Cô có chút xấu hổ, ngước mắt nhìn thoáng qua Trần Thanh Huy, đối phương không có phản ứng gì.
Nhưng thật ra Tống Đình, trợn mắt há hốc mồm, động tác cũng quá càng quấy rồi!
Không đợi Tống Đình hết kinh ngạc, Thẩm Thận trực tiếp giữ chặt Hứa Mạt, ôm cô vào trong ngực.
Hứa Mạt thuận thế ngã xuống ngồi bên cạnh, đỡ lấy Thẩm Thận: "Anh có ổn không? Say đến không đứng dậy được sao?"
Sau một lúc lâu Thẩm Thận mới giương mắt qua, nhìn thấy người đến là Hứa Mạt, hắn lại khôi phục trạng thái nhắm mắt. Lúc này đây lại tùy ý cô đỡ hắn.
"Anh ấy...... Hôm nay làm sao vậy...... Tại sao biến thành bộ dạng này?" Hứa Mạt hỏi hai vị trợ lý.
Ghế lô có chút ồn ào, nhưng khu vực này dường như được bày ra kết giới, những người khác đều rất thức thời, không dám đi qua nơi này hóng chuyện.
"Hôm nay cậu ấy về Thẩm gia một chuyến, lúc ra khỏi đó thì thành ra như vậy." Trần Thanh Huy nhìn Hứa Mạt thử nâng Thẩm Thận dậy, đi tới hỗ trợ.
Hứa Mạt giống như đang suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm Thẩm Thận trong chốc lát.
Hắn hiếm khi có tình trạng say như chết, lúc trước nếu có say, cũng chỉ biểu hiện một chút ngà ngà, hôm nay say đến muốn bất tỉnh nhân sự, Hứa Mạt cũng là lần đầu thấy được.
Tống Đình giơ tay đỡ Thẩm Thận một bên, bị gạt phăng đi, xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhìn Hứa Mạt nhún vai.
Hứa Mạt đưa túi xách cho Tống Đình cầm giúp: "Không sao, em đỡ anh ấy."
Cô đem tay Thẩm Thận gác ở trên vai mình thử kéo đi.
Thẩm Thận dáng người nhìn tuy gầy, nhưng kỳ thực bên trong sức nặng thật lớn, người đàn ông cao to chân dài, muốn kéo hắn đi, cũng phải cố hết sức mới miễn cưỡng kéo đi lên.
Bất quá cho dù như vậy, tâm tình Hứa Mạt lại rất tốt. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua Thẩm Thận với bộ dạng này.
Liên tiếp hướng vào cổ áo cô mà cọ, tựa như con Husky đang thiếu tình thương, vây quanh cô không ngừng lấy lòng.
Cô lại nghĩ tới trước kia hai người cùng nhau nuôi một con mèo, nó chỉ ở bên người cô chạy quanh cầu vuốt ve, ôm ấp, ngược lại đổi thành anh là chủ nhân nó lại bày ra phong thái lạnh nhạt, rất có cá tính.
Lúc ấy Thẩm Thận không nói gì, nhưng Hứa Mạt cũng biết hắn rất bất mãn, bởi vì hắn trực tiếp đem mèo con đi mất.
Đó là lần đầu tiên cô cùng Thẩm Thận bất hòa. Mặt Thẩm Thận âm trầm, rốt cuộc cũng đem mèo con từ Thẩm gia trở về.
"Em chỉ có thể bồi anh." Lúc ấy hắn nhìn Hứa Mạt chằm chằm, nghiến răng bật ra một câu.
Khi đó đáy lòng của cô có chút dao động khác thường, mà hiện tại khi đã trút bỏ đi bề ngoài bốc đồng, người con trai an tĩnh nhắm mắt, làm cho cô dâng lên một loại cảm xúc mềm mại.
Đi tới cửa, ngoài ý muốn đụng phải người quen. Người siêu siêu vẹo vẹo, ngây ngốc lại sảng khoái như ở trên mây.
Hứa Mạt hô to: "Thư Nguyệt!"
Ứng Thư Nguyệt nhìn về phía phát ra tiếng hô, thân mình đứng thẳng đi về bên này, chẳng qua là nghiêng người, tỏ vẻ trấn định hơn.
"Cậu làm gì ở chỗ này uống say đến như vậy?" Hứa Mạt nhìn hai tròng mắt Ứng Thư Nguyệt giống như hồ nước đầy, mặt hơi hơi phiếm hồng, xem chừng cũng say.
Ứng Thư nguyệt thật vất vả đi đến trước mặt cô, lớn tiếng gọi, "Tiểu Mạt!" Nói xong liền khoác vai cô.
Tống Đình nhanh tay lẹ mắt, sợ Ứng Thư Nguyệt bị Thẩm Thận xử đẹp, một túm hai kéo, trong lúc xô đẩy trực tiếp đem Ứng Thư Nguyệt quăng vào trong ngực Trần Thanh Huy.
Nhất thời Trần Thanh Huy chưa chuẩn bị, trong lòng ngực liền xuất hiện một cô gái. Có ý tứ muốn buông tay, nhưng mà trong ngực nữ nhân mềm yếu như thế, nếu buông ra thì giây tiếp theo sẽ xụi lơ ngay trên mặt đất.
Trong chốc lát, dường như nhận ra được có chỗ dựa vào vừa an toàn lại ấm áp, nên Ứng Thư Nguyệt thản nhiên thở dài, còn ăn vạ ở trong ngực Trần Thanh Huy cọ cọ.
Hơi thở nồng nặc mùi rượu trộn lẫn mùi nước hoa quyến rũ, tuy rằng không khó ngửi, rốt cuộc vẫn làm Trần Thanh Huy nhíu nhíu mày.
Trần Thanh Huy sắc mặt càng thêm khó coi, âm trầm nhìn lướt qua Tống Đình.
Tống Đình thật ra cảm thấy quái dị: "Người này cũng biết trừng người sao!"
Hứa Mạt nhìn nhìn hai người: "Làm phiền hai anh, cũng đưa cô ấy trở về, đây là bạn cùng phòng của em......"
Chờ đến khi đem Thẩm Thận đưa đến băng cuối, Tống Đình chộp lấy Trần Thanh Huy: "Cậu không uống rượu, cậu tới lái xe đi." Nói xong nhảy vào ghế phụ.
Trần Thanh Huy thật vất vả đem cô gái kia từ trên người kéo ra, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đem ném vào ghế sau cạnh bên Hứa Mạt.
Đầu Ứng Thư nguyệt không cẩn thận đập vào góc ngạnh trên xe, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Ứng Thư Nguyệt đột nhiên giống như bừng tỉnh, hô to một tiếng: "A.. Mẹ nó! Đau quá a ô ô ô!"
Sau đó nằm im, nghiêng lệch ở một bên, giống như chết ngất.
"...... Chắc cô ấy không sao phải không ạ?" Hứa Mạt nghe động tĩnh kia đều cảm thấy đau.
Tống Đình quan sát một chút sau đó không chớp mắt nói: "Không có việc gì, dù sao không chết được."
Hứa Mạt: "......"
"Đưa đến chỗ nào?" Trần Thanh Huy mới đầu không hé răng, chỉ thành thục thắt dây an toàn, rồi sau đó mới từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Mạt.
"Về nhà Thẩm Thận ạ." Đêm nay Hứa Mạt hẳn là muốn chăm sóc Thẩm Thận.
"Đợi chút đưa chúng em về xong, hai người đem bạn cùng phòng của em đưa về trường học đi, con gái thân một mình tôi không yên tâm lắm."
Từ trước tới nay độc thân, tự dưng trở thành cô gái uống say như vậy, không biết Ứng Thư Nguyệt bình thường có như vậy hay không, hôm nay trùng hợp gặp cô, vạn nhất ngày nào đó đụng phải người xấu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Xuống xe trước, Hứa Mạt dặn dò đi dặn dò lại rồi mới yên tâm mà để cho bọn họ đi.
Cô tiêu hao hết sức của chín trâu hai hổ, mới đem Thẩm Thận ném ở trên sô pha.
Một loạt động tác như vậy, cô có chút mệt mỏi khó thở. Hít sâu vài cái, khôi phục lại bình thường, cô mới nâng hắn lên lần nữa.
Kỳ thật hắn không phải hoàn toàn không đi được, chẳng qua giống như là đi vào giấc mộng đẹp, cả người đều mơ mơ màng màng, lâm vào mê mang.
Hứa Mạt vỗ vỗ mặt, chuẩn bị đi lấy khăn lông ướt lau mặt giúp hắn.
Người còn chưa kịp rời đi, đã bị hắn giữ chặt, tiếng nói nghe không được rõ: "Đừng đi."
Vừa rồi có người khác ở đó, hắn mới lười nhúc nhích. Hiện tại chỉ có Hứa Mạt, hắn mới mặc kệ chính mình, chậm rãi trợn mắt, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Hứa Mạt ngồi xổm xuống, xem xét trán của hắn, kiên nhẫn hỏi, lời nói mềm nhẹ: "Còn khó chịu sao?"
Thẩm Thận đem cô kéo vào trong ngực, gắt gao ôm lấy, đầu để ở hõm vai cô, áp lại đây cọ xát: "Ở đây với anh thêm một chút."
"Được, em ở đây." Hứa Mạt dựa vào người ôm hắn.
Hai người hưởng thụ không khí yên bình, thời gian yên lặng mà tốt đẹp, đến mức cô cho rằng, hai người có thể dựa sát vào nhau như vậy mãi mãi.
Nhưng có một cái, trước sau chưa từng thay đổi qua. Đó chính là, anh không nói, cô cũng sẽ không hỏi gì.
Qua thật lâu, Hứa Mạt cảm giác hai chân mình đều đã tê rần. Hai người cùng một tư thế, chặt chẽ dán vào nhau.
Sau đó Hứa Mạt cảm nhận được giữa hai chân một thế lực mạnh mẽ đang chờ phát động, như ống tre cứng chống về phía trước.
Bây giờ là lúc nào rồi...... hắn còn......
Hứa Mạt không khỏi xấu hổ và giận dữ, sau đó câu nói tiếp theo của Thẩm Thận trực tiếp châm dầu vào lửa, hừng hừng mãnh liệt.
Xem chừng Thẩm Thận có chút mệt nhọc, giọng nói quay lại lười biếng buông thả: "Hôm nay em giúp anh tắm?"
Cô không hé răng, dùng trầm mặc tỏ vẻ bất mãn.
Thẩm Thận khẽ cười một tiếng, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn do quá chén, tại đêm tối yên tĩnh có vẻ rất khàn.
Phòng khách chỉ mở một cái đèn đặt ở phía sô pha, ánh đèn mờ nhạt le lói, lại vô cớ tạo ra không khí ấm áp.
Mặt hắn liền phủ qua như một bóng ma: "Thẹn thùng cái gì?"
Qua một hồi lâu Hứa Mạt cầm lấy bàn tay hắn, nhẹ nhàng mà cọ cọ lòng bàn tay, rốt cuộc vẫn là quan tâm thân thể hắn: "Thật sự không khó chịu sao? Em nấu cho anh ít bánh trôi ăn có được hay không?"
Thẩm Thận nghe xong lời này, nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt chất chứa cảm xúc khác lạ, mắt đen sâu thẳm.
Bàn tay hắn chậm rãi tự ý lần vào vạt áo cô từ dưới đi lên, mang theo một mảnh tê dại.
"Không, Anh chỉ nghĩ muốn ăn... em."