như mùa đông, giống như tên anh vậy, là mùa xuân.

An Viên hơi tiếc rẻ chút hơi ấm ấy, ủ hết nửa ngày vẫn chưa buông, còn nắm chặt tay cậu hơn, nhưng chỉ cảm nhận được vết chai trên đầu ngón tay Thẩm Hành Xuân, có chút thô ráp. Em động đậy ngón tay, sờ sờ vết chai trên đầu ngón tay cậu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

“Chào anh, em tên An Viên, anh có thể gọi em là Tiểu Viên nhi.”

An Quốc Khánh đá bánh xe một cái, Thẩm Hành Xuân nghe “tùng” một tiếng, rút tay về, đi qua xem thử.

“Chú An, cháu giúp chú đẩy xe nhé, chú lên lái đi ạ.”

An Viên bọc mình thật ấm trong xe, chỉnh khăn choàng sao cho hợp lí, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, hỏi:

“Bố ơi, con có cần xuống xe không ạ?”

An Quốc Khánh còn chưa trả lời, Thẩm Hành Xuân đã nói:

“Không cần đâu, ngoài này lạnh lắm, Tiểu Viên nhi cứ chờ trong xe đi.”

An Quốc Khánh cũng nói không cần, chú lên xe khởi động máy mới phát hiện bình xăng đã cạn, lại xuống xe, nói:

“Hết xăng rồi, bố bơm ít xăng đã, hai đứa nói chuyện một lát đi.”

Sau khi xuống xe, An Quốc Khánh lấy một thùng xăng ở cốp xe ra, chuẩn bị bơm.

An Viên rạp ra trên cửa sổ, vừa cúi đầu, khăn choàng trên cổ đã che kín mũi, em kéo khăn xuống một chút, để lộ miệng và cằm.

Thẩm Hành Xuân đứng ngay cạnh cửa sổ chỗ An Viên, khoanh tay, vai dựa vào thân xe, đối diện với An Viên. Cậu vừa nhìn cách ăn mặc của An Viên đã biết em chưa đến nơi lạnh thế này bao giờ, cậu cũng biết An Quốc Khánh là người miền Nam, vậy nên trước nay em bé đương nhiên cũng sống ở nơi ấm áp, môi đã bị gió thổi đến khô nứt rồi, cằm đã đỏ cả.

Cậu hỏi:

“Tiểu Viên nhi chưa từng đến nơi lạnh thế này phải không?”

“Chưa từng đến, mới lần đầu.” Tiểu Viên nhi đáp.

Thẩm Hành Xuân đá cục tuyết dưới chân, nói:

“Biết ngay mà, mặt bị gió thổi khô hết rồi, môi cũng nẻ.”

An Viên nghe Thẩm Hành Xuân nói vậy, đột nhiên ngồi thẳng lên, tháo găng tay ra sờ mặt, quả thực không mịn màng như trước nữa. Em lại thè lưỡi ra liếm khóe môi nứt nẻ, thấy hơi xót, em chau mày.

“Mặt khô thật, môi cũng nẻ mất rồi.”

Em quay người, nhấc một chiếc ba lô đen từ hàng ghế sau lên đặt trước ngực, mở ba lô ra lục, từ trong đó lấy ra một chiếc gương nhỏ tròn tròn rồi một hộp kem dưỡng, kem dưỡng này An Quốc Khánh mua cho em ở Thượng Hải, hương hoa nhài thanh thanh, An Viên rất thích mùi này, không nồng, rất dịu.

Em mở nắp hộp, dùng ngón trỏ quẹt một chút, nhìn vào gương, chấm lần lượt lên trán, đầu mũi, má và cằm, sau đó xòe tay ra thoa khắp mặt, thoa xong mặt bèn thoa tay một lần, tỉ mỉ thoa từng ngón tay một.

Thẩm Hành Xuân thấy An Viên thành thạo làm một loạt động tác như nước chảy mây trôi, nghĩ thầm, chẳng trách vừa nãy lúc bắt tay An Viên, ngón tay của em bé lại mềm nhẵn như thế.

An Viên thoa tay xong, lại lấy từ trong ba lô ra một thỏi màu vàng nhạt, bên trên móc thêm một cái hộp, em mở nắp hộp ra, cầm thỏi màu vàng kia vặn một chút bên dưới, sau đó bắt đầu thoa lên môi.

Trước đây Thẩm Hành Xuân từng thấy đồ vật giống vậy trên bàn trang điểm của mẹ cậu, là son, nhưng thứ Tiểu Viên nhi đang dùng rõ ràng không phải son, khi em thoa lên môi thì không có màu. An Viên thoa xong, mím môi, rồi đậy nắp hộp lại cẩn thận.

Thẩm Hành Xuân hỏi em:

“Tiểu Viên nhi, vừa nãy cái em bôi lên môi đó là gì thế?”

“Cái em vừa bôi là son dưỡng môi.” An Viên lại mím môi.

An Viên liếc môi Thẩm Hành Xuân, đường vân ở môi trên của Thẩm Hành Xuân rất nét, rõ ràng mà không đến mức sắc bén, còn ẩn hiện hạt cườm1, môi dưới còn căng mọng hơn môi trên. Cậu chỉ đội một chiếc mũ, trên mặt không đeo thứ gì khác, nhưng môi không khô cũng không nứt nẻ, đỏ mọng.

Em lại chú ý đến ánh mắt Thẩm Hành Xuân đang dừng trên son dưỡng môi của mình, lên tiếng bổ sung một câu:

“Cái này bố em mua cho em ở Thượng Hải đấy, đắt lắm, em chỉ còn một cây này thôi…”

Thẩm Hành Xuân nghe em nói mà ngơ ra, lập tức phản ứng lại. An Viên tưởng cậu cũng muốn bôi, từ nhỏ cậu nặn bùn mà lớn lên, thô không để đâu cho hết, đương nhiên chưa dùng son dưỡng môi bao giờ, hơn nữa, thanh niên trai tráng lớn đùng đoàng rồi, cậu thấy không cần thiết, nhưng Tiểu Viên nhi dùng cậu lại thấy rất bình thường.

Bây giờ cậu cực kì muốn trêu An Viên một phen, bèn khoanh tay cố tình ra vẻ trầm tư, nói với em:

“Thật ra trong nhà anh có đồ còn tốt hơn cái này của em, to hơn cái này của em cơ.”

An Viên rõ là không tin lắm, hỏi cậu một câu:

“Thật á?”

“Thật đấy.” Thẩm Hành Xuân dùng ngón cái và ngón trỏ mô phỏng độ dài. “To thế này này, nhiều cực, nếu em có thể cho anh bôi son dưỡng môi của em một lần, anh cũng có thể đưa thỏi của anh cho em dùng.”

An Viên có chút hiếu kì, có chút động lòng, do dự một lát, cuối cùng vẫn móc cây son dưỡng môi quý báu của mình ra, nói:

“Em có thể cho anh bôi son dưỡng môi của em một lần, anh không cần đưa em cây của anh.”

Cho anh bôi một lần không vấn đề gì.

Thẩm Hành Xuân nhìn ngón tay mảnh mai trắng trẻo dưới mắt, bởi vì lạnh, ngón tay cầm son dưỡng môi của An Viên run rẩy trong gió, ngón tay nhanh chóng ửng đỏ, vốn cậu không hề muốn bôi, nhưng vẫn đón lấy cây son từ trong tay An Viên.

Cậu mở ra, bắt chước động tác của An Viên, bôi lên môi rồi mím môi, cảm giác hơi trơn lại hơi mỡ, mang theo mùi hương dịu nhẹ, không biết là mùi hương gì, chắc là mùi một loại thực vật hoặc hoa quả nào đó.

Chàng thô chưa bôi son dưỡng môi bao giờ, mím môi tận mấy lần liền, cảm giác trơn ướt dính mỡ trên môi chỉ tăng chứ không giảm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK