Bước chân kia càng lúc càng gần, đợi tới khi đầu của trắc phi nương nương lộ ra khỏi đóa hoa kia thì phía trước có một cô gái cao gần đang đứng, đúng là Lưu Chỉ.
Tôi và Nhạc Kha vừa mới nói chuyện phong lưu của Thiên đế thì nàng ta lại lập tức xuất hiện, đúng là làm người khác có cảm giác sợ sợ. Lưu Chỉ nhìn một cái rồi lại cười nói “Thiên Hậu nương nương thật đúng là có con mắt tinh tường, chỗ này vô cùng hẻo lánh, ta nghiền ngươi thành tro chắc cũng chẳng ai biết.”
Gương mặt trong bông hoa kia mờ mịt lung lay theo gió, cũng không hiểu được sự nguy hiểm cận kề. Lưu Chỉ đưa tay bắt quyết, nơi đầu ngón tay có tia sáng nhàn nhạt rồi bắn về đóa hoa kia. Có tiếng than vô lực vang lên, lúc này Nhạc Kha đã biến thành đom đóm nên hành động của hắn cũng không làm người khác chú ý. Hắn đột nhiên lao ra, tôi bay theo phía sau kéo một bên cánh của hắn lại, nghe thấy giọng nói bi thương của Lưu Chỉ vang lên “Sư tỷ, mùi vị này có dễ chịu không?”
Chỉ thấy người trong đóa hoa không hé răng, nàng ta lại ra tay, Trắc phi nương nương đột nhiên kêu lên thảm thiết “Đủ rồi, Lưu Chỉ!”
Tôi vốn đang kéo Nhạc Kha lại, chỉ sợ hắn nóng giận mà đánh nhau với Lưu Chỉ, đột nhiên nghe người đó mở miệng, hai người bọn tôi cũng quên mất việc phải đập cánh bay, ngã nhào vào xuống vùng đất gần đó, bụi bẩn dính đầy mặt.
Lưu Chỉ kia lại niệm chú, phóng một ánh sáng đánh tới Trắc phi nương nương, bà không thể tránh, lại kêu một tiếng thảm thiết rồi lạnh lùng nói “Ngươi thật là có tiền đồ, sử dụng pháp thuật sư tổ dạy để đối phó với đồng môn.”
LƯu Chỉ cười rạng rỡ “Sư tỷ đừng tức giận, Lưu Chỉ ngừng tay đây. Có điều nghe nói năm đó sư tỷ cũng sinh một đứa con trai cho thái tử điện hạ, mẫu thân đang ở đây chịu khổ, sao không gọi con trai đến cứu?”
Theo tôi đoán, thái tử điện hạ mà nàng ta nói tới chính là Thiên đế Tiển Nghiêu, không phải Lăng Xương.
May mà lúc Nhạc Kha té xuống bị tôi đè lên, hai người chúng tôi đang nằm dài chưa kịp bò dậy, mặc dù cảm giác thấy hắn vùng vẫy nhưng tôi cũng ló được cái khôn, ngồi đè lên bụng hắn, tuy côn trùng nhỏ nhắn nhưng lúc này cũng làm cho hắn khó mà đứng lên.
TRắc phi nương nương lạnh lùng nói “Lưu Chỉ, mỗi năm ngươi đều đến đây rồi dùng pháp thuật đánh thức ta, chẳng qua là muốn nhục mạ ta, như vậy thì sao? Nếu như trong lòng người kia có ngươi thì cần gì lấy ta ra làm cớ? Ngay cả con ta, nếu tới lúc thì nó sẽ tới, không cần ngươi quan tâm.” Nói xong bà nhắm mắt lại, làm ra vẻ muốn ngủ.
Lưu Chỉ nhẹ nhàng cười “Sư tỷ, ta chỉ sợ tỷ chết ở chỗ này, không về được thôi.”
“Mời chỉ giáo.” Trắc phi nương nương chậm rãi mở mắt ra.
Lưu Chỉ ngắt một cánh hoa trên người bà, làm Trắc phi nương nương đau đến rụt cổ, nàng ta chậm rãi nói “Nói ra thì ngay cả bản thân ta cũng không tin được, nhưng đó chính là sự thật. Năm đó con trai ngươi đi theo Tu La vương phi về thành Tu La, sau này lúc Vương phi chịu nạn thì hắn bổ nhào tới đỡ, bị đánh trúng một tia sét làm cho hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt. Bao nhiêu năm qua ta đã tìm kiếm cũng không thấy một tia hồn phách nào của hắn, ngay cả điện hạ cũng nghĩ rằng đứa con này đã theo Tu La vương, sống chết cũng chẳng liên hệ gì tới Thiên giới nữa.”
Gương mặt của mẫu thân Nhạc Kha trở nên trắng bệch tới trong suốt, vẫn kiềm nén mà gằn từng chữ “Lưu Chỉ, ngươi chẳng qua là khi dễ bản cung bị giam cầm ở đây, thêu dệt vài chuyện mà lừa dối ta.”
LƯu Chỉ chậc chậc thở dài, bước hai bước tới gần cây hoa, ngọt ngào nói “Sư tỷ à, ta chẳng qua là tốt bụng nói cho tỷ nghe thôi. Năm đó Thiên hậu nương nương phái thiên binh thiến tướng đi tìm tiểu vương tử, đáng tiếc là sau đó lại phát hiện ra hắn đi theo công chúa Bích Hoàng của Điểu tộc nên không có cách nào để hạ độc thủ. May mà công chúa của Điểu tộc kia cũng chẳng có đầu óc, yêu ai không yêu lại muốn đối nghịch với Thiên giới mà yêu Tu La vương, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? Vừa hay trưởng tỷ của nàng ta xin Thiên giới trách phạt, nhất tiển song điêu, quyết định dùng Huyền Thiên Hồng Lôi mà xử nàng ta.”Cây hoa quỳnh lay động, dường như là không chịu nổi sự đau đớn này mà héo rủ đi. Lưu Chỉ cười đắc ý, lại ngắt hai cánh hoa, để trước mũi ngửi giống như lưu luyến vô cùng “À, thiếu chút nữa thì ta quên, bây giờ sư tỷ chỉ là một cây hoa quỳnh, mau nở chóng tàn, LƯu Chỉ cáo từ đây, đợi tối mai hoa nở Lưu Chỉ lại đến thăm sư tỷ.” Nói xong nàng ta lạnh lùng bỏ đi.
Tôi vừa đứng dậy thì Nhạc Kha lập tức bật dậy xông tới, nhỏ giọng nói “Mẫu thân…” nhưng lúc này hắn chỉ là một con đom đóm, tiếng nói như tiếng ruồi vo ve, không nghe được gì.
Trong không khí ngát hương thơm kia, ở nhị hoa đọng lại hơi nước, giống như khô héo đi. Nhạc Kha niệm chú hiện thân, vội vàng kêu lên “Mẫu thân, con đây…”
Đôi mắt của người trong đóa hoa nhìn hắn chăm chú, có điều liếc qua một cái rồi lại lắc đầu “Ngươi không phải con ta.”
Nhạc Kha xoay một vòng dưới đất, mắt nhìn thấy cánh hoa đang dần khép lại, hắn vội vàng lấy Côn Luân kính từ bên hông ra, nước mắt tuôn trào, quỳ rạp xuống rồi khóc không thành tiếng “Mẫu thân từng nói, cái kính này con phải mang theo bên người. Thân xác này chỉ là một cái vỏ hời hợt mà thôi. Cho dù con có mang thân xác của ai, thì hồn phách này vẫn là con của mẫu thân.”
Trong nhụy của đóa hoa lại có thêm nhiều giọt sương hơn, khuôn mặt kia đã mang theo chút vui mừng nhưng đóa hoa đã dần héo tàn, Nhạc Kha vội la lên “Mẫu thân… Mẫu thân…” Người trong hoa nói khẽ “Tối mai lúc hoa nở hay quay lại.” Một khuôn mặt tươi cười mang theo nước mắt đã bị mấy cánh hoa khép lại giấu đi mất.
Hoa kỳ của hoa quỳnh quá ngắn ngủi, chỉ nở trong chốc lát, Nhạc Kha quỳ gối dưới gốc cây không chịu dậy, tôi thử kéo hắn nhưng do hắn quá cao lớn nên cũng không thể kéo nổi, đành phải ngồi xọp xuống bên cạnh hắn.
Một lúc lâu, hắn ngước mắt nhìn đóa hoa quỳnh đã khép cánh, thấp giọng nói “Chẳng lẽ ta phải luồng cúi, làm con của Thiên đế mới có thể cứu mẫu thân sao?”
Tôi chưa bao giờ biết chuyện phải cậy quyền ai, hắn cũng không muốn làm vậy, trong nhất thời tôi cũng không biết phải khuyên hắn như thế nào cho đúng.
Đêm dài vắng vẻ, người bên cảnh thì ủ rũ, tôi nắm tay hắn, ngồi bên hắn rất lâu!
Hôm sau, lúc tôi đang ngủ mê mệt thì cửa phòng bị người ta đá văng, tôi nghe thấy Bà Nhã Trĩ đứng ở cửa khen “Tiểu tiên đồng này, lực chân mạnh thật đấy.”
Lúc tôi mở mắt ra thì Lưu Niên nhào tới, mặt mũi như đại họa rớt xuống đầu, hoảng hồn nói “Bà cô của tôi ơi, ngươi lại làm ra chuyện gì làm Thái tử điện hạ giận dữ, thiếu chút nữa đã đập bể cả cái điện Tước La rồi, lúc này đang đứng ở đống hỗn độn kia mà gọi ngươi kìa.”
Tôi từ từ bò dậy, súc miệng chải tóc thay quần áo rồi mới lết tới điện Tước La.
Lưu Niên đứng chờ ở cửa, thấy tôi tới cũng không thèm khách sáo mà đưa tay đẩy tôi vào điện Tước La. Trong điện hơi tối, tôi nheo nheo mắt, lúc này mới thấy ở dưới chân mình đầy mảnh đồ sứ, nghiên mực sách vở đều bị vất tứ tung. Tôi bước tới một bước thì nghe vang một tiếng, một cái chén ném tới dưới chân tôi.
Lúc tôi ngầng đầu lên thì thấy Thái tử điện hạ và ĐỒng Sa đang đứng ở sau bàn. Có điều hôm nay trong mắt Đồng Sa cũng ít phần ghét bỏ hơn, còn Thái tử điện hạ thì lạnh lùng. Thấy tôi Đồng Sa cười nói “Nghe nói hôm qua Thanh Nhi tới tẩm cung của mẫu hậu, ngay cả mẫu hậu cũng bất ngờ, khen ngươi là một người thẳng thắn.” Mấy chữ này hắn nói cứ như đang nghiến răng.
Tôi chắp tay hành lễ, nhàn nhã nói “Quá khen quá khen!”
Ánh mắt của Đồng Sa lóe lên, không nhịn nỗi phì cười. Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn ho khan một trận.
Hôm nay hình như Thái tử rất tức giận, thấy tôi hờ hững thì lại xông tới giận dữ nói “Hôm nay nàng hãy nói cho rõ đi, nàng muốn hối hôn sao?”
Tôi thấy hắn cuối cùng cũng mở lời, cuối cùng cũng có cơ hội bèn lắc đầu cười nói “Không phải. Thanh Loan chưa bao giờ đồng ý chuyện hôn nhân này thì sao có thể nói là từ hôn.”
Một tiếng loảng xoảng, một cái chén bay vào đầu tôi, nước nóng đổ lên làm tôi thấy rất đau. Nếu không phải tôi trốn nhanh thì chẳng phải cái chén này bay thẳng vào đầu tôi rồi. Đồng Sa điện hạ cũng giậm chân “Ca ca, huynh đập cốc trà của mình thì thôi đi, sao lại hất nước nóng lên người đệ?”
Thái tử điện hạ hung dữ nói “Câm miệng!” Hắn lại nhìn tôi cười lạnh “Bây giờ mới thấy Thanh Nhi thật là tình thâm nghĩa nặng, thấy tộc Giao nhân sắp bị diệt tộc mà vẫn nhớ thương thái tử Giao nhân kia. Nghe nói hắn rất giỏi ca múa, có phải vì vậy mà nàng nhớ mãi không quên không?”
Tôi cứng họng, không hiểu nỗi mình tình thâm nghĩa trọng với Ly Quang khi nào? Thái tử điện hạ này cũng thật kỳ lạ. Nếu vì vậy mà khiến Ly Quang gặp họa diệt tộc thì chính là lỗi của tôi.
Tôi lắc đầu, giải thích “Thanh Loan không chịu gả cho Thái tử, thật sự không phải vì Ly Quang. Quả thật Thái tử rất tuấn tú khôi ngô nhưng lại không phải người trong lòng Thanh Loan. Cái câu nói “Lượng tình tương duyệt” lại có câu “Trái chín ép không ngọt”. Thanh Loan bằng lòng làm tiên nga quét nhà, chỉ cần như vậy là đủ rồi.” Trong lòng tôi thật ra muốn nói Bổn tiên bằng lòng trồng cỏ trồng hoa chứ cũng không muốn làm Trắc phi của ngươi, cần gì phải ở dưới tay người khác.
Việc này ta nhất quyết không nhún nhường đâu!