Không, có thứ gì đang ở phía sau lưng tôi, cái tiếng hít thở quen thuộc này… tôi chưa kịp xoay người đã nghe một tiếng vang như tiếng sét đánh tới, trước ngực xuất hiện ưng trảo màu vàng, vướng phải chướng ngại, tiên khí vọt lên, ngân long quấn quanh thân tôi, làm cho xiêm áo tôi bay bay, sợi tóc phất phơ.
Tôi đưa tay ra, chạm nhẹ vào vảy trên người ngân long, cảm giác lành lạnh, giống như lúc tôi giận dữ lột vài miếng vảy này. Giữa ánh sáng màu bạc, tôi nhận ra người đang đứng ngay trước mắt.
“Nhạc Kha.”
Trong lòng tôi thở dài, lại có phần buồn cười.
Đây cũng coi như là lần đầu tôi thấy chân thân của hắn, sau cái lần cào vài miếng vảy của hắn lúc trước. Tuy biết hắn có tật dễ quên, nhưng sau lần gặp trong kính Côn Lôn, cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
Con rồng kia như hiểu được suy nghĩ trong bụng tôi, trừng mắt nhìn, vẫy vẫy đuôi, ánh sáng trắng phát ra, sau đó thấy một thiếu niên áo trắng xuất hiện, thần sắc ôn nhã, ánh mắt trầm tĩnh, trong giây lát thật khó phân biệt đó là cái tên Nhạc Kha hay cười hay là tên Nhạc Kha mặt lạnh kia.
Ánh mắt của tôi và ánh mắt của hắn gặp nhau, trong giây phút chưa biết sống chết này, sao hắn lại tới đây? Không đầy một giây sau đã nghe tiếng cười của Ma vương vang lên lần nữa “Lão phu còn tưởng nha đầu này có thần long hộ thể, thì ra chỉ là một đôi uyên ương sinh tử không rời.”
Mặc dù đang trong lúc nguy cấp, nhưng tôi vẫn không nhịn được, cười ra tiếng “Ma vương ngài cũng được coi là một người có tiếng tăm, sau khi tiểu tiên tới đây vẫn chỉ nghe tiếng mà chưa thấy mặt là đã hiểu. Nhưng ánh mắt ngài sao có thể hồ đồ như vậy, lại coi hai người không liên quan chúng tôi thành vợ chồng son, điều này làm tiểu tiên thật tò mò nha, chẳng lẽ Ma vương là một lão già lụ khụ, tóc bạc nhăn nheo?” Nói xong âm thầm niệm một đạo bùa hộ thể, đề phòng hắn làm khó dễ tôi.
Ánh mắt của Nhạc Kha lay động, chỉ lẳng lặng nhìn, sắc mặt nhàn nhã vui vẻ như đang đạp trên sóng nước ở Đông Hải, trong lòng tôi thầm thán phục: người này trời sinh cũng không phải ngốc, chỉ là gần đây tâm trạng kích động nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch. Tiểu tiên tôi sống gần vạn năm, đã từng thấy biết bao con người đội trên đạp dưới, nịnh nọt cầu vinh. Tuy có quen biết, nhưng cũng chẳng qua là để giải sầu lúc nhàn rỗi, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất thôi. Nếu như lúc nguy nan mà mong ngóng người ta không tiếc mạng sống vì mình thì đúng là trò cười.
Ngọn đèn trước mắt được thắp sáng, ở trong ánh sáng đó có một người đàn ông từ từ bước tới, khoảng chừng ba mươi tuổi, tay có vuốt nhọn, đôi mắt sắc bén, ánh mắt hung dữ, cằm nhọn, giống như một cái đầu rắn nằm trên người, toàn thân đầy lệ khí, càng tới gần mùi lại càng nồng.
Tôi rùng mình, tầm mắt bị chặn lại, Nhạc Kha vốn có thù với tôi đã đứng trước tôi, bảo vệ tôi ở đằng sau, trầm giọng nói “MA vương là người nổi tiếng sao lại so đo chi với một con chim loan nho nhỏ, nếu để truyền ra ngoài bị Ma vương ở núi Tu Di cười nhạo thì làm thế nào?”
Tôi nhìn hắn thăm dò thì thấy sắc mặt của hắn nhăn nhó, khàn giọng, ác độc nói “Nếu như hôm nay lão phu giết chết một chim một thú bọn ngươi, thì lão già kia cho dù có ba đầu sáu tay cũng không làm sao biết được.” Trước mắt lại tối sầm, cánh tay của Nhạc Kha vươn tới kéo tôi ra sau. Có tiếng như tiếng sấm vang lên, giống như bị lôi công đánh vào mặt, nhưng lại không trúng tôi. Tôi vô cùng kinh ngạc, nhìn khắp nơi, thì ra là Nhạc Kha đã tạo tiên chướng, mặc cho khí công của Ma vương đánh tới, tiên chướng kia cũng chỉ hơi động, chưa bị phá đi. Xung quanh tiên chướng là tiếng sấm dậy, chỉ thiếu mưa to, đó là lúc đêm tối, là lúc ác quỷ hoành hành.
Nhạc Kha lạnh lùng cười, trong tay phát sáng, tiên chướng kia lại càng dày thêm. Bên ngoài tiên chướng, quanh người Ma vương chợt hiện lên vô số oan hồn quỷ ma, đi quanh tiên chướng, tôi chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, sợ hãi vô cùng. Nhưng thứ này chĩnh là những hồn phách không thể đầu thai bị hắn nắm lại, qua thời gian lâu đã bị luyện thành binh lính bóng tối, là một mối họa không nhỏ, ở Tiên giới cũng đã từng có chuyện này.Ma vương đã rơi sâu vào ma đạo, lúc nhìn tới sắc mặt của tôi, sung sướng cười to “Con chim loan nho nhỏ, ngươi có biết thổ địa trên núi Nữ Sàng chết như thế nào không hả?”
Tôi thấy Nhạc Kha đã hơi yếu sức, hắn cùng lắm chỉ hơn tôi một vạn ba ngàn năm, tu vi cũng tàm tạm, nhưng lại có thể chống cự Ma vương lâu như vậy, vừa niệm chú giúp hắn củng cố tiên chương, vừa nói với Ma Vương “Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Ma vương ngài đã xé hắn thành mảnh nhỏ mà ăn.|
Hôm nay bị bức tới tuyệt cảnh này, tôi đã sớm không còn hy vọng gì, giờ phút này chỉ mong cho mình nhanh nhanh chết, có điều, làm phiền tới Nhạc Kha, trong lòng tôi rất áy náy.
Ma vương đưa mắt nhín ác quỷ ở xung quanh tiên chướng, đưa tay bắt được một tên lở loét, kéo hắn tới trước tiên chướng “Đây chính là thổ địa lúc trước.”
Tôi cẩn thận nhìn, hồn phách của thổ địa kia bị chém nát, chắp vá, ở phía cằm khoét đi một miếng, trên vai cũng lủng một lỗ, mắt mũi đã không còn gì, giống như bị người đấm cho một cú vào mặt, có thể thấy được tình trạng lúc chết thảm thiết như thế nào, ngay cả hồn phách cũng không còn lành lặn.
Trong lòng tôi xúc động, sớm đã biết việc này nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng lại không thể nào kháng chỉ. Trong lòng tôi bỗng có một suy nghĩ : phạt tôi tới núi Nữ Sàng, cả Thiên đế và dì đều muốn tôi chết nhanh nhanh, chẳng qua chỉ là mượn đao giết người.
Cho tới bây giờ, có thể thấy được, nói pháp thuật của Thiên giới cao cường thật là giả tạo, ma vương có thể ẩn náu ở đây lâu như vậy, đã không phải là một sớm một chiều, tôi không tin là Thiên giới không biết.
Tôi cười sầu thảm “Tam điện hạ, lần này Thanh Loan thật xin lỗi ngài!”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm, âm u như rừng rậm bị lá cây che phủ, không thấy được quang cảnh bên trong, nếu không bước vào thì chỉ có thể thấy bên ngoài.
Trước ánh mắt bức người của hắn, tôi chỉ đành cúi đầu, nói nhỏ “Tôi biết bản thân chỉ là một con chim loan cô độc, sống hay chết cũng chẳng khác gì, cũng chẳng ai lo lắng. Chỉ là… chỉ là hôm nay, lúc hiểm nguy này được Tam điện hạ giúp đỡ, cộng với lần trước, thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, cũng được Tam điện hạ cứu giúp, Thanh Loan vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp.”
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, thản nhiên nói “Nếu không có gì báo đáp, vậy lấy thân báo đáp đi!”
Ặc, nếu ở thế gian, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này chắc chắn kết quả sẽ là mỹ nhân lấy thân báo đáp. Ở tiên giới này thì cũng có thể dùng luật đó đi. Có điều, hắn không chỉ một lần cứu tôi, còn thêm lần đánh nhau với Côn Bằng mà rớt xuống Đông Hải, đây đã là lần thứ ba rồi. Tôi lại hiểu hắn vô cùng nha, con rồng này có tật xấy dễ quên, nếu tôi đem lời này của hắn cho là thật, sau này khó mà tránh khỏi kiếp nạn. Lỡ mà đại hôn với hắn, ngày thứ hai rời giường, hắn đứng ở đầu giường nhìn tôi hỏi “Sao ngươi lại ngủ trên giường ta?” thì biết làm sao???
Trời ơi…. Tôi biết trả lời thế nào bây giờ?
Tật xấu này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại vô cùng nghiêm trọng nha.
Nếu như tương lai tôi với hắn có con, một sáng thức dậy hắn lại không nhận ra con, người ngoài nhìn vào chắc chắn nghĩ tôi làm chuyện thất đức. Mặc dù ở tiên giới không có cái gì “dìm lồng heo”, mà Đông Hải cũng là một vùng biển lớn, nếu dìm ở nơi không sâu hơn Đông Hải thì còn dìm làm gì nữa? NHưng sợ là tôi sẽ chết đuối trong nước miếng của người đời mất thôi.
Tôi hiểu cái cảm giác khi bị người ta chỉ trỏ, đương nhiên không muốn để con mình phải nếm phải chua xót này. Lại thêm chuyện tôi với hắn đánh nhau, tới nay vẫn chưa có kết quả, hai người còn chưa rõ ràng, lúc này mà nói đến chuyện lấy thân báo đáp thì hơi sớm.
Tôi cười to, nói “Ngài với tôi quen biết cũng không phải một ngày, nếu hôm nay có thể thoát khỏi kiếp nạn này, Thanh Loan đương nhiên sẽ lấy thân báo đáp!”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, khẽ gật đầu, vẻ mặt giống như là không tin nổi.
Tôi xoa mồ hôi trên trán, ngăn địch với hắn, đương nhiên biết chuyện hắn nghi ngờ cũng có lý. “Nói là làm” là chuyện quân tử ở phàm giới, bổn tiên chẳng qua chỉ là một phi cầm, một vạn năm qua, nói đến chuyện nói mà không làm thì không chỉ một lần, hắn nghi ngờ tôi cũng có lý do, chẳng trách được.
Ma vương thấy hai người bọn tôi như vậy, lại càng bực bội, cười ngạo mạn “Lão phu sẽ không để vợ chồng son các ngươi xa cách biệt ly đâu, cứ yên tâm.” Vừa mở miệng phun ra cầu lửa tam muội chân hỏa, đốt quanh kết giới.
Nhạc Kha thấp giọng nói “Nàng ở lại đây chờ ta!” thân như ngọn gió, bay ra khỏi tiên chướng, trong tay cầm mũi nhọn ba thước, đánh thẳng vào Ma vương.
Tôi nhìn hắn liều mạng tấn công, toàn chiêu trí mạng, quyết “cá chết lưới rách”, tất nhiên là tu vi không bằng ma vương, tiên chướng này chỉ có thể bảo vệ chốc lát, nhưng cũng không thể trốn thoát.
Lòng tôi buồn sầu, không biết bản thân có vong mạng ở chỗ này không, hành động của Nhạc Kha lần này thật không đáng. Hắn có cha có mẹ, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội thân thiết, quen biết sơ sơ với tôi mấy ngàn năm, cũng chỉ có chút tình nghĩa. Chỉ là trước giờ tôi vẫn là người hay gây sự, cho rằng lần đánh nhau này đã đập luôn tình nghĩa kia, lại không nghĩ tới lúc tôi nguy nan được hắn giúp đỡ, thật làm tôi không hiểu được, nhưng lại vô cùng xúc động.
Bên ngoài kết giới, gió to sấm chớp, ma vương và Nhạc Kha đánh đã hơn trăm chiêu. Yêu tinh có chút đạo hạnh ở núi Nữ Sàng lúc này đều thần phục dưới chân Ma vương, những ác quỷ kia mặc dù không thể thương tổn Nhạc Kha, nhưng chẳng biết từ lúc nào, bốn phía đầy yêu tinh, hổ tinh cầm đầu, sói tinh báo tinh đều cấm giáo, nhìn Nhạc Kha chăm chú, bất thình lình đâm hắn một cái.
Nhạc Kha vốn đang trong tình trạng xấu, lúc này lại bị những tiểu yêu này vướng tay vướng chân, vài lần lộ ra sơ hở, nếu không phải chân thân của hắn là rồng, tam muội chân hỏa của Ma vương không thể tổn hại, không thì giờ này đã sớm bỏ mạng,
Tôi chạm vào kết giới vài lần, pháp lực của hắn cao hơn tôi rất nhiều, tôi không thể phá nó, trong lòng lo lắng, mắt nhìn theo hắn, trên tấm áo trắng đã lấm tấm máu, làm cho ác quỷ bốn phía nhìn với ánh mắt thèm thuồng, hổ tinh sói tinh cười vô cùng hung ác, giống như hắn đã thành đồ ăn trên bàn cho đám yêu tinh này. Trong lòng tôi dậy sóng, chỉ cảm thấy máu trong mạch máu muốn phun ra ngoài, trong một vạn năm qua, chỉ gặp được một người có thể không tiếc mạng sống vì tôi, nếu nói theo người trần, đây chính là đạo nghĩa lúc sinh tử, sao tôi có thể sợ chết mà giữ mạng được?
Cũng không biết sức mạnh từ đâu ra, tôi dốc toàn sức niệm chú, ánh sáng bắn ra bốn phía, kết giới trước mặt tôi bể tan như bọt nước, tôi rút cọng lông đuôi xanh rực rỡ, làm một đám oan quỷ sợ tới mức lui ra ba dặm, hổ tinh vội hét lên “Tiên tử tội tình gì phải đối đầu với ma vương? Tại ha đã báo với ma vương hôn sự của ta và nàng, đến lúc đó tại hạ đương nhiên sẽ cưới tiên tử đàng hoàng, nàng cần gì mà khổ cực vì con rồng này?”
Tôi quay đầu nhìn, Nhạc Kha giống như nghe được mấy câu đó, kiếm trong tay lại thêm mấy phần giận dữ, đâm trúng cánh tay trái của ma vương, ma vương hạ cánh tay trái quay đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo sợ hãi.
Tôi rống to “Một con hổ tinh nho nhỏ cũng dám mong bám tiên duyên, muốn chết sao?” Lông đuôi trong tay hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén, dùng tu vi hết đời của tôi, đâm vào hổ tinh, một đám khói tím bay lên, sói tinh kêu thảm một tiếng “Đại ca…”
Trong lúc nguy cấp, hắn đã chắn trước hổ tinh.
Nếu không phải giờ phút nay tôi đang đối địch với yêu tinh, chắc là cảm phục tình nghĩa của sói tinh.
Hổ tinh như không thể tin nổi tôi lại ra sát chiêu, đứng ngơ ngác sau lưng sói tinh, nhưng mắt của báo tinh đã muốn nứt ra “Chim loan, vậy mà ngươi dám giết nhị ca nhà ta, ta liều mạng với người…”
Tôi thu lại lông đuôi, niệm một tiên chú xóa đi vết máu phía trên, cười nói lạnh lùng “Ta nói cho các yêu tinh ở núi Nữ Sàng biết, từ nhỏ bổn tiên đánh nhau luôn đánh kẻ cầm đầu, quả đấm đương nhiên không tha ai, hôm nay nếu các ngươi còn có chút lương tri, không đi theo ma đạo nữa, bổn tiên sẽ tha. Nếu như không thay đổi, vĩnh viễn theo ma đạo, đừng trách bổn tiên hôm nay đại kha sát giới, không tha một người!”
Lúc đó đuôi sắt của báo tinh quét tới, giống như côn sắt ngàn cân đánh tới, tôi lui lại, phóng ra lông đuôi, đốt sáng chói lóa, vô cùng chói mắt, xuyên thẳng qua mi tâm của báo tính, ánh mắt giận dữ của hắn như đông lại, tấm thân cường tráng ngã xuống, giống như sói yêu bị tôi giết vừa rồi, hiện ra nguyên thân, là một con báo đốm.
Tôi sấn tới đám yêu kia, một con chồn tinh đã lui về phía sau mà biến mất. Những yêu tinh còn lại cũng lục đục rút đi, hổ tinh kia khôi ngô vậy mà cũng có chút suy sụp “Tiên tử nhất định không buông tha cho tại hạ và các huynh đệ sao?”
Tôi lắc đầu, thu lại lông đuôi ở giữa lông mày con báo sắp chết kia, hừ lạnh một tiếng “Hổ vương cũng đâu bỏ qua cho bạn hữu của ta? Hôm nay ngươi đã không thể tha cho ta, đương nhiên không còn đường về!”
Ma vương kia khàn giọng cười “Nhìn không ra tiểu nha đầu nhà ngươi cũng có vài phần bản lĩnh. Có điều dù ngươi giết hết yêu tinh trong núi thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Tôi không rảnh phân tâm, chỉ sợ hổ tinh xua huynh đệ gây khó dễ, lạnh lùng nói “Ngay cả hôm nay khó thoát, cũng là chuyện sau khi tiểu tiên giết hổ tinh này.”
Nếu không còn đường sống, thì giết bọn chúng làm vui, cũng không phụ công phu đánh nhau bao năm của tôi.
Trong lòng hơi buồn bã.
Có điều, hôm nay muốn hỏi Nhạc Kha, con rồng nhiều chuyện nhưng vô tội này. Nếu hắn suy nghĩ cẩn thận, nhớ hết mọi ân oán trước kia, không biết có còn giữ ước nguyện như ban đầu, cùng tôi đồng sinh cộng tử hay không?