Tôi còn chưa đứng dậy thì đã thấy mình bị thu nhỏ lại. Lúc nhìn lại thì thấy trong mắt Nhạc Kha phản chiếu hình ảnh của một quả anh đào đỏ tươi đang bị hắn cầm trong tay. Hắn thuận miệng nói “Vào đi.”
Một đội cung nga mỉm cười bước vào, hương thơm theo gió thổi vào, họ đặt mấy thứ lên bàn, một vị xinh đẹp trong đó mỉm cười, nói “Nếu tam điện hạ thích anh đào thì nô tỳ sẽ đi hái một ít tới cho điện hạ, cần gì phả để dành lại chỉ mỗi một trái?”
Một vị cung nga khác có vẻ khỏe khoắn vội bước tới hai bước, cười nói lấy lòng “Anh đào ở hậu hoa viên của Thiên đế rất ngọt. Điện hạ vốn ở dưới biển sâu, chắc là không hay thấy.”
Tôi bị hắn biến thành một trái anh đào, lúc này đang bực tức trong lòng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hắn mà đề phòng. Nhờ vậy mà tôi thấy được một hiện tượng thú vị, đó là thằng nhãi Nhạc Kha này mỗi lần nghe nhắc tới hai chữ anh đào thì vẻ mặt nghiêm túc hơn bình thường.
Hắn vẫy vẫy ta, không kiên nhẫn mà nói “Các ngươi lui xuống đi.”
Hai vị cung nga có chút không vừa lòng, đành lui ra một cách đầy lưu luyến.
Tôi nằm trên giường, quay qua lại thì bị hắn biến thành hình người lại. Không chờ hắn níu kéo tôi đã lui về phía sau, tránh khỏi tầm tay của hắn. Tôi cười hì hì mà đứng trước bàn, nhặt lấy một miếng điểm tâm mà hai cung nga kia vừa bưng vào rồi bỏ vào miệng nuốt xuống, chỉ vào hắn mà nói “Tam điện hạ không nhớ nổi tiểu tiên mà còn ôm tiểu tiên như vậy thì không nên chút nào.”
Hắn cười cười nhìn tôi nuốt miếng bánh vào rồi lại nhặt hai miếng khác, lúc này mới nói “Nàng chẳng phải là tiểu công chúa của tộc Tu La sao?”
Miếng bánh điểm tâm nghẹt tại cổ họng, gần làm toi cái mạng nhỏ này của tiểu tiên.
Hắn ngồi xuống, rót một chén trà nóng cho tôi, tôi liền vội lấy chén trà trên tay hắn mà nốc, lúc này mới nhìn ngó xung quanh rồi sợ sệt “Mấy lời này sao có thể nói một cách tùy tiện, năm đó tộc Tu La đại chiến với Thiên giới suốt mấy vạn năm, không biết đã làm chết bao nhiêu là chiến thần chiến tướng. Nếu như để cho gia quyến của những người đó biết được thì còn không xé xác tiểu tiên mới là lạ. Ngài tưởng tiểu tiên có chín cá mạng sao?”
Hắn đưa một ngón tay lau đi nước trà dính bên môi tôi, cười cười nhìn tôi từ trên xuống dưới rời lại lắc đầu thở dài “Nàng nhìn bộ dáng này của nàng xem, vừa a dua lại vừa nịnh nọt, chẳng có chút uy nghi của một công chúa tộc Tu La gì cả.”
Mặc dù lúc trước tôi vẫn thầm oán con rồng ngốc này nhưng hôm nay thật sự bực bội, hắn biến tôi thành anh đào thì thôi đi, lại còn đứng giữa Thiên giới mà nhắc tới tộc Tu La, chẳng lẽ hắn thấy tôi sống vui vẻ quá nên định cho tôi một kiếp nạn sao?
Tôi bỏ hai miếng bánh đang cầm trong tay vào áo rồi quay đầu đi ra ngoài, nói “Tam điện hạ đã tỉnh táo, tiểu tiên ở đây cũng không tốt lắm, mời tam điện hạ nghỉ ngơi sớm.”
Thiến giới có muôn vàn cung điện, tôi chỉ biết cung Hoa Thanh, phủ của Chu tước thần quân và phủ của Nguyệt Lão. Lúc tôi đẩy cửa bước ra thì thấy vầng trăng khuyết cong cong, sao đêm lấp lánh, mùi thơm của cây cỏ trong hoa viên thoang thoảng, sau lưng không có động tĩnh gì. Tôi quen biết Nhạc Kha cũng lâu, hai trăm năm không gặp, đêm nay tìm cách gặp hắn cũng để yên tâm một chút, không ngờ hắn lại chọc ghẹo tôi như vậy, ba lần bốn lượt không để ý tới an nguy của bổn tiên tại Thiên Đình, cố nhân như thế này không gặp cũng được. Tôi nghĩ vậy thì bước nhanh ra khỏi điện.
Cũng không biết vì trời đã khuya hay vì điện này nằm ở chỗ vắng vẻ mà tôi đi nửa canh giờ vẫn không thấy bóng người. Càng đi lại càng thấy hoang vắng, mặc dù xung quanh có hoa và cây cảnh nhưng bỗng dưng tôi thấy có chút đáng sợ. Tôi kiên trì đi tiếp, lại phát hiện khung cảnh xung quanh có vẻ quen thuộc, chính là nơi mà tôi đã nghe được giọng nữ kia trong đêm mà bị Thái tử dọa cho sợ.
Trong khoảnh khắc tôi đứng ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích, dỏng tai lên nghe ngóng thì chỉ nghe thấy tiếng là xon xao, không có tiếng côn trùng nào.
Tôi đang tập trung cao độ bỗng nghe thấy một giọng nói “Này, con chim ngốc kia, sao lại đứng đây?”
Tôi hoảng hồn gần như khóc ra tiếng, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Sau lưng có một đôi tay mạnh mẽ nâng tôi dậy. Tôi xoay người ôm chặt hắn, người còn run rẩy nhưng ngửi thấy mùi hoa thạch quỳnh thì cũng yên tâm một chút.
Hắn vô cùng kinh ngạc, vỗ vỗ lưng tôi, giống như cha mẹ dỗ con. Đợi đến lúc tôi bình thường, hắn mới hỏi “Thanh Nhi, sao lại sợ như vậy?”
Tôi vùi đầu vào ngực hắn, rầu rĩ chỉ trích hắn “Còn không phải tại ngài sao, cũng không biết đây là chỗ nào. Lần trước lúc nửa đêm ta đi vào trong này thì nghe thấy giọng nói của nữ nhân, vô cùng buồn bã, trở về bị hù cho sinh bệnh luôn.”
Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi, cười đùa “Có thể là ảo giác của nàng…”
Tôi buồn bực hắn không tin tôi, cấu hắn một cái nhưng vẫn không dám rời khỏi vòng tay của hắn, sợ lại nghe thấy giọng nói kia.
Cười đùa một chút thì sự sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt. Hắn nắm tay tôi đi giữa rừng cây, con đường mòn bị lớp lá rụng che khuất hắn cũng có thể tìm thấy. Tôi thấy thủ vị, đang lúc quan sát con đường này thì bên tai lại nghe thấy tiếng thở dài, giọng nói buồn bã kia lại vang lên “Chạy mau… con ơi chạy mau…. Con ơi chạy mau…”
Tôi run rẩy, quay đầu nhìn Nhạc Kha thì thấy mặt hắn tái mét, cau chặt mày, giống như tim hắn đau đến không chịu nổi. Bàn tay đang nắm tay tôi dùng sức, xương cốt của tôi giống như bị hắn bóp nát.
Giọng nói kia không ngừng vang lên bên tai, giống như một nữ nhân cô đơn đang thì thầm, có đôi khi không nghe được chữ nào, lúc thì không ngừng hối thúc “Con ơi chạy mau… con ơi chạy mau…”
Trên lưng tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, toàn thân cứng ngắc, đôi mắt ngơ ngác nhìn Nhạc Kha, hắn đột nhiên ôm lấy vai tôi chạy vào hoa viên, càng chạy càng nhanh, thỉnh thoảng tìm kiếm ở giữa bụi cây mà đi theo tiếng nói kia.
Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, cảm thấy giọng nói này giống như có ma lực với hắn, khiến hắn đi lần mò xung quanh. Lúc tôi nhìn trộm hắn một cái thì thấy sắc mặt hắn tái mét, vô cùng lo lắng sợ hãi. Tôi lặng lẽ đưa tay đánh vào hắn một cái, lại kéo một đám mây xuống đỡ hắn lên, tôi giả bộ như không nghe thấy giọng nói kia, bay tới hồ nước Ly Quang đang trốn.
Đã mấy ngày tôi không đến, lúc tới thì thấy Ly Quang đang nghiêng người dựa vào núi đá kia.
Ly Quang đứng dậy giúp tôi đỡ Nhạc Kha nằm lên núi đá, thấy sắc mặt hắn khổ sở thì lo lắng hỏi “Thanh nhi, Huynh ấy bị sao vậy?”
Tôi kể cho hắn nghe chuyện quái dị kia. Hắn im lặng một lúc thì nói một cách nghi ngờ “Chẳng lẽ là do ảo thuật của Giao tộc ta? Một vạn năm trước, hoàng cung Giao tộc bị trộm mất thư tịch về tu luyện ảo thuật, đến nay vẫn chưa biết là yêu nghiệt nơi nào trộm mất. Chẳng lẽ chính là nữ tử ở trong hoa viên?”
Không đợi tôi trả lời, hắn lại nói “Đây cũng không phải. Ảo thuật của giao tộc sẽ bắt hồn, nếu hai người nghe thấy chắc chắn sẽ bị bắt mất hồn, không thể nào có trường hợp Thanh Nhi tỉnh táo mà Nhạc Kha lại ngất đi.”
Tôi lắc đầu, chỉ vào Nhạc Kha “Việc này cũng dễ hiểu thôi. Nhạc Kha vốn không có đủ hồn phách, có thể dễ dàng bị bắt hồn.”
Ly Quang gật đầu, rồi lại lo lắng “Sao Thanh Nhi lại ở cùng với Nhạc Kha?”
Trong lòng tôi hơi hoảng hồn, lại nghĩ tới chuyện Long vương tứ hải đến đây thì cưới nói “Mấy ngày qua Thiên giới rất náo nhiệt. Long vương Tứ hải mang theo long tử và long nữ đã trưởng thành đến, hy vọng có thể kết thông gia, cầu hôn phối. Ngày mai Thiên đế sẽ hạ chiếu mời các Trưởng tộc mang theo công chúa và vương tử đến gặp mặt.”
Ly Quang ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói “Nhạc Kha có nói là huynh ấy sẽ cầu thân ai không?”
Tôi lắc đầu, chỉ vào Nhạc Kha rồi cười “Con rồng ngốc này… cũng đừng hại công chúa của người ta. Những công chúa này vốn được nuông chiều, lỡ may cưới về, mấy ngày sau lại không nhận ra người ta thì…” ý cười trong lòng dần nhạt, chỉ nghĩ tới ngày mà Nhạc Kha cưới phi, hắn sẽ che chở cho nàng ta giống như đã che chở cho tôi, bảo vệ nàng ta như từng bảo vệ tôi, nghĩ vậy lòng tôi không thoải mái chút nào.
Lúc đó… lúc đó hắn sẽ để tôi ở đâu trong lòng hắn?
“Thanh Nhi, nàng nghĩ gì thế?”
Ly Quang đẩy tôi một cái, tôi mới phát hiện mình thất thần, cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, có thể so với đám tơ trong phủ Nguyệt Lão, cũng chẳng hiểu vì sao.
Nhắc tới tơ hồng tôi mới nhớ, ngày mai phải tới phủ của Chu tước thần quân mượn thần binh của hắn thử.
Tôi thuận miệng đáp “Mới vừa rồi ra tay đánh Nhạc Kha, ta đang suy nghĩ xem lát nữa hắn tỉnh lại thì làm thế nào cho tốt.”
LY Quang cười nói “Chuyện này cũng dễ thôi, bây giờ Thanh nhi trở về nghỉ ngơi đi, đợi huynh ấy tỉnh lại thì lại nghĩ tiếp.”
Không ngờ là một quân tử như Ly Quang cũng có ý nghĩ chuồn êm như vậy, tôi vỗ vai hắn mà cười “Hay lắm.” Tôi lại kéo một cụm mây mà bay về cung Hoa Thanh.
Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên tôi đã tới phủ của Chu tước thần quân. Mặc dù tiên đồng canh cửa ân cần mời tôi vào nhưng lại nói cho tôi một tin không vui : Chu tước thần quân nhận ý chỉ của Thiên đế, nửa đêm hôm qua đã hạ giới rồi.
Trong lòng tôi nghĩ đến sợi tơ hồng còn buộc trên chân, không biết là do dây tơ hồng hay do điều gì khác mà lần này tạm biệt Nhạc Kha, trong lòng tôi lại có chút xôn xao, không thể khống chế tim mình. Có lẽ phải nhanh chóng cắt đứt dây tơ hồng này thì sự kỳ lạ này mới hết, đành phải trông ngóng ngày Chu tước thần quân trở về. Những tiểu đồng này chỉ phụ trách việc canh cửa, quét dọn, cũng không biết chuyệngì khác.
Tôi không làm sao được, đành phải quay về. Mới tới cửa của cung Hoa Thanh thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Thái tử ca ca, cung điện này của huynh cũng thật đẹp.”
Chính là Bích Dao.