Tôi không ngờ là nàng ta có thể phát hiện ra tung tích của Nhạc Kha, trong lòng hoảng sợ, may mà nàng là do phụ thân Tu La Vương phái tới, nếu như là sát thủ người khác phái tới, chẳng phải tôi không còn đường sống sao?
“Chàng ra đây đi, chuyện này ta cũng không muốn gạt chàng.” Tôi xoa xoa nước mắt trên mặt, gọi Nhạc Kha.
(Vì hai anh chị này đã định chuyện chung thân nên cho phép mình đổi cách xưng hô nhé!)
Nhã Nhĩ cười nói “Công chúa đã có ý trung nhân, đương nhiên phải nói với vương của ta để việc vui sớm thành, công chúa cũng nên đổi cách gọi, gọi là phu quân đi, đừng ta ta chàng chàng thế nữa….” nàng dừng lại, nhìn Nhạc Kha đáng bước ra rồi lại quay sang nói với tôi “Quả là một nam nhân tuấn tú, xuất sắc hơn nam nhân ở tộc Tu La chúng ta nhiều.”
Bổn tiên từ trước tới nay có một thói quen kì lạ, thứ gì hoặc người nào bổn tiên thích, nếu được người khác khen ngợi một câu thì trong lòng bổn tiên lại cảm thấy vui vẻ sung sướng, còn vui hơn chính mình được khen. Nhã Nhĩ khen ngợi Nhạc Kha, trong lòng bổn tiên tự dưng lại có thiện cảm với nàng, bèn kéo tay Nhạc Kha rồi lại cười “Nhã Nhĩ quá khen. Mặc dù bộ dáng của chàng ấy bình thường nhưng lại rất tốt, đã nhiều lần cứu ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Nàng ta tự xưng là thuộc hạ, tôi lại xấu hổ mở miệng xưng là tiểu tiên nên cũng không được thân thiết cho lắm, tôi lại giới thiệu với nàng “Đây chính là con trai thứ ba của Đông Hải Long Vương, tên là Nhạc Kha… là…. Là nam nhân của ta.” Tôi sợ nàng thật sự làm ra chuyện giết người diệt khẩu kia.
Nhạc Kha nắm chặt tay của tôi, thi lễ “Có thể được chiến tướng Bà Nhã Trĩ của Tu La vương đến để bảo vệ cho Thanh Nhi, Nhạc KHa cũng yên tâm vài phần.”
Bà Nhã Trĩ lẩm bẩm “Nhạc Kha… Nhạc Kha…. Chẳng lẽ chính là thiếu niên từng đi bên cạnh Vương Phi? Nhưng khuôn mặt lại không giống…”
Tôi nghe thấy nàng nhắc tới mẫu thân, trong lòng liền xúc động, vội vàng hỏi “Nhã Nhĩ cũng biết mẫu thân của ta sao? Mẫu thân bà ấy….” Cho dù năm đó bà có tốt hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Nhã Nhĩ hình như không nghĩ vậy, vẻ mặt hồi tưởng lại chuyện xưa, nói “Tính cách của Vương phi rất thẳng thắn, phóng khoáng, không hề bị ràng buộc, cũng không giống như mấy tiên tử ở Tiên giới kia. Nàng ấy nhìn trúng vương của ta cũng thật là chính xác vô cùng. Nàng sống ở thành Tu La rất vui vẻ, tuy Vương phi mất sớm nhưng tộc Tu La chúng ta vẫn mong Bà Nhã Trĩ có thể rước công chúa về để giảm bớt tiếc nuối mấy ngàn năm qua trong lòng của Vương.”
Trong lòng tôi đau đớn nhớ tới mẫu thân mất sớm, nghĩ tới vẫn còn xót xa. Nhưng lại thấy ánh mắt của Nhã Nhĩ sáng rực, nhắc tới mẫu thân cũng không có chút đau đớn nào, giống như mẫu thân vẫn còn sống. Nhã Nhĩ nói về mẫu thân rất vui vẻ cũng làm tôi vơi bớt nỗi đau trong lòng, chỉ cảm thấy mẫu thân lúc còn sống rất hạnh phúc, sau khi chết cũng được tộc Tu La nhớ tới, cũng coi như là một sự an ủi to lớn.
Nhưng lúc trước lại nghe dì nói phụ thân Tu La vương ra tay đả thương bà, hôm nay Nhã Nhĩ đến đây, tôi cũng đem sự hoài nghi trong lòng ra hỏi rõ “Nghe nói phụ thân vì tìm ta mới đến núi Đan Huyệt đánh nhau với dì Xích Diễm?”
Trong mắt của Bà Nhã Trĩ ánh lên vẻ phẫn nộ, hỏi “Công chúa tin thủ lĩnh Điểu tộc hay tin vương của ta?”
“Đương nhiên là tin phụ thân.” Cho dù dì nuôi dưỡng tôi mấy ngàn năm, nhưng phụ thân là một người quang minh chính đại, sao tôi có thể nghi ngờ ông ấy?
Bà Nhã Trĩ có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi, thở dài nói “Cuối cùng cũng là phụ tử liền tâm. Người dì kia của công chúa cũng thật là âm hiểm.”
Dì có âm hiểm hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng đúng là bà không ngay thẳng được như phụ thân. Tôi lo lắng hỏi “Chẳng lẽ phụ thân bị bà ấy đánh trọng thương?”
Bà Nhã Trĩ phì cười, tỏ vẻ khinh thường mà nói “Nếu dựa vào bản lĩnh thật sự thì cho dù có mười bà Xích Diễm cũng không đánh thắng được vương của ta. Nhưng dì của công chúa rất đa đoan, nhiều quỷ kế, lại gian xảo vô cùng, bà ta dùng công chúa làm mồi dụ, nói là công chúa đang chờ Vương ở núi Đan Huyệt, bà đồng ý cho Vương mang công chúa về thành Tu La. Nhưng lúc Vương đến nơi đó thì mới phát hiện ra bà ta cho cung nga giả làm công chúa. Lại bày ra thiên la địa võng, thừa dịp Vương đang sơ suất thì đâm ngài ấy một kiếm, nếu không phải ta can đảm dũng mãnh mở đường máu thì thiếu chút nữa đã mất mạng ở núi Đan Huyệt. Có điều lúc rời khỏi thì ba ta xông ra ngăn cản, bị Vương đánh cho một chưởng.”
Sau khi dì đến Thiên giới thì được Dược quân hết lòng chữa trị, qua mấy ngày mới tốt lên được một chút, có thể thấy được chưởng kia của phụ thân cũng thật đáng sợ. Có điều lúc ấy tình thế nguy cấp, nếu như phụ thân không động thủ thì chắc đã tan xác ở núi Đan Huyệt, nghĩ tới chuyện đó thì cũng cảm thấy may mắn. Nhưng dì lại đổi trắng thay đen mà dối lừa tôi… thật không thể tha thứ!
Tôi đẩy vai của Bà Nhã Trĩ, vội vàng hỏi “Vậy phụ vương bây giờ thế nào rồi?”
Bà Nhã Trĩ do dự nói “Tuy thương thế của Vương không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ngài ấy bị trọng thương, trong lòng chỉ mong có thể gặp được Công chúa. Ngài ấy tìm khắp tứ hải tam giới, cuối cùng nhớ ra là chưa tìm trên Cửu Trùng Thiên, may mà thuộc hạ và quốc chủ Thanh Khâu cũng có giao tình, nên mới tìm cách tìm tới đây.”
Tôi nghe nói phụ thân chỉ muốn gặp tôi, trong lòng vừa buồn vừa vui, có điều đây là Thiên giới, sao tôi có thể trốn khỏi đây. Lúc mới tới tôi cũng từng đi mò đường, không biết là người nào tạo ra tiên chướng hay là mấy thiên binh thiên tướng kia gần đây quá rảnh rỗi nên mới canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, nếu muốn rời khỏi Cửu Trùng Thiên, nhất định phải có người quen dẫn đường, nếu không sẽ bị tóm cổ.
Bà Nhã Trĩ nói “Mấy ngày gần đây lại có chiến sự, Vương lo lắng cho an nguy của công chúa nên phái thuộc hạ tới. Có điều hôm nay thuộc hạ cũng chú ý xung quanh, thấy Thiên giới canh phòng quá nghiêm ngặt, ở gần cung Hoa Thanh lại càng canh phòng chặt chẽ hơn, nhìn từ bên ngoài không thấy được bên trong. Tín Phương viện này được canh gác như một cái cũi sắt, do công chúa chưa từng ra chiến trường nên mới không cảm giác được sát khí trong đó.”
Tôi đã sớm đoán được dã tâm của Thái tử, lúc này cũng cảm thấy nhẹ nhõm và có chút may mắn : Lỡ mà ngày đó bổn tiên động lòng với Thái tử thì chắc lúc này sẽ đau lòng lắm.
Bà Nhã Trĩ vượt đường xa mà tới, cũng nói tình hình giữa Thiên giới và Tộc Tu La cho tôi nghe, tôi thấy nàng ngáp ngắn ngáp dài, thì ra đã qua giờ tý, đành phải đẩy đẩy nàng “Nhã Nhĩ, nếu hôm nay không còn chuyện gì nữa thì ngươi về nghỉ ngơi đi. Trong Tín Phương Viện này ngoài ta và hai ma ma kia cũng không còn ai tới quấy rối đâu. Hay là người chọn một gian phòng mà vào ở tạm?”
Nơi này lúc xưa Thiên hậu nương nương từng ở nên cũng chẳng thiếu phòng, còn hai vị ma ma thường hay quét tước trong sân thì cứ lo sợ rằng nương nương sẽ quay lại, nếu để cho đổ nát tơi bời thì cũng thật quá khó coi. Nên các phòng trong viện đều được quét dọn sạch sẽ, nàng có thể tự tiện vào ở.
Bà Nhã Trĩ bước tới nhìn Nhạc Kha chăm chú, sắc mặt kỳ lạ rồi lại cười cười, lúc này mới nghênh ngang đi khỏi.
Tôi bị ý cười của nàng làm cho chột dạ, lúc này chỉ mong cho nàng rời khỏi để có chút thời gian riêng tư với Nhạc Kha. Nhưng thấy nàng cười thì có cảm giác như mấy ý nghĩ của mình đều bị nàng nhìn thấu, thật là xấu hổ quá đi.
May mà Bà Nhã Trĩ cũng là một nữ nhân phóng khoáng, nàng chỉ cười trừ một cái, cũng không trêu chọc gì rồi quay lưng đi. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, đêm đã khuya, trong phòng có dạ minh châu chiếu sáng, ánh sáng nhẹ nhàng làm lòng người lay động.
Mặc dù Nhạc Kha và tôi đã định nhân duyên, nhưng tôi nhớ tới con rồng này lúc trước thường thích tán tỉnh với mấy tiên tử kia, cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, không vui chút nào. Đúng lúc hôm nay lại bị thương chưa lành, tôi mượn sự đau xót của hắn để làm càng “Trời đã khuya rồi, điện hạ về nghỉ ngơi sớm đi, sống chết của ta thì có liên quan gì tới ngài đâu chứ?”
Mặc dù hắn cười, nhưng lúc này thấy tôi bị thương nặng lại còn phải đối phó với thủ lĩnh tộc Cữu Vĩ hồ, lại còn tiếp chuyện với Nhã Nhĩ, lúc này đã toát hết mồ hôi, hắn lo lắng bước tới “Thanh Nhi và ta đã định nhân duyên, chẳng lẽ nàng muốn từ hôn sao? Dì của nàng tu vi hơn mười vạn năm, giận dữ lên có thể đánh cho nàng tan tành như khói bụi. Sau này không có chuyện gì thì nàng đừng ở chung với bà ta. Người này mặc dù nhìn thì có vẻ chí công vô tư, nhưng trong lòng lại gian xảo quỷ quyệt. Năm đó… năm đó Nhị công chúa cũng chết trên tay bà ta.”
Trong lòng tôi buồn cười, lúc trước hắn hay gọi mẫu thân là tỷ tỷ, lúc này đã định nhân duyên với tôi, muốn cùng trang lứa nên lại gọi mẫu thân là Nhị công chúa. Mặc dù được hắn quan tâm như vậy, trong lòng cũng mềm mại nhưng lại nhớ tới việc kia, tôi nghiêm mặt nói “Đi đi, ta và ngài quen biết mấy ngàn năm, hôm nay lại mở miệng cầu hôn ngài, chuyện khác thì không nhắc tới làm chi, nhưng bình thường ngài hay trêu chọc mấy tiên tử kia, lời ngon tiếng ngọt, lúc này cũng không cần phải như thế với ta.”
Hắn có chút uất ức “Thanh Nhi vừa mới cầu hôn ta, vậy mà lại không tin ta sao?”
Tôi nằm nghiêng trên giường, cười như không cười mà nói “Mấy ngàn năm qua, không nói tới những người khác, chỉ nói tới hai tỷ muội của Ly Quang thôi, ta còn nhìn thấy ngài và các nàng ấy ôm ôm ấp ấp, là tận mắt thấy nha. Không biết ở nơi ta không thấy thì mấy người còn làm chuyện gì nữa, hừ!”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, giống như đứa trẻ bị lộ hết chuyện bí mật, một lúc sau hắn mới xấu hổ nói “Thật tình ta cũng là bất đắc dĩ, nhưng tiên tử này đều e thẹn, đâu thể làm ra chuyện thân mật gì?”
Mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên tôi được thấy bộ dáng túng quẫn của hắn. Tôi bèn tận dụng thời cơ, lập tức càng công kích thêm, giả vờ coi như mấy lời kia của hắn toàn là nói dối “Nói chuyện với ngài mà ngài lừa ta. Ta với ngài quen biết ngài mấy ngàn năm, chưa bao giờ thấy ngài ghét mấy tiên tử đó. Bốn phương đều nói ngài có tính phong lưu, ngay cả tam thúc của ngài ở hồ Côn Minh cũng biết, ngài cần gì phải kiếm cớ.”
Hắn cao hơn tôi rất nhiều, lúc này khom lưng nhéo mũi tôi một cái, cười nói “Mẫu phi ép ta thành hôn. Nếu không phải bị mang tiếng phong lưu, cha mẹ ở Tiên giới không chịu gả con gái cho ta thì chỉ sợ là lúc này thê thiếp của ta thành đàn rồi.”
Lời này cua hắn cũng không sai, Đông Hải long vương có chín đứa con, bây giờ đều đã thành gia thất, ngay cả Thất điện hạ cũng đã thành thân, sinh được hai con rồng con đáng yêu hoạt bát. Chỉ có Tam điện hạ Nhạc Kha bởi vì thói phong lưu, không có ai chịu gả con gái cho hắn nên tới bây giờ vẫn là một con rồng cô đơn.
Nhưng nghĩ lại, hắn cũng chỉ cười cười nói nói với mấy tiên tử kia, cũng chưa từng nhìn thấy hắn ôm ấp hay có tiên tử nào khóc lóc sướt mướt mà tìm tới Đông Hải Long cung.
Lúc trước tôi thấy thủ đoạn tán gái của hắn quá cao siêu, bây giờ nghĩ lại, hắn chẳng qua chỉ là tô tô trét trét, giả bộ phong lưu mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã đồng ý định thân với tôi, trong lòng tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy hắn cười cười nói nói với người khác. Tôi nhìn hắn, vẫy vẫy tay “Chàng cao quá, cúi xuống một chút.”
Hắn ngoan ngoãn khom lưng xuống, tôi kề tới gần, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị thì thình lình hôn vào trán hắn một cái “Bây giờ chàng đã định nhân duyên với ta rồi, nếu sau này ta còn thấy chàng cười nói với người khác, ta sẽ mặc kệ chàng.”
Hắn đưa tay rờ chỗ tôi hôn vào, cười rạng rỡ “Ta nhất định nhớ kỹ.”
Hai ngày sau thái tử lại mở tiệc chiêu đã các công chúa và vương tử tại điện Tước La, nghe nói là con bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, cứ hễ có chút tôn quý thì đều được đến tham dự. Tôi nằm trong viện đã mấy ngày, thấy Lưu Niên được thái tử sai đến gọi tôi thì cũng nhận lời mà tới.
Bữa tiệc ồn ào, nhưng vương tử công chúa này từ nhỏ đã được học lễ nghi, cũng coi như là người có dạy dỗ đàng hoàng, nhưng ở giữa Thiên giới cảnh đẹp mê hồn, lại thêm rượu ngon, lúc say mèm thì cũng bỏ hết mấy thứ làm bộ làm tịch kia. Cũng có mấy đôi đang bàn đến chuyện hôn sự, tuy không cùng tộc nhưng hai bên có tình thì cũng có thể bỏ qua nhiều tục lệ của Tiên giới, cho dù là chim thú hay hoa cỏ hay cá tôm cũng có thể kết hôn.
Tiệc rượu đang vui vẻ, mấy tân nương tân lang tương lai đang sốt sắng trò chuyện thì dì và Đan Y tới cáo từ. Thì ra Thiên đế và dì cũng đã chọn ngày, ba tháng sau đúng rằm tháng tám thì Đan Y sẽ được gả tới Cửu Trùng Thiên làm Thái tử phi.
Vốn nghe nói Đan Y vì chuyện thái tử điện hạ muốn tôi làm trắc phi mà nổi giận, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được thái tử, tức tối đến đổ bệnh, tôi do dự một hồi nhưng vẫn không tới thăm.
Nghĩ lại, tôi giống như là châm dầu vào lửa, là người nhắc nhở nàng rằng cho dù làm Thái tử phi ở Thiên giới thì cũng không được như ý nguyện, ví dụ như chuyện phu quân tương lai của nàng bỗng để mắt tới người mà nàng ghét cay ghét đắng, tương lai phải chung đụng, đúng là một cơn ác mộng.
Tôi muốn Đan Y không còn đắc ý được nữa.
Không tới thăm nàng ta, tôi giống như một biểu muội sành sỏi việc đời, lấy việc được làm trắc phi mà kiêu ngạo không để nàng ta vào mắt.
Nhưng không đợi tôi tới tìm thì dì và nàng ta đã tới đây, thật là giảm bớt rắc rối cho tôi. Trong lòng tôi vui vẻ không ngớt.