— Nhật kí An Viên
Ngày hôm sau trời nổi gió, giảm nhiệt độ, Thẩm Hành Xuân bèn đưa An Viên đi dạo gần đó, hai người ở ngoài lạnh cóng, đến trưa đã về.
Chiều, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch về, buổi tối bốn người cùng ăn cơm.
Thứ hai trong nhà chỉ có Cảnh Bạch và An Viên, Thẩm Hành Xuân đi học, Tề Vân Phong đi làm, Cảnh Bạch không có lớp, ngồi trên sofa với An Viên, mỗi người đắp một tấm chăn len nhỏ xem TV.
Cảnh Bạch thấy hai người kia đều đã đi mới huých tay An Viên.
“Tiểu Viên nhi, tối hôm đó xem phim hay không?”
“Sợ lắm.” An Viên nhớ lại mấy cảnh quay đáng sợ trong phim, rụt cổ. “Gan em bé, bé lắm bé lắm.”
“Anh cố tình mua vé phim kinh dị cho hai đứa xem đấy.” Cảnh Bạch nói.
An Viên thấy lời Cảnh Bạch hơi khó hiểu.
“Anh Bạch, không phải anh nói là đi công tác cùng anh Phong, không có thời gian đi xem nên mới bảo bọn em đi à?”
“Chuyện công tác bọn anh đã lên kế hoạch xong xuôi từ tuần trước rồi, sao có thể mua vé xem phim được, anh nghe Đại Xuân kể mi sắp đến Bắc Kinh chơi, bao giờ nghỉ sẽ về cùng hắn ta nên anh mới đi mua vé xem phim đấy, còn là hàng cuối nữa.” Cảnh Bạch đáp.
An Viên ngả lưng ra sau, người đổ rạp ra sofa, cười, “ây chà” một tiếng.
“Anh Bạch, hóa ra anh cố tình à, em đã bảo mà, nghĩ anh với anh Phong bình thường sao lại thích xem phim kinh dị cơ chứ, còn tưởng hai anh phải thích phim tình cảm cơ.”
“Phim tình cảm anh toàn xem ở nhà với anh Phong thôi, có cần cho mi mấy bộ phim tình cảm xem thử không?”
Khi Cảnh Bạch nói chuyện, nắm tay tì lên môi, cố ý chọc An Viên.
“Tiểu Viên nhi có muốn xem không?”
“Không muốn.” An Viên gác cánh tay lên thành sofa, đầu gối lên cánh tay, mắt nhìn TV, cậu biết Cảnh Bạch nói đến phim gì.
“Không muốn thật à?”
“Không muốn.”
“Trêu mi đấy.” Cảnh Bạch nói. “Nếu anh đưa cho mi, nhỡ Đại Xuân biết được chắc chắn sẽ tẩn anh.”
“Tẩn anh đâu sao đâu, anh Phong đỡ cho anh mà.”
“Úi giời, giờ lại hướng về phía anh cơ đấy?” Cảnh Bạch chọt An Viên, rồi quay về chủ đề chính. “Thế mi có tận dụng cơ hội chưa? Mi sợ, Đại Xuân không sợ, mi cứ ngả vào lòng anh mi, ai còn để ý phim sợ hay không nữa.”
An Viên nhớ đến tối ấy Thẩm Hành Xuân lấy hai tay bịt tai cậu, cậu tựa lên vai Thẩm Hành Xuân, cũng không khác gì với việc ngả vào lòng anh, nằm trên sofa cười nhẹ hai tiếng.
Cảnh Bạch nghe cậu cười, biết có trò hay, nói:
“Anh thấy í, trong lòng anh mi có mi đó.”
“Có chứ, chắc chắn có, nhưng cũng chỉ xem em là em trai thôi.”
Vốn dĩ buổi trưa Thẩm Hành Xuân muốn về ăn cùng An Viên, nhưng Ngô Thiến xin nghỉ, nhóm đề tài của họ thiếu mất một người, những người khác đành nhận thêm việc, tốc độ đương nhiên chậm đi rất nhiều, buổi trưa chỉ gọi một cuộc cho An Viên, bảo cậu đến tối mình mới về được.
Thẩm Hành Xuân gọi điện xong, tính về phòng lấy đồ, kết quả vừa đến cửa phòng đã nghe tiếng chửi bới bên trong.
“Mày để sách về mau, không phải đồ của mày, lục lọi cái gì, có hiểu thế nào là riêng tư không, mày xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi đấy mày biết không?”
“Đệt, trong phòng tao có một thằng đồng tính, cmn tao còn lo quyền riêng tư của tao bị xâm phạm ngầm mỗi ngày kia kìa, còn mày nữa, Văn Nhạc, ngày nào mày cũng thay quần áo trước mặt Thẩm Hành Xuân, không khéo ngày nào nó cũng nhìn trộm mày đấy.”
“Cmn mày đúng là bệnh hoạn…”
“Thẩm Hành Xuân mới bệnh cmn hoạn ấy…”
Thẩm Hành Xuân rất dễ dàng nghe ra người đang ủm tỏi bên trong là Văn Nhạc và Ân Dật Minh, anh đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã nhận ra hai quyển sách trên tay Ân Dật Minh, chính là hai quyển anh cất trong ngăn kéo khóa.
Ân Dật Minh thấy Thẩm Hành xuân đã về, hừ lạnh một tiếng, giơ sách trong tay lên với Thẩm Hành Xuân.
“Thẩm Hành Xuân, sách này là của mày đúng không?”
Thẩm Hành Xuân liếc ngăn kéo của mình một cái, ngăn kéo anh khóa lúc trước đã bị mở ra, khóa còn lủng lẳng bên trên, nhưng đã bị cạy mở.
“Ai mở?” Thẩm Hành Xuân đi đến trước ngăn kéo của mình, lạnh lùng hỏi.
“Sáng nay có trộm vào phòng, mấy phòng bị trộm rồi, cả tủ lẫn ngăn kéo đều bị lục, ngăn kéo của mày còn bị cạy mở nữa.” Văn Nhạc ở bên cạnh nói. “Đại Xuân, mày xem thử trước đã, xem mày có mất đồ vật đáng giá gì không.”
“Tao không để đồ đáng giá gì ở đây, chỉ có ít quần áo, khỏi cần xem.” Thẩm Hành Xuân đi đến bên giường mình, đưa tay ra trước mặt Ân Dật Minh. “Sách trong tay mày, của tao, trả tao.”
Ân Dật Minh quăng sách trong tay lên giường Thẩm Hành Xuân như quăng thứ gì dơ bẩn.
Thẩm Hành Xuân quay người phủi phủi sách trên giường, vốn không muốn so đo với Ân Dật Minh, nhưng Ân Dật Minh cứ lải nhải bên tai anh không ngớt.
“Thẩm Hành Xuân, hơn một năm nay mày giấu kĩ thật đấy, tao nhìn không ra, tự mình lén lút đọc sách đồng tính, còn cố tình bọc bìa, sợ bị ai thấy hả? Bây giờ rốt cuộc mày đã chắc chắn chưa, mày rốt cuộc có phải đồng tính không…”
“Đệt, Ân Dật Minh, cmn mày có bệnh thì đi chữa đi, cmn đừng phát điên trong phòng, thích ở thì ở, không thích ở thì cút.” Văn Nhạc ở giường trên đạp lan can một cái, lan can sắt kêu một tiếng“choang”, cắt ngang lời Ân Dật Minh.
Thẩm Hành Xuân để sách vào trong cặp mình, Ân Dật Minh vẫn tiếp tục.
“Cái thằng nhóc trong phòng hôm đó, hai chúng mày nắm tay nhau, nó không phải em mày đúng không, thằng nhóc đó là bạn trai mày chứ gì.” Ân Dật Minh vỗ vai Thẩm Hành Xuân. “Thẩm Hành Xuân, mày không thấy tởm à, dập mông thằng nhóc đó, sướng không? Mày…”
Thẩm Hành Xuân nắm chặt tay, quăng cặp sách trong tay đi, tóm chặt cổ tay đang gác trên vai mình, quay người bẻ mạnh, đè Ân Dật Minh lên giường, khuỷu tay đè lên vai gã, đấm một phát vào mồm Ân Dật Minh.
“Ân Dật Minh, mồm miệng không sạch sẽ đúng không? Tao không ngại rửa giúp mày đâu, rửa cho mày đến khi nào sạch mới thôi, mày nói tao thì được, nói Tiểu Viên nhi thì không, đây là lần đầu, cũng là lần cuối…”
Ân Dật Minh bị Thẩm Hành Xuân đấm một cú, chỉ thấy cả đầu bắt đầu trương phềnh tê dại, gã biết mặt mình đã sưng lên rồi, trong miệng tanh ngòm mùi máu nhức họng nhức mũi, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, mồm còn hùng hùng hổ hổ, nhưng đã không nghe rõ nổi gã đang chửi gì nữa.
Cửa phòng không biết bị mở từ bao giờ, bên ngoài túm tụm một đám hóng chuyện, rất nhiều người đã nghe từ đầu khi Ân Dật Minh lên tiếng, ngoại trừ hóng hớt, còn có mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ vào Thẩm Hành Xuân, thì thào bàn tán gì đó, chẳng gì khác ngoài chủ đề anh là người đồng tính.
“Nói nữa không? Cmn tao có phải đồng tính hay không cũng không liên quan đến Ân Dật Minh mày, không thích ở cùng phòng với tao thì mày chuyển đi, chuyển không nổi thì cút.”
Văn Nhạc nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận của Thẩm Hành Xuân, nhảy từ giường trên xuống, khóe miệng Ân Dật Minh đã bắt đầu rỉ máu, Văn Nhạc sợ xảy ra chuyện, kéo cánh tay Thẩm Hành Xuân.
“Đại Xuân, bỏ đi, đừng chấp nó nữa.”
Thẩm Hành Xuân sa sầm mặt buông tay, vung cánh tay tê bì, quay người ra khỏi phòng đi rửa tay.
Khi anh quay lại, Ân Dật Minh đã không còn trong phòng, Văn Nhạc cũng đã ra ngoài, khăn trải giường vừa bị lôi kéo trông nhăn nhăn nhúm nhúm, bên trên còn dính mấy vết máu.
Thẩm Hành Xuân để cặp sách trên giường lên giường Văn Nhạc, kéo một góc khăn trải giường, giật xuống, để vào chậu rồi bê sang phòng giặt.
Ở cửa còn có mấy người, Thẩm Hành Xuân đi đến cửa liền trầm giọng nói:
“Tránh ra…”
Mấy người xem náo nhiệt lần lượt tản đi.
Đến trưa gió đã ngừng, Cảnh Bạch mở cửa sổ ra nhìn nửa ngày, mặt trời đã ló dạng, cậu quay người cầm áo phao ở sofa lên mặc, vừa mặc vừa nói với An Viên:
“Tiểu Viên nhi, đi chơi với anh Bạch nào, anh đưa mi đến trường anh xem.”
“Anh Bạch, hôm nay anh có lớp không?” An Viên cũng cầm áo khoác mình lên mặc vào rồi đội mũ, quàng khăn.
“Hôm nay không có lớp, trường anh học ít lắm, đưa mi đến chơi thôi, cứ ở nhà mãi chán lắm.”
Cảnh Bạch kéo khóa, An Viên ngẩng lên nhìn đồng hồ, tính thời gian Thẩm Hành Xuân tan học, hỏi Cảnh Bạch.
“Anh Bạch, chiều mấy giờ mình về?”
Cảnh Bạch biết cậu đang nghĩ gì, khoác vai cậu bước ra ngoài.
“Yên tâm, trước khi anh mi tan học về tới nhà, chắc chắn sẽ đưa mi về, sao mà một phút cũng không tách ra nổi thế.”
An Viên cười không đáp, nhủ thầm đúng là không tách ra nổi thật, phần lớn là cậu thấy không tách ra nổi, tuy họ học ở hai nơi khác nhau, tính ra đã chia xa rất lâu, nhưng bây giờ thì khác, biết Thẩm Hành Xuân ở rất gần cậu, cảm giác ấy không giống khi mỗi người một nơi, đúng là hơi không tách ra nổi.
Trường Cảnh Bạch không lớn, sinh viên trường Nghệ thuật trông đều cực kì nổi trội, ăn mặc cũng vô cùng cá tính, suốt dọc đường Cảnh Bạch đưa An Viên đi từ cổng trường đến kí túc xá nam, có không ít người chào hỏi họ.
“Anh Bạch, ở trường anh nổi tiếng ghê.” An Viên nói.
Cảnh Bạch:
“Chủ yếu là do trường bọn anh nhỏ quá, không thể so với trường Đại Xuân, ở đây bọn anh ít người, nên về cơ bản là quen hết, nhưng mà, rất nhiều người tốt nghiệp từ trường bọn anh đã thành ca sĩ có chút tiếng tăm rồi đấy, có người thì làm diễn viên.”
Cảnh Bạch nói ra mấy cái tên, An Viên liền thốt lên “giỏi ghê”, lại hỏi:
“Sau này anh Bạch định làm gì?”
“Hát thôi, tuần sau có một cuộc thi ca hát, đi chơi với anh Bạch không? Có mấy đứa bạn học anh cũng tham gia, mi đi cùng bọn anh, ở nhà làm gì cho chán.”
“Được, nếu hôm ấy anh Xuân có lớp, em sẽ đi cùng anh.”
Kí túc xá nam đang đánh bài, tổng cộng ba người, hai người trong đó mặt dính đầy giấy, người còn lại mặt sạch bong, vừa nhìn là biết đang một thắng hai.
Thấy Cảnh Bạch bước vào, một anh chàng đầu dính đầy giấy đứng hẳn lên, nhét bài trong tay cho Cảnh Bạch, nhường chỗ mình.
“Tiểu Bạch, mày đến thật đúng lúc, mau đến đánh tan nhuệ khí của Lí Trạch Vũ đi, hôm nay một mình nó muốn tháo sập phòng mình rồi.”
Anh chàng mặt cũng dính giấy còn lại phụ họa.
“Đúng thế, Lí Trạch Vũ sắp điên rồi.”
Người trên mặt không dính giấy chính là Lí Trạch Vũ, anh đưa ngón tay ra búng lên người hai anh chàng kia.
“Chơi không lại, thua tới nơi rồi, còn công kích luôn cá nhân…”
Cảnh Bạch không nghe bọn họ tranh cãi, cầm bài nhìn ra cửa, An Viên vẫn chưa vào, cậu lại ra ngoài, thò cổ nhìn, An Viên còn đang ngồi xổm bên tường buộc dây giày.
“Tiểu Viên nhi, mi dọa anh hết hồn, anh mới nghĩ vừa rồi vẫn đang đi cạnh anh mà, anh đẩy cửa cái mà sao quay người đã không thấy đâu rồi.”
An Viên buộc chặt dây giày, đẩy vành mũ sụp xuống lên, đứng dậy lon ton hai bước, theo Cảnh Bạch vào phòng.
Cảnh Bạch kéo An Viên vào, Lí Trạch Vũ trông thấy An Viên, úp bài trong tay lên bàn, hỏi Cảnh Bạch:
“Tiểu Bạch, đây là?”
“Em trai bạn tôi ở quê, đến Bắc Kinh chơi.” Cảnh Bạch đáp. “Dắt em bé nhà tôi đến trường xem, lát nữa đi ăn cùng nhé.”
Mấy người cũng không hô hào đánh bài nữa, gỡ giấy trên mặt xuống, dọn bài, lần lượt chào hỏi An Viên.
Cảnh Bạch kéo An Viên giới thiệu cho cậu từng người một.
“Miêu Vĩ Thành, Lê Trấn, Lí Trạch Vũ, đều là bạn cùng lớp với anh, đều lớn hơn anh Bạch cả, Tiểu Viên nhi cứ gọi anh là được.”
An Viên bỏ mũ và khăn quàng ra, chào họ.
“Chào các anh ạ.”
Lí Trạch Vũ bật cười trước hai tiếng “các anh” của An Viên.
“Em trai tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“An Viên, sắp mười bảy rồi ạ.”
Lí Trạch Vũ huýt sáo với An Viên.
“Em trai này xinh xắn thật đấy.”
Lí Trạch Vũ trước giờ khen ai cũng rất thẳng thắn, An Viên nghe anh nói mà hơi xấu hổ, dịch sang cạnh Cảnh Bạch.
Miêu Vĩ Thành ở bên huých cùi chỏ Lí Trạch Vũ:
“Bớt bớt đi, mình đều là người ngay thẳng cả.”
Cảnh Bạch khoác tay An Viên, chỉ vào Lí Trạch Vũ.
“Bớt ở đó thả thính em bé nhà tôi đi, em bé nhà tôi có chủ rồi.”
“Chậc.” Lí Trạch Vũ thốt ra một tiếng tiếc nuối, nhướng đôi mắt hoa đào. “Xem ra anh hết cơ hội rồi.”
“Lão Lí, ở đây ông lớn nhất, ra dáng người làm anh đi được không.” Cảnh Bạch cười nói. “Đừng dọa em bé nhà tôi, mặc đồ vào đi, ra ngoài ăn cơm.”
Bạn học của Cảnh Bạch đều rất dễ gần, trong một bữa cơm An Viên đã quen thuộc với bọn họ hết rồi, ăn cơm xong họ còn đi hát cùng nhau, không hổ là dân học nhạc, tuy An Viên không hiểu âm nhạc, chỉ thấy hay, cả chiều cứ như đi nghe trình diễn âm nhạc vậy.
Lí Trạch Vũ còn dạy An Viên hát một bài, là bài anh tự sáng tác.
Buổi tối An Viên nằm trên giường đợi Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân tự học buổi tối xong mới về, khi vào phòng An Viên vẫn đang ngâm nga bài Lí Trạch Vũ dạy ban chiều.
“Tiểu Viên nhi, bài này học bao giờ đấy?” Thẩm Hành Xuân để cặp sách lên đầu giường, hỏi.
“Chiều nay học theo anh Tiểu Lí đó.” An Viên ngâm nga thêm hai tiếng. “Anh, anh ăn chưa?”
“Anh ăn rồi.” Thẩm Hành Xuân liếc An Viên một cái, chắc An Viên vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hết, lại hỏi: “Anh Tiểu Lí? Là ai thế?”
Mới một ngày đã quen thêm một anh Tiểu Lí.
“Là bạn học của anh Bạch, trưa nay anh Bạch dẫn em sang trường anh ấy, ăn cùng mấy người bạn học của anh ấy, buổi chiều đi hát, tối mới về.”
Thẩm Hành Xuân xuôi theo cánh cửa đang mở, nhìn về phòng Tề Vân Phong và Cảnh Bạch ở đối diện một cái, cửa phòng họ đóng kín, có tiếng nhạc truyền ra từ bên trong, là tiếng băng.
“Anh ở trường còn lo em ở nhà sẽ chán cơ.” Thẩm Hành Xuân nói.
“Không chán, anh Bạch còn nói, tuần sau còn đưa em đi cùng các anh ấy đến một cuộc thi ca hát nữa.”
“Đi làm gì thế?”
“Đám anh Bạch đi thi, em đi cổ vũ cho họ, em còn mua cả gậy phát sáng nè.” An Viên lấy ra hai cây gậy phát sáng trên đầu giường, ấn mở, hai cây gậy phát ra ánh sáng chói mắt, chốc thì vàng, chốc thì đỏ.
“Đẹp đấy.” Thẩm Hành Xuân ngồi bên thành giường, lấy gậy phát sáng trong tay An Viên tắt cho cậu. “Nằm xuống ngủ ngoan đi, anh đi tắm cái đã.”
Thẩm Hành Xuân vừa đứng lên, lại kéo An Viên đang nằm dậy. “Tóc chưa khô thì khoan hẵng ngủ, đợi khô hẳn rồi hẵng nằm xuống.”
An Viên sờ tóc hai cái.
“Biết rồi anh.”
Khi Thẩm Hành Xuân tắm xong đi ra, cửa phòng Tề Vân Phong và Cảnh Bạch vẫn đóng kín, tiếng nhạc bên trong chưa tắt, anh đoán Tề Vân Phong và Cảnh Bạch vẫn chưa ngủ, đi đến trước phòng họ gõ cửa.
Hai phút sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, người mở là Tề Vân Phong, chỉ mở he hé, thấy là Thẩm Hành Xuân, bèn hỏi:
“Đại Xuân, sao thế?”
“Tiểu Bạch đâu? Em muốn hỏi xem anh Tiểu Lí của cậu ấy là người thế nào.”
Thẩm Hành Xuân nhìn vào qua khe cửa, Tề Vân Phong liền mở cửa đi ra, để tay sau lưng đóng cửa lại.
“Đừng nhìn vào trong, mấy giờ rồi hả, sao mày vẫn chưa ngủ.”
Thẩm Hành Xuân vừa rồi chỉ chăm chăm hỏi Cảnh Bạch chuyện “anh Tiểu Lí”, không phát hiện ra sự khác thường của Tề Vân Phong, bây giờ nhìn lại anh, cổ áo ngủ nhăn nhăn nhúm nhúm, bên trên để mở hai cúc, vạt áo phanh rộng, hô hấp hơi lộn xộn, mặt cũng hơi đỏ.
Thẩm Hành Xuân lập tức nhận ra vừa rồi Tề Vân Phong và Cảnh Bạch đang làm gì, biết mình đã quấy rầy người ta, hơi ngại, sờ sờ cổ, nói mấy tiếng “không có gì” rồi quay người bỏ đi.
Tề Vân Phong gọi giật anh lại.
“Vừa rồi mày hỏi Tiểu Lí à? Có phải Lí Trạch Vũ không, bạn học của Tiểu Bạch ấy?”
Thẩm Hành Xuân dừng bước.
“Chắc là đúng, Tiểu Viên nhi mới kể buổi chiều học hát với anh Tiểu Lí.”
“Ban nãy anh nghe Tiểu Bạch kể rồi, hôm nay em ấy dẫn An Viên sang trường, tên Lí Trạch Vũ ấy quái lắm, hồi trước còn từng theo đuổi Tiểu Bạch cơ.” Tề Vân Phong nói. “Trường Tiểu Bạch toàn người học nghệ thuật, tư tưởng thoáng hơn nhiều, thế nên vẫn phải trông chừng Tiểu Viên nhi cho tốt, cẩn thận đừng để bị cướp mất đấy.”
Thẩm Hành Xuân đáp:
“Em không phải sợ anh ta cướp mất, em sợ gặp phải người xấu.”
Cánh cửa sau lưng Tề Vân Phong bị mở ra, Cảnh Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, loẹt quẹt dép đi ra, kéo Tề Vân Phong lại.
“Tề Vân Phong, anh nói xấu gì sau lưng em đấy, anh đừng ở sau lưng bôi bác Lí Trạch Vũ nhé, anh có mâu thuẫn với anh ấy là việc của anh, người ta tốt lắm đấy.”
Thẩm Hành Xuân chẳng qua chỉ muốn hỏi thử, không muốn dấy lên mâu thuẫn giữa Tề Vân Phong và Cảnh Bạch, cất tiếng:
“Không có gì, em chỉ hỏi thôi, buổi tối Tiểu Viên nhi về cứ ngâm nga trong phòng mãi, nói là anh tiểu Lí dạy.”
“Mấy anh liền cơ, anh Tiểu Lí này, anh Tiểu Miêu này, anh Tiểu Lê này.” Cảnh Bạch hất cằm với Thẩm Hành Xuân. “Yên tâm đi Đại Xuân, toàn người tốt cả, không tốt tôi cũng không đưa Tiểu Viên nhi đi đâu.”
Thẩm Hành Xuân giải thích:
“Không phải tôi không tin cậu, tôi chỉ sợ mấy ngày này thằng bé chơi bời quá.”
Cảnh Bạch khoanh tay nói:
“Dù sao cũng sắp lên đại học rồi, quen thêm mấy người bạn không phải chuyện xấu.”
Cuối cùng Cảnh Bạch nhìn Thẩm Hành Xuân ngập ngừng rồi thôi mà quay đi, thầm nghĩ, nhiều anh thế cơ mà, để tôi xem cậu có bình tĩnh thật không.
Tề Vân Phong liếc cái là biết Cảnh Bạch đang nghĩ gì trong đầu, sau khi quay người vào phòng với Cảnh Bạch mới nói:
“Đây là chuyện giữa hai đứa nó, mình là người ngoài không hiểu đâu, em đừng tham gia lung tung nữa.”
Cảnh Bạch thật ra cũng biết đạo lí này, thở dài một hơi.
“Em biết chứ, nhưng em không chịu nổi cảnh một mình Tiểu Viên nhi cứ đơn phương nhiệt tình như thế!”
…
Một tuần sau đó, ban ngày An Viên đi chơi cùng Cảnh Bạch, ban đêm về sẽ ngâm một bài mới cho Thẩm Hành Xuân nghe.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ Thẩm Hành Xuân hỏi, không ngoài dự đoán, đều là bài anh tiểu Lí kia dạy An Viên.
An Viên hát xong lúc nào cũng thêm một câu:
“Anh Tiểu Lí hát rất hay, rất nhiều bài đều là anh ấy sáng tác đấy, anh ấy giỏi ghê.”
An Viên vừa dứt lời, Thẩm Hành Xuân liền tắt đèn.
“Ngủ đi, đừng hát nữa.”
Thẩm Hành Xuân nói đi ngủ, An Viên liền ngoan ngoãn nằm xuống, nói với anh hai tiếng “ngủ ngon”.
Khi hai người nằm xuống luôn là mỗi người một chăn, nhưng sau khi An Viên say ngủ toàn vô thức chui vào chăn Thẩm Hành Xuân, cuối cùng chui mãi chui mãi rồi tọt vào lòng anh.
Sáng hôm sau An Viên nằm trên ngực Thẩm Hành Xuân, chân gác lên chân anh, đầu gối lên cánh tay anh, lúc trời tờ mờ chỉ cần cảm thấy cánh tay Thẩm Hành Xuân hơi động sẽ chau mày không vui, cằm cọ lên ngực Thẩm Hành Xuân.
“Anh, đừng động đậy.”
Thẩm Hành Xuân nghe câu nói khàn khàn của An Viên, tuy tay hơi mỏi, nhưng cũng không cử động nữa, An Viên không phải gối tay anh cả đêm, lúc mới đầu gối trên gối mình, cứ bao giờ tờ mờ sáng, biết Thẩm Hành Xuân sắp dậy mới mơ màng kéo cánh tay anh qua cổ mình gối lên, như không muốn anh rời giường.
“Tiểu Viên nhi, anh phải dậy rồi.”
“Đừng dậy.” An Viên làu bàu một tiếng, nằm mềm nhũn trong lòng Thẩm Hành Xuân, từ từ mở mắt.
“Hôm nay không phải thứ bảy sao? Vẫn sang trường à?”
“Phải đi, nhưng có thể muộn hơn chút, em ngủ tiếp đi.”
An Viên không ngủ được nữa, nhưng vẫn nhắm mắt không lên tiếng, Thẩm Hành Xuân bây giờ không ngủ trần nữa, giống như An Viên, mặc đồ ngủ ngủ.
Cánh tay An Viên gác lên ngực Thẩm Hành Xuân qua lớp vải, nhiệt độ cơ thể Thẩm Hành Xuân rất cao, sáng ra khi mới tỉnh rất dễ nhận ra phản ứng cơ thể, chân An Viên gác trên chân Thẩm Hành Xuân, xúc cảm bên trong đùi rất rõ ràng, cậu đã cảm giác được, cũng không dám cử động nữa, cơ thể nóng lên từng chút một theo Thẩm Hành Xuân.
Hai người bất động, duy trì một tư thế rất lâu, cuối cùng An Viên vẫn nhắm mắt khàn giọng lên tiếng:
“Anh, những lúc anh có phản ứng thì giải quyết thế nào?”
Giọng nói An Viên mang theo hơi ấm nóng bỏng, Thẩm Hành Xuân hơi cựa chân.
“Không giải quyết thế nào cả.”
“Không giải quyết thế nào là giải quyết thế nào, đợi nó tự xuống à?”
“Ừ…”
“Như thế khó chịu lắm.”
“Vẫn ổn, không khó chịu mấy.”
“Anh, em giúp anh nhé.”
An Viên dứt lời, bàn tay đang gác trên ngực Thẩm Hành Xuân nhích xuống từng chút một, cảm nhận nhịp tim bất thường trong lồng ngực Thẩm Hành Xuân, An Viên cũng không biết bấy giờ mình lấy dũng khí ở đâu ra, tay không hề ngưng, trong đầu không có suy nghĩ nào khác, khi đầu ngón tay đi xuống như sắp bị cơ thể Thẩm Hành Xuân nướng cháy, đến khi ngón tay cậu sượt qua bụng dưới Thẩm Hành Xuân, đặt lên eo anh, Thẩm Hành Xuân mới tóm lấy cổ tay cậu.
Thẩm Hành Xuân giữ chặt tay An Viên, không cho cậu tiếp tục nhích xuống, mấy giây sau, lặng lẽ thở ra một hơi.
“Tiểu Viên nhi, anh phải dậy thật rồi.”
Thẩm Hành Xuân bỏ cổ tay An Viên ra, lật mình, giở cái chăn hai người đang đắp ra.
An Viên cảm giác trọng lượng đè trên người mất hút, mình mẩy lạnh toát, cậu dịch sang bên, người lạnh, cậu trở mình, đệm bên dưới cũng lạnh, hơi ấm phút chốc đã bị khí lạnh không đến mức lạnh thay thế, cả người đều không dễ chịu lắm.
An Viên hơi hối hận về hành động vừa nãy của mình, nhưng lại không biết nên cứu vãn thế nào, ngón tay quắp lấy một góc chăn, chà tới chà lui trong lòng bàn tay mình.
Thẩm Hành Xuân rút cánh tay ra, thấy An Viên lăn hai vòng sang bên, đắp chăn lại cho cậu, ấy áo trên đầu giường mặc lên rồi bước xuống.
“Tiểu Viên nhi, em ngủ thêm đi.”
An Viên quay lưng vào Thẩm Hành Xuân, “ừm” một tiếng.
Rèm vẫn khép, Thẩm Hành Xuân chưa bật đèn, một chút ánh sáng lọt qua khe rèm, trong phòng không đến mức tối, nhưng cũng không đến mức sáng, anh có thể nhìn thấy An Viên đang quay lưng vào mình, cái lưng cong lại, mặt vùi sâu vào chăn.Thẩm Hành Xuân đứng bên giường hết nửa ngày, trước khi quay người ra khỏi phòng mới lại lên tiếng:
“Chiều nay anh không có lớp, trưa là có thể về rồi, về ăn trưa với em.”