— Nhật kí An Viên
Khi hai người về đến nhà, bà nội đang thu dọn đồ đạc, đợi hai người vào nhà liền chỉ vào bàn, nói:
“Đói rồi đúng không, nấu xong cả nửa ngày rồi, mau đi rửa tay ăn cơm.”
Bà thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về thôn, tháng năm, sáu, bảy là lúc mùa màng bận rộn, vườn trong thôn còn trồng đậu nành và các loại rau, hai tháng nay mấy ngày bà mới lên trấn xem một lần.
Bà không lo về Thẩm Hành Xuân, bà chủ yếu lo An Viên, cũng may An Viên luôn là đứa trẻ khiến người ta cực kì yên tâm, bình thường sẽ không chạy lung tung, luôn ở cạnh Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân bỏ ba lô xuống.
“Bà ơi, cuối tuần bọn con về dọn vườn với bà nhé.”
Bà nội xách một chiếc túi vải lên, nói:
“Hai đứa đừng về làm gì, có hai ngày thôi, thời gian còn chẳng đủ, đi về mệt ra, không phải chỉ còn hai tuần nữa thôi là nghỉ hè rồi à, thi xong con hẵng dắt Tiểu Viên nhi về.”
“Vâng, thi xong con sẽ dắt Tiểu Viên nhi về, cỏ trong vườn bà không cần nhổ hằng ngày đâu ạ, con với Tiểu Viên nhi về sẽ làm giúp bà.”
Bà nội cười đáp:
“Đợi hai đứa bây về, cỏ cũng mọc cao bằng đầu người rồi, cũng không nhiều, một mình bà làm được.”
Bà nội nhìn đồng hồ trên tường, xe về thôn đã sắp đến, bà lại dặn An Viên mấy câu, chẳng gì khác ngoài không được chạy lung tung, đừng ra bờ sông một mình, cẩn thận đừng để cảm lạnh, v.v…
Sau đó dặn Thẩm Hành Xuân chăm em cho tốt, đi học ăn cơm thì dẫn An Viên vào nhà ăn trường cấp ba ăn, hai người đều vâng dạ.
An Viên xách giúp bà túi trong tay, tay kia khoác vai bà, đầu ngả lên vai bà làm nũng.
“Bà không cần lo cho con đâu ạ, con đã lớn rồi mà, bà yên tâm đi nhé, con sẽ nghe lời anh.”
Bà nội cười an lòng.
“Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt Tiểu Viên nhi đã cao hơn bà rồi, phải uống sữa đúng giờ đấy, cho cao thật cao, cao như anh con vậy.”
“Con muốn cao hơn anh cơ.” Lần nào An Viên cũng nói ngoài miệng như thế, em biết mình chắc không lớn nổi bằng Thẩm Hành Xuân.
Ăn cơm xong, An Viên và Thẩm Hành Xuân ngồi ở bàn học trong phòng làm bài.
“Anh ơi, bút em hết mực rồi, bút anh đâu? Em mượn tí.”
“Trong ba lô anh ấy.” Thẩm Hành Xuân vùi đầu làm đề thi thử, mò thấy ba lô mình liền liệng thẳng sang An Viên.
An Viên đón lấy xong thì lân la hỏi:
“Hộp bút anh để ở ngăn nào đấy?”
Thẩm Hành Xuân không ngẩng lên.
“Ngăn giữa ấy.”
An Viên nhìn ba lô lộn xộn của Thẩm Hành Xuân, chán không chịu được, lục xong thì tìm thấy hộp bút kẹp giữa một quyển sách ngữ văn, nhưng trong hộp bút không có bút mực.
An Viên lục tiếp.
“Ba lô anh bừa thật đấy, cũng không biết đường sắp xếp tử tế, trong hộp bút còn chẳng có bút mực, anh để bút mực ở đâu rồi?”
“Tiểu Viên nhi giúp anh sắp ba lô với, chắc chắn ở trong ba lô mà.” Thẩm Hành Xuân vô tư nói, An Viên thường sắp xếp ba lô giúp cậu.
Tuy ngoài miệng An Viên chê bai, nhưng động tác trên tay vẫn thoăn thoắt.
Em vừa định đổ hết đồ trong ba lô Thẩm Hành Xuân ra, Thẩm Hành Xuân đột nhiên nhớ ra gì đó, bàn tay đang viết bài khựng lại, lôi cặp sách từ tay An Viên sang đặt lên đùi mình, tự mở khóa, lấy một chiếc bút mực chưa dùng từ ngăn trong cùng của cặp, đưa cho An Viên:
“Đây, dùng cái này.”
An Viên nhìn cách cậu khư khư cặp, biết ngay trong cặp cậu có thứ không muốn cho em xem, nhưng Thẩm Hành Xuân càng không cho em xem, em càng muốn xem.
Em xích xích lên vai Thẩm Hành Xuân, gắng hết sức nhòm vào trong theo đường khóa.
“Trong ba lô anh có gì không thể cho em xem thế?”
Thẩm Hành Xuân đẩy An Viên trên vai đi, cười nói:
“Đương nhiên là đồ trẻ con không thể xem rồi.”
“Gì chứ hả, em hết trẻ con rồi.” An Viên lại xích lên.
“Anh mười tám rồi mà vẫn là trẻ con kìa, em mà hết trẻ con rồi á?” Thẩm Hành Xuân nói.
An Viên mất vui, đưa tay muốn giằng lấy cặp Thẩm Hành Xuân.
“Anh, anh cho em xem đi, em không ở đây bắt bẻ câu chữ với anh đâu, em hết trẻ con rồi, em sắp mười lăm rồi đấy.”
“Còn nửa năm nữa em mới mười lăm kìa.”
“Ôi dào, anh cho em xem tí có sao đâu?” An Viên nhân lúc Thẩm Hành Xuân sơ hở, giằng một phát cặp từ tay cậu.
Thẩm Hành Xuân phất tay, khoanh tay dựa lên bàn, khoanh chân nói:
“Em xem đi em xem đi, có khi em đã xem từ lâu rồi ấy chứ.”
An Viên nhanh chóng tìm ra một quyển gì đó như tạp chí, nhưng không phải tạp chí bình thường, bên trên không có chữ, đa phần là tranh, cậu liếc một cái là biết trên tranh vẽ gì, một nam, và một nữ, em vội nhìn đi, không lấy ra.
Em trả ba lô cho Thẩm Hành Xuân.
“Anh, sao anh lại xem cái này?”
“Không phải của anh, là Vu Dương lén dúi cho anh đó, anh đâu thể để ở trường, để người ta nhìn thấy thì không hay, đành nhét vào cặp.”
“Vu Dương trông rõ hiền lành, sao lại thế cơ chứ? Học thói xấu, anh ấy học thói xấu, anh cũng học thói xấu theo anh ấy.”
Thật ra ở tuổi này xem tí tranh ảnh kín là quá bình thường, lại toàn bọn mới lớn, đang vào lúc vừa tò mò vừa mông lung.
An Viên biết không ít bạn nam trong lớp đã xem, còn có người xem phim rồi cơ, tan học bọn họ lén lút bàn nhau, em nghe được.
Người khác đều tò mò, nhưng An Viên không tò mò.
Song bây giờ An Viên thấy Thẩm Hành Xuân cũng xem, trong lòng lại có cảm giác không thành lời, theo lí mà nói loại chuyện này rất bình thường, hơn nữa Thẩm Hành Xuân còn lớn hơn em bốn tuổi.
Em chợt nhớ đến cô gái trong phòng học kia, hỏi:
“Anh, có phải anh yêu rồi không?”
“Đâu có, anh không yêu lúc học cấp ba đâu.”
“Anh, anh thích kiểu con gái như nào?”
Thẩm Hành Xuân nghĩ ngợi, thật thà đáp:
“Anh cũng không biết, chưa gặp nữa, không biết thích kiểu gì.”
An Viên lại hỏi:
“Chưa từng có lấy một người à?”
“Không, bây giờ anh không nghĩ nhiều thế, anh chỉ muốn mùa hè năm sau thi đại học thật tốt, đợi tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định rồi hẵng tính cũng không muộn.”
An Viên cúi đầu ngồi trên ghế.
“Vậy sau này anh có người yêu, hai đứa mình có phải sẽ không thể ở cùng nhau nữa không?”
“Sau này Tiểu Viên nhi cũng sẽ có người yêu mà.”
“Em không muốn có người yêu, em muốn ở cùng anh.” An Viên bướng bỉnh đáp, bây giờ em cũng không biết mình đang bướng vì điều gì.
An Viên không biết mai sau sẽ ra sao, nhưng lời Thẩm Hành Xuân đã vùi xuống thành một khối u nho nhỏ không sao diễn tả trong tim em, chôn tại một nơi không dễ phát hiện.
Thẩm Hành Xuân nhìn dáng vẻ đăm chiêu của An Viên, tưởng nhóc con cũng tò mò, dịch sang cạnh An Viên, trầm giọng, ra điều bí ẩn hỏi em:
“Tiểu Viên nhi đã cái gì đấy chưa?”
An Viên không hiểu, hỏi:
“Cái gì nào ạ?”
“Mơ í.”
“Mơ á? Em hay mơ mà, mơ thì làm sao?” An Viên vẫn không hiểu.
Thẩm Hành Xuân nhìn bộ dạng mù mà mù mờ của em thì biết ngay em chưa từng, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nghĩ cũng đúng, nếu An Viên nằm mơ rồi, hai người họ ngày nào cũng ở với nhau, chắc chắn cậu sẽ phát hiện được.
Tiểu Viên nhi còn nhỏ, Thẩm Hành Xuân không hỏi tiếp vấn đề này, chuyển chủ đề.
“Không có gì, anh chỉ hỏi bừa vậy thôi, bài tập cuối tuần của em nhiều không? Có bài nào không biết làm không?”
“Em mới lớp bảy, không có bài nào không biết làm cả, anh, anh cũng sắp lên lớp mười hai rồi, đã nghĩ ra muốn vào đại học nào chưa?”
Thẩm Hành Xuân không thèm nghĩ.
“Bắc Kinh.”
An Viên tiếp lời cậu, nói:
“Đến lúc ấy em cũng đi Bắc Kinh, em đi tìm anh.”
“Đợi đến lúc em đi, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
“Anh tốt nghiệp rồi cũng đâu sao, em vừa hay ở chỗ anh.”
“Được, đến lúc ấy lại ở cùng anh.”
Một câu nói của Thẩm Hành Xuân, khối u nho nhỏ không dễ phát hiện ban nãy trong tim An Viên tức thì bị san bằng.
Hai người tay kề tay, đầu sát đầu, dành nửa ngày vẽ nên cuộc sống đại học sau này, hứa hẹn cùng nhau đi Bắc Kinh.
Cuối cùng càng nói càng đi xa, đến cuộc sống mười năm sau An Viên cũng nghĩ xong rồi.
An Viên đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trong rất nhiều ấy điều duy nhất không thay đổi chính là—
Thẩm Hành Xuân đi đâu, em sẽ theo đó.
Em chưa từng nghĩ sẽ chia xa Thẩm Hành Xuân, kế hoạch của em đều liên quan tới Thẩm Hành Xuân.
Ban đêm khi ngủ An Viên không ngủ được, lại nghĩ đến hình trong cặp Thẩm Hành Xuân.
Trước đây em không tưởng tượng nổi cảnh mình hẹn hò với con gái, bây giờ cũng không tưởng tượng nổi, chuyện ấy chỉ nghĩ thôi đã thấy rất khó chịu, An Viên cảm thấy không nên là thế.
Khi ở trường, em khác hoàn toàn với khi ở cạnh Thẩm Hành Xuân và ông bà, ở trường với ai em cũng lạnh nhạt, không thân hẳn bạn nào, với ai cũng giữ khoảng cách nhất định.
Em không được tính là hòa đồng, hồi nhỏ còn có thể chơi cùng con gái suốt, bây giờ em biết cần phải giữ một chút khoảng cách.
Nhưng chỉ cần tan học, tim em liền như bị ai châm một mồi lửa.
Tự mình kéo dây diều mình, tự động bay đến bên Thẩm Hành Xuân.
Mùa hè rất nóng, cây quạt đã rỉ quay cót két trên tủ sách đầu giường, gió mát nhẹ thổi qua, không thổi bay được hơi nóng đêm hè trong căn phòng nhỏ.
Sau nhà là một cái ao nông, ếch kêu không ngừng, muỗi vo ve không nghỉ ngoài màn, ồn đến mức An Viên hơi bực bội.
Thẩm Hành Xuân nghe thấy tiếng trằn trọc bên mình, cầm quạt cạnh đó lên quạt cho An Viên.
“Có phải nóng quá không ngủ được không?”
An Viên quẹt mồ hôi nhơm nhớp trên thái dương, thấy không dễ chịu lắm, đúng là nóng quá thật, không ngủ nổi.
Thẩm Hành Xuân kéo áo ngủ trên người An Viên.
“Em bắt chước anh này, cởi áo trên ra, để mình trần, cởi trần cho mát.”
“Em không bắt chước anh đâu.” An Viên gạt tay Thẩm Hành Xuân ra. “Vừa sang hè cái là đến quần đùi cũng chẳng mặc.”
“Anh mặc quần lót rồi còn gì, nóng quá thể.”
“Thế thì em cũng không bắt chước anh.”
“Đồ chi li, lắm chuyện thật đấy, em xuống xả mát lần nữa đi vậy?”
An Viên trở mình dậy khỏi giường.
“Em đi xả mát lần nữa.”
“Đừng dùng nước lạnh, pha thêm nước nóng trong phích vào.” Thẩm Hành Xuân dặn.
“Biết rồi.” An Viên vén màn ra ngồi trên thành giường đi giày.
Thẩm Hành Xuân nằm sấp trên giường, chọt bàn tay đang để trên thành giường của em.
“Có cần anh chà lưng cho em không?”
“Không cần.” An Viên đi giày xong liền xuống giường rảo bước ra ngoài.
Thẩm Hành Xuân cười mấy tiếng.
“Đúng là càng lớn càng chi li, hồi nhỏ không cho chà, bây giờ cũng không cho chà.”
“Em chỉ xả một lát thôi, chà cái gì mà chà, không chà.” Tiếng làu bàu của An Viên truyền vào qua khe cửa.
Thẩm Hành Xuân cầm quạt quạt cho mình, nghe tiếng nước róc rách ngắt quãng ngoài cửa.
Mùa hè đối với An Viên rất khó chịu, mùa đông nơi đây cực dài cực lạnh, mùa hè tuy ngắn, một khi bắt đầu nóng thì không mát hơn phương nam bao nhiêu.
An Viên vẫn xối nước lạnh, dùng nước lạnh thoải mái, khi về phòng phát hiện Thẩm Hành Xuân đã ngủ rồi, tay cậu còn cầm cây quạt, đặt trên bụng, ánh trăng mờ mờ lặng lẽ phủ trên sống mũi thẳng tắp của cậu.
An Viên lên giường xong liền lấy cây quạt trong tay Thẩm Hành Xuân đi, đầu ngón tay bất cẩn sượt qua làn da nơi ngực Thẩm Hành Xuân.
Da anh em rất nóng, còn rịn một lớp mồ hôi dày, ẩm.
Nước lạnh khi nãy xua tan hơi nóng trên người An Viên, bây giờ lại bốc lên một lớp nhiệt không thoát nổi.
Công xối nước đi tong rồi.
An Viên bắt đầu oán trách Thẩm Hành Xuân trong lòng, vội bỏ ngón tay ra, để quạt sang một bên, sau khi dém gọn màn liền thiếp đi.
Đêm ấy An Viên đã mơ, giấc mơ rất kì lạ.
Đó là một giấc mơ em chưa từng có, cả người em như chìm trong nước, bị nước bao bọc.
Lại cứ như đang bay giữa hư không, em nghe thấy rõ ràng nhịp tim mình cùng cơn đau nhấp nhô, âm ỉ trên gò má, trên yết hầu vừa lộ của em theo xúc cảm thô ráp.
Trong mơ, ngón tay chạm phải làn da Thẩm Hành Xuân khi lấy quạt ban đêm vẫn rất nóng, nóng một cách rất nặng nề, sôi sục từ đầu ngón tay, cuối cùng bùng nổ tanh bành trong cơ thể.
…
Ngày hôm sau mở mắt ra, An Viên đưa tay sờ, em tức thì trợn trừng hai mắt, khép chặt hai chân, khi em kịp nhận ra là cái gì liền đỏ bừng mặt.
An Viên thẫn thờ rất lâu, đến khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ mồm Thẩm Hành Xuân, em mới hé miệng quay sang Thẩm Hành Xuân.
“Tiểu Viên nhi, tỉnh sớm thế?” Thẩm Hành Xuân dụi mắt.
An Viên ngồi bật dậy, túm áo bên cạnh, sau khi nhảy xuống giường thì khom lưng nhấc chân toan chạy ra ngoài.Thẩm Hành Xuân tóm gọn cổ tay em:
“Em chạy làm gì?”