Ta nhấc ly rượu trong tay, nở nụ cười yếu ớt với Ma Lạc, trong lòng nhịn không được mắng Thôi Phục thúc thúc mấy lần, ỷ mình là lão đại thần, ở nơi này ép buộc công chúa đồng ý, đúng là lão hồ ly.
“Ma Lạc thống lĩnh nói gì vậy! Trận chiến hôm ấy, may mà chúng tướng đồng tâm hiệp lực, khải hoàn trở về cũng không phải công trạng của riêng Thanh Loan, lẽ nào dám nhận một mình? Về phần “chung quanh” thì…”Quét mắt một lượt qua năm người, bày ra dáng vẻ lưỡng lự khó quyết: “Có thể đánh thắng các nam nhi trong cuộc tỷ thí lần này, đều là những người xuất chúng, Thanh Loan thật sự khó định…Chi bằng thư thả ít ngày, đợi đến khi Thanh Loan và chư vị trở nên thân thuộc, lại quyết định cùng vị nào kết duyên? Không bằng Ma Lạc thống lĩnh trước uống cạn ly rượu này đã?”
Gương mặt vui vẻ của Thôi Phục thúc thúc hiện lên một tia thất vọng, ngay cả gương mặt hòa nhã rộng lượng của Ma Lạc cũng mang đôi nét miễn cưỡng. Hắn uống ly rượu, nở nụ cười yếu ớt ngồi xuống.
Yến ẩm trước giờ vốn vô vị, đặc biệt là yến tiệc ngày hôm nay, chúng đại thần chỉ chăm chú quan sát ta và năm vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, thật sự có chút ăn không tiêu. Yến tiệc được một nửa, ta liền mượn cớ thân thể khó chịu, dẫn theo Phương Trọng rời đi.
Phương Trọng thấy ta tâm tình không tốt, một đường không nói tiếng nào, đến khi tới bên sườn điện, trong khung cảnh cả điện tĩnh mịch vắng lặng vang lên tiếng khóc trầm thấp. Tư Hoàng Điện ban đêm trước giờ ít người vắng tiếng, đột ngột nghe thấy, lại thêm bổn tiên mấy ngày trước còn mới trở về từ U Minh Giới, tóc gáy toàn thân dựng đứng, đột ngột quay đầu níu chặt cánh tay Phương Trọng, lắp ba lắp bắp, lời nói cũng có chút nói không tròn câu: “Không…Không phải là oán hồn đuổi tới chứ?” Nhớ tới nữ quỷ treo cổ nơi Vong Xuyên Hà, ta nhịn không được liền run rẩy.
Nàng ấy “phì” một tiếng bật cười: “Điện hạ nhát gan đến vậy sao? Với pháp lực của người, lẽ nào ngay đến một du hồn cũng không thu thập được, Phương Trọng không tin!”Lại nhíu mi buồn bực nói: “Không biết là nô tỳ nào, thật quá vô lễ, dám ở trong Tư Hoàng Điện than khóc, nếu để Vương biết được, sợ là sẽ bị phạt nặng!”
Ta bị nàng nhanh tay nhanh chân dẫn vào chính điện, nhưng thấy phía bên trái, nơi phụ thân ngày thường vẫn đặt di vật của mẫu thân có một người đang rạp thấp mình xuống, dưới ánh sáng minh châu nhấp nháy, tay ôm một bộ y phục cũ của mẫu thân, bờ vai run run, khóc đến thương tâm.
Phương Trọng đè thấp giọng hô: “Nô tỳ to gan không muốn sống nữa rồi, di vật của Vương phi ngươi cũng dám động vào?”
Người đang quỳ rạp đó quay đầu lại, chính là Hồng Oanh, đôi mắt khóc đến đỏ ửng, bị Phương Trọng quát thì sợ đến tiếng khóc cũng ngừng bặt, ngây ngẩn nhìn hai người chúng ta, vật nàng đang ôm trong tay chính là một bộ y phục cũ của mẫu thân, chỉ là trên bề mặt sớm đã bị nước mắt làm ướt.
Phương Trọng trông thấy, sắc mặt tức thì trắng bệch, từ trắng lại chuyển sang xanh, tiến lên một bước giật lấy bộ y phục trong tay Hồng Oanh, chỉ vào vệt nước mắt bên trên, là một nữ quan trước giờ luôn hiểu chuyện, nhưng hiện giờ nàng lại gấp đến độ không biết làm sao: “Biết làm thế nào đây? Biết làm thế nào đây?”
Phụ thân ngày thường lúc ở trong điện sẽ cầm bộ sam y thúy bích này mà ngây người, có một lần ta âm thầm vào trong điện, muốn trêu chọc người nhưng lại thấy người nhẹ nhàng dán mặt lên trên bộ y phục, trên mặt là vẻ quyến luyến không rời, như thể đấy không phải một bộ y phục cũ mà chính là gò má của mẫu thân. Bộ thúy sam này người ngày nào lại không cầm trong tay mà vuốt ve vài lần?
Sự kiện hệ trọng, nếu như phụ thân trông thấy vệt nước mắt bên trên, sợ rằng người sẽ muốn đánh chết Hồng Oanh.
Ta giữ tay Phương Trọng đang cuống quít đi đi lại lại trong điện, thập phần khó hiểu: “Hồng Oanh, ta biết cô không phải chỉ mới một ngày, thấy cô cẩn trọng dễ gần, cho dù bị Đan Chu đánh đập cũng chưa từng thấy cô rơi lệ lần nào, vì sao từ sau khi đến thành Tu La, ba lần bốn lượt đều trông thấy cô nỉ non không ngừng, lẽ nào là có ẩn tình gì?”
Phương Trọng kéo tay áo ta: “Điện hạ, đều là thời khắc nào rồi người còn muốn tra hỏi, vạn nhất Vương đến thì làm sao đây?”
Ta trấn an Phương Trọng đang luống cuống: “Tỷ tạm thời nghe lời của Hồng Oanh đã, chuyện ngày hôm nay, nếu như không hỏi rõ ràng, hôm khác chuyện như thế này sẽ lại tái diễn, ta không muốn phụ thân nổi giận lôi đình!”
Hồng Oanh lao lên trước, ôm lấy hai chân ta, nức nở nói: “Bẩm tiểu công chúa, hôm nay chính là ngày giỗ của Lão thống lĩnh.”
“Cô nói lão thống lĩnh, lẽ nào là ngoại tổ mẫu của bổn điện?”
Nàng nước mắt ràn rụa, bi thương nức nở: “Đúng vậy! Hồng Oanh lúc nhỏ được lão thống lĩnh cứu giúp, mặc dù cho hầu hạ nhị công chúa, nhưng lại được người coi như nghĩa nữ, đối đãi với nô tỳ như mẹ, nhị công chúa thì coi nô tỳ như tỷ muội ruột thịt. Mỗi lần nhớ đến lão thống lĩnh và nhị công chúa đều oan ức chết thảm, Hồng Oanh liền bi thương tận tâm, khó mà kìm được!”
Mẫu thân chết thảm, đây đã chẳng phải là điều bí mật gì, nhưng ngoại tổ mẫu…Ngoại tổ mẫu lão nhân gia người không phải qua đời vì bệnh sao?
“Hồng Oanh, cô đừng nói bậy! Mặc dù dì nói mẫu thân làm ngoại tổ mẫu tức chết, nhưng Thanh Loan quyết không tin!” Trong lòng ta nghi hoặc không thôi, như thể có một dự cảm đáng sợ nào đó, muốn biết nhưng cũng sợ điều mình sẽ biết.
Hồng Oanh ban đầu đang quỳ rạp dưới chân bổn tiên đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói phẫn nộ lanh lảnh: “Nói bậy! Lão thống lĩnh chính là bị bà ta sát hại!”
Đỉnh đầu có một tia sét “ầm” lóe!
Ta lùi về sau một bước, mơ hồ nhìn Phương Trọng, bản thân tựa như rơi vào một cơn ác mộng, chỉ cần nhìn Phương Trọng nhiều một chút thì sẽ tỉnh lại. Dì độc ác, ta sớm đã lĩnh ngộ, nhưng nếu nói dì tự tay giết chết ngoại tổ mẫu, bất luận thế nào ta cũng không tin được.
Phương Trọng hổn hển nói: “Hồng Oanh, ngươi cũng biết chuyện này can hệ trọng đại? Cho dù hiện giờ ngươi không còn ở núi Đan Huyệt, nhưng đặt điều dèm pha tộc trưởng thì quá ác độc rồi!”
Trong mắt Hồng Oanh là vẻ tuyệt vọng, thế nhưng nàng lại trở nên bình tĩnh, đưa tay lau nước mắt trên mặt, nặng nề hướng phía ta liên tục dập đầu, đến tận khi trán đã chảy máu mới ngước lên, đôi mắt đỏ chạch, dáng vẻ không còn thiết đến gì nữa: “Năm đó Hồng Oanh chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tu luyện thành người, bị một ác hồ bắt lấy định ăn thịt, may mà được lão thủ lĩnh cứu giúp, dẫn về núi Đan Huyệt. Hồng Oanh không cha không mẹ, cô độc một mình, được lão thống lĩnh thương xót, thu làm nghĩa nữ. Hồng Oanh cảm kích đại ơn cứu mạng của lão thống lĩnh, liền xin lão thống lĩnh cho làm thị nữ thiếp thân của Nhị công chúa. Tiếng là thị nữ, kỳ thực tình như tỷ muội. Sau này Nhị công chúa du ngoạn khắp nơi, trong suốt mấy vạn năm, Hồng Oanh liền quay về hầu hạ bên cạnh lão thống lĩnh. Sau đó Nhị công chúa cùng Tu La Vương thành thân, lão thống lĩnh cũng biết chuyện này. Người biết rõ Thiên tộc và Tu La Tộc bất hòa đã là chuyện suốt mấy vạn năm. Chỉ âm thầm than tiếc không thể thết tiệc khoản đãi, đưa Nhị công chúa xuất giá. Sau này nghe nói Nhị công chúa sinh hạ con gái, liền âm thầm lấy Phượng Viêm Lệnh bảo vật của tộc ta, định bảo Hồng Oanh đem làm lễ vật chúc mừng tiểu công chúa được sinh hạ, gửi đến thành Tu La.”
“Phượng Viêm Lệnh?” Bổn tiên chưa từng nghe qua.
Phương Trọng kinh ngạc nói: “Phượng Viêm Lệnh nghe nói chính là thần vật hộ thể được các đời tộc trưởng Phượng tộc truyền lại, chính là thượng cổ thần khí. Năm đó nghe nói Phượng tộc lão thống lĩnh yêu thương Vương phi, không ngờ lại thương người đến như vậy!”
Hồng Oanh mỉm cười chua xót: “Nếu không phải vì Phượng Viêm Lệnh, lão thống lĩnh lý nào lại gặp phải bất trắc? Chuyện này vốn dĩ rất cơ mật, lão thống lĩnh vào sáng sớm ngày thứ hai đã lệnh cho nô tỳ nửa đêm xuất phát, người ở đỉnh Phượng Dực Nhai tiễn nô tỳ, đến lúc đó lại đưa Phượng Viêm Lệnh. Đêm đó nô tỳ đến đỉnh Phượng Dực nhai, xa xa liền nghe thấy tiếng hai người đang tranh cãi kịch liệt. Vội vàng trốn vào một bụi rậm trộm nghe. Thì ra là Xích Diễm trưởng công chúa. Bà vừa dùng lời lẽ ác độc nguyền rủa Nhị công chúa chết sớm, vừa cười giễu lão thống lĩnh uổng phí tâm tư, lại yêu thương Nhị công chúa, người hiện giờ ở thành Tu La, sẽ không quay trở về nữa. Lại cực kỳ oán hận hỏi, vì sao mọi người đều yêu thích Nhị công chúa?”
Trong mắt nàng hai hàng lệ tuôn rơi, giống như đang chìm vào cảnh tượng năm đó.
Vốn dĩ câu mọi người đều yêu thích mẫu thân của dì, cũng không có gì sai.
Năm đó, dượng Phượng Đạm đích thực có ý với mẫu thân. Chỉ là mẫu thân tuổi tác còn nhỏ, mà dượng thân lại mang trọng trách bảo vệ Phượng tộc, tuổi tác lại tương đương với dì, ngoại tổ mẫu sớm có ý muốn hai người thành thân, dượng không còn cách nào, đành cưới dì. Sau khi thành thân dì nghi thần nghi quỷ, phu thê bất hòa. Không dễ dàng gì mới sinh được Đan Chu, ngoại tổ mẫu cho rằng hôn nhân của hai người cũng coi như suôn sẻ. Thêm nữa, từ sau khi dì thành thân, mẫu thân liền rời khỏi núi Đan Huyệt du ngoạn khắp nơi, bấy giờ đã gả cho người khác.
Không ngờ đêm nay bị dì chất vấn, người lập tức hối hận vô cùng, mắng dì lòng dạ hẹp hòi, không tha thứ cho tiểu muội. Dì nếu đã biết ngoại tổ mẫu muốn đem Phượng Viêm Lệnh tặng cho mẫu thân, đương nhiên ra sức ngăn cản, lập tức động tay động chân với ngoại tổ mẫu. Ngoại tổ mẫu tiên pháp cao thâm, chỉ là niệm tình mẫu tử, chưa từng nhẫn tâm xuống tay, nhưng dì lại chiêu chiêu ngoan độc, lập tức bức bà phải giao ra Phượng Viêm Lệnh.
Theo như Hồng Oanh nói, ngoại tổ mẫu ngoài mềm trong cứng, bị dì dùng mọi cách ngăn cản, lấy ra Phượng Viêm Lệnh, chỉ vào dì tức giận mắng: “Nghiệp chướng! Núi Đan Huyệt vạn năm tổ tiên cư ngụ đều truyền lại cho ngươi, Hoàng Nhi phiêu bạt tứ phương, ta chẳng qua cho con bé một món đồ hộ thân bên mình, cũng cho phép ngươi tùy ý ngăn cản?”
Dì khàn giọng điên cuồng: “Phượng Viêm Lệnh rõ ràng là vật của trưởng tộc Phượng tộc, sau này là đồ vật nên truyền lại cho con, sao có thể giao cho tiểu tiện phụ đó?”
Ngoại tổ mẫu vốn rất mực yêu thương mẫu thân, lập tức phẫn nộ vô cùng, liên tục cười lạnh: “Nếu như không thể đưa cho Hoàng nhi, ta liền hủy lệnh này!” Nói rồi một luồng ánh sáng hồng hỏa lập tức xuyên qua Phượng Viêm Lệnh, dì liều lĩnh lao về phía trước, trong cơn hoảng loạn cướp lấy Phượng Viêm Lệnh. Phượng Viêm Lệnh này vốn dĩ chính là thượng cổ thần khí, ngoại tổ mẫu dùng tu vi của cả cuộc đời, lúc kiệt sức bị dì xuống tay hạ sát. Dì xuất chưởng, điên cuồng đánh tới, ngoại tổ mẫu lại lao lên trước cướp lại Phượng Viêm Lệnh, thần khí trong Phượng Viêm Lệnh liền ồ ạt đâm vào ngực ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu khí tuyệt vong mệnh ngay tại chỗ!
Hồng Oanh thấy ngoại tổ mẫu từ trần, trong lúc bi phẫn kinh hoàng, đang muốn hiện thân thì trông thấy từ trong rừng đã có một người bước ra, thần sắc nghiêm nghị, xông về phía trước chạy đến nơi đó, nương nhờ vào ánh trăng sáng, nàng nhận ra người đó chính là Phượng Đạm.
Phượng Đạm cũng giống như Hồng Oanh, đều là côi nhi. Có điều chân thân Phượng Đạm chính là phượng hoàng, từ nhỏ được ngoại tổ mẫu thu dưỡng, tình như con ruột, cực kỳ hiếu thuận. Sau khi trưởng thành lại thành thân với dì, phận là con rể, lúc này không kịp ứng cứu, thấy ngoại tổ mẫu lìa trần, gần như bi phẫn cuồng loạn, nghiêm khắc chỉ trích dì, quan hệ phu thê của hai người vốn đã không hòa hợp, lúc này chính là đã không còn cơ hội cứu vãn.
Dì tự tay sát hại thân mẫu, lẽ nào còn sợ điều gì nữa? Bà chạy đến dưới chân ngoại tổ mẫu, tức giận oán trách người yêu thương con gái nhỏ quá đáng, nhưng lại không hề bận tâm đến sống chết của bà. Phượng Đạm phẫn nộ vô cùng, oán giận bác bỏ: bà giết hại mẫu thân đã không hối cải, lại còn đem mọi tội lỗi đẩy hết cho người đã khuất. Nếu ngoại tổ mẫu không yêu thương bà, lẽ nào lại ép hai người thành thân? Chỉ vì biết được bà một lòng với Phượng Đạm, suy tính mọi đường để dượng thành thân với một phụ nữ lòng dạ rắn rết như bà–Hôm nay hối hận cũng đã muộn màng!