"Cậu quản quá nhiều rồi đó." Thẩm Thận mở báo cáo quý ra, mày nhăn lại, cẩn thận mà xem xét.
"Chỉ là quan tâm hạnh phúc sinh hoạt hằng ngày của cậu một chút thôi, bằng không thì tôi cũng không phải lấy nhiều tiền lương của cậu như vậy?" Ngón trỏ Tống Đình nhẹ nhàng mà gõ mặt lên bàn, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Thẩm Thận nhướng mày: "Nếu cậu bận như vậy, công việc của trợ lý toàn bộ giao cho Trần Thanh Huy cũng không thành vấn đề nhỉ."
Tống Đình cười rộ lên: "Đừng, tôi rơi đầu máu chảy tới phụ trợ cậu, cậu cũng không nên vong ân phụ nghĩa chứ."
"Lão xử nam không có tư cách nói tôi." Thẩm Thận lại cúi đầu, bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Tống Đình nghẹn họng: "......"
Tống Đình nhấc chân đi ra khỏi phòng, bỗng cái mặt lạnh Trần Thanh Huy kia đột ngột xuất hiện.
"Cậu làm gì ở bên ngoài đứng lù lù vậy, tưởng mình là Nhị Lang Thần à?" Tống Đình thiếu chút nữa bị Trần Thanh Huy hù chết.
Tính cách Trần Thanh Huy lạnh lùng, người cũng như tên, ít nói, thích nhất đó là dùng gương mặt lạnh kia máy móc mà đánh báo cáo.
Tống Đình lại ríu rít, Trần Thanh Huy liếc mắt nhìn hắn, Tống Đình chính cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua.
Người máy mở miệng: "Làm ơn gọi tôi là trợ lý Trần."
Tống Đình không biết nói gì: "Hai tiếng trợ lý này cậu không thấy buồn nôn à?"
"Trợ lý Tống thì có một chút."
"Tại sao?" Tống Đình phủi tay đánh rớt bàn tay của Trần Thanh Huy vừa đặt lên vai mình.
"Cậu làm gì vậy." Trần Thanh Huy buột miệng thốt ra.
"Vậy cậu nói xem, cả ngày cậu ăn nói có bài bản máy móc như vậy để làm gì." Tống Đình oán giận xong, phảng phất nghĩ đến muốn trêu chọc, nâng cằm kiêu căng mà nhìn Trần Thanh Huy: "A, cậu cứng nhắc như vậy, trách không được đến chết vẫn là xử nam."
Trần Thanh Huy không mặn không nhạt mà liếc Tống Đình liếc một cái, da đầu người phía trước tê rần.
Sau khi Trần Thanh Huy hoàn toàn đi vào phòng tổng giám đốc, Tống Đình còn nhỏ giọng bức xúc: "Cái gì chứ, tốt xấu cũng là bạn cùng phòng bốn năm đại học, như thế nào lại cứ như tảng băng vậy."
Thẩm Thận, Tống Đình cùng với Trần Thanh Huy ba người là bạn đại học, tốt nghiệp xong Thẩm Thận đi tu nghiệp ở nước ngoài, sau lại trở về, hai người liền đi theo Thẩm Thận cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Tống Đình điển hình là hoa hoa công tử, không học vấn không nghề nghiệp, xí nghiệp của gia tộc rất nhiều, nhưng cả ngày cứ đần độn mà không lý tưởng, sau lại cảm thấy đi theo Thẩm Thận có hi vọng nên trực tiếp chạy tới.
Trần Thanh Huy lại là một người thâm sâu khó đoán, gia thế bí ẩn. Tống Đình chỉ biết một ít mặt sinh lý của hắn qua đợt khám sức khỏe, còn lại các mặt khác cũng không rõ ràng lắm. Bất quá ngày thường không có yêu thích gì, lại thường xuyên chỉ biết làm công việc, hắn coi như Trần Thanh Huy là con ngoan trò giỏi, nhìn còn quái quái đến đáng thương.
Trong phòng tổng giám đốc, Trần Thanh Huy đem một xấp tài liệu tới để trên bàn Thẩm Thận, mặt trên viết đầy kế hoạch.
"Hoa hồng Pháp cùng với rượu champagne đã phân phó bên nhà hàng xong, đến lúc đó nhà hàng sẽ xử lý, lễ vật giấu trong điểm tâm ngọt sẽ là đôi bông tai Charlie thu được trong buổi đấu giá hôm trước. Ban đêm sẽ có điều bất ngờ, hai người có thể chờ mong, đã đặt phòng tổng thống của Hoa An Đình Thành hai đêm."
Không thể nào không nói kế hoạch của Trần Thanh Huy rất chu đáo không một khe hở.
Thẩm Thận không trả lời, một hồi lâu mới xốc nửa mí mắt, không đánh giá, chỉ là nói: "Cậu như thế nào lại giống phát thanh viên thế."
Nói là nói như vậy thôi, ngữ điệu của hắn vẫn mang theo điểm sung sướng.
Ngày kỷ niệm quan trọng như vậy, đương nhiên phải cùng trải qua với bạn gái nhỏ chứ.
Mặt Trần Thanh Huy không đổi sắc: "Nhìn ra được cậu rất vừa lòng với kế hoạch này."
Thẩm Thận nghe đến đây, trong lòng cảm thấy quái dị, hơi có chút khó chịu: "Hai người các cậu hôm nay có chuyện gì vậy, không có việc làm à?"
Trần Thanh Huy gật gật đầu: "Đây cũng là một phần công việc."
Thẩm Thận nâng mí mắt: "Về sau có thể giao cho Tần quản gia."
Trần Thanh Huy không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Vậy tôi liền đi hủy bỏ." Nói xong, hắn vừa muốn xoay người đi ra ngoài, đã bị Thẩm Thận gọi lại.
"Lần này không cần." Thẩm Thận đứng lên, đến trước chỗ phóng phi tiêu.
Hắn tùy ý từ trên bàn cầm lên một cây phi tiêu, lưu loát mà phóng đến ở giữa hồng tâm.
Thẩm Thận hai mắt híp lại, khóe miệng gợi lên: "Lần trước cậu giúp chọn lựa váy Tiểu Mạt rất thích, cứ dựa theo phong cách và kiểu dáng đó mà chọn thêm mấy bộ áo ngủ."
Trần Thanh Huy gật gật đầu: "Được."
Thẩm Thận đi đến một bên sô pha, ngồi xuống, ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa kính pha lê, nhẹ nhàng mà dừng trên mặt hắn, lười biếng, cảm xúc ấm áp làm hắn nhớ tới Hứa Mạt, vòng eo tinh tế mềm mại thon thon của cô chỉ cần một tay có thể ôm hết.
Hứa Mạt luôn nghĩ đến việc nghênh đón Hứa Trạm nên không có rảnh rỗi đi phỏng đoán tâm ý của Thẩm Thận.
Khi hai người vừa mới ở bên nhau, cô phải cẩn thận rất nhiều, bọn họ không giống những cặp tình nhân bình thường, trong mối quan hệ của bọn họ trộn lẫn rất nhiều lí do.
Khi đó cô đang bị hiện thực đè nén thở không nổi, mà Thẩm Thận xuất hiện vừa đúng lúc, làm cho căn phòng u ám bao lâu nay đột nhiên có ánh sáng chiếu vào.
Đương nhiên, tuy tính tình hắn ngày thường hơi bá đạo chút, chỉ đề cập cô chú ý đến một ít nguyên tắc mấu chốt, thì tính ra Thẩm Thận vẫn rất tôn trọng cô.
Cô không đeo bám hắn, vì thực tế cô cũng không hiểu rõ hết hắn. Nên sẽ không chủ động tìm hắn, dần dà, hai người ở chung như vậy cũng thực phù hợp. Giờ phút này chuyện em trai đến thăm làm cô phân tán lực chú ý vứt nó ra sau đầu.
Hứa Trạm kiên trì muốn ngồi xe lửa đến đây, Hứa Mạt có chút đau lòng, nhưng chính mình cũng không có dư thừa tiền có thể cho em trai.
Nói thật ra, tuy rằng Ứng Thư nguyệt nói cô có tiền của bạn trai, nhưng ngày thường, trừ bỏ ở bên Thẩm Thận, thì cũng không tìm hắn mà yêu cầu cái gì.
Học phí thì có học bổng, sinh hoạt phí thì dùng tiền dạy thêm trang trải, kiến thức cô không tồi, đại học lại chịu dốc lòng nỗ lực, dạy hiệu quả cũng là chuyện bình thường.
Lúc trước, phí giải phẫu của Hứa Trạm rất cao, đối với một người không nơi nương tựa như cô là không đủ sức.
Nói đến việc gặp gỡ lần đầu của cô cùng Thẩm Thận chính là vì vấn đề này mà xảy ra quan hệ với nhau, Thẩm Thận tìm bác sĩ cho Hứa Trạm. Bác sĩ kiến nghị lập tức giải phẫu, lại nói nếu không đủ tiền thì cơ hội chỉ có thể nhường cho người khác.
Tiền cô tích cóp cũng được một ít, nhưng để phẩu thuật là không đủ, Hứa Mạt đành phải căng da đầu đi vay thân thích.
Mới đầu nhà cậu không muốn hỗ trợ, rồi sau đó không biết như thế nào, lại đổi ý.
Hứa Mạt không thích mắc nợ, đặc biệt là người thân, lại có liên quan vấn đề mẫn cảm là tiền bạc này, cho nên cô vẫn luôn nghẹn trong lòng.
Một năm kia, Hứa Mạt điên cuồng mà nhận không ít quảng cáo, vừa vặn tốt cho danh tiếng lại có thể kiếm được tiền, sau đó đem tiền trả hết cho cậu mợ.
Đương nhiên, cũng là ở một năm kia, bởi vì quay quảng cáo xuất hiện một chút vấn đề, sau đó Thẩm Thận liền phá lệ hạn chế cô không cho quay nữa, làm cô mất đi một khoản thu nhập thêm.
Từ lúc bắt đầu Hứa Mạt đã có quyết định, về sau nếu là cô cùng Thẩm Thận chia tay, cũng sẽ quay quảng cáo. Vào vòng lẩn quẩn này, chỉ cần chịu khó tiền tới cũng nhanh, vất vả một chút cũng đáng.
Nhìn nhìn thời gian trên di động, Hứa Mạt xách túi lên nói muốn đi ra ngoài. Ứng Thư nguyệt ở phòng ngủ đang tập yoga nghe vậy ngẩng đầu lên: "Sao cậu đi sớm thế?"
Hứa Mạt gật gật đầu: "Gọi xe quá đắt, tớ ngồi xe điện ngầm, hiện tại đi vừa vặn có thể tới kịp đón tiểu Trạm."
"Tàu điện ngầm? Cũng khá xa đó, như vậy phải ngồi gần hai giờ, bạn trai cậu không đưa cậu đi sao?"
Hứa Mạt nhìn phía Ứng Thư Nguyệt, trong lòng vì sắp gặp được em trai mà vui sướng, chỉ cười cười: "Anh ấy rất bận."
Ứng Thư nguyệt chu chu môi: "Vậy cậu chú ý an toàn a."
Hứa Mạt xua xua tay: "Đã biết."
Lúc đến ga tàu hỏa, chuyến xe vừa đến, hành khách đang tiến ra bên ngoài. Hứa Mạt nghỉ chân trong chốc lát, nơi xa xuất hiện một bóng dáng đĩnh bạt tuấn tú.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn đến cô, tăng tốc đi đến phía cô.
Hứa Mạt nhìn vóc dáng cao lớn của Hứa Trạm, còn chưa đến gần, liền phất phất tay.
Hứa Trạm đi đến trước mặt Hứa Mạt, mặt mày hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ hồng: "Chị."
Hứa Mạt ôm lấy em trai, cảm thụ được sống lưng Hứa Trạm, trong lòng mềm mại: "Thế nào, có mệt hay không a."
"Không mệt, ngủ một giấc đã đến nơi rồi." Hứa Trạm gãi gãi đầu, thiếu niên trưởng thành bị chị mình ôm đến ngượng ngùng
"A, đúng rồi, đây là bà làm kêu em mang đến cho chị, sẽ không dễ dàng hư trong thời tiết lạnh." Hứa Trạm nâng nâng trong lòng bàn tay một cái túi.
"Thân thể của bà có tốt không, lần trước chị gọi điện thoại về, cảm giác bà tốt hơn so với trước đó." Hứa Mạt nhìn đến bàn tay ấm áp vững chắc kia của em trai trong lòng ấm áp.
"Khá tốt, bà và em đều không cần chị lo lắng nữa." Hứa Trạm vỗ vỗ bả vai Hứa Mạt.
Hứa Mạt cười rộ lên, "Em nói sẽ học tập thật tốt, như thế nào vẫn chạy tới đây?"
Hứa Trạm gần thi đại học, bởi vì thân thể không tốt nên xin ở nhà ôn tập, bởi vì thành tích không tồi, lại lo cho thân thể của học sinh, trường học cũng liền đặc biệt phê duyệt.
Chạy tới đây mấy ngày là bởi vì nhớ chị mình.
Hứa Trạm xấu hổ không dám nói rằng hắn vẫn luôn nhớ chị.
Hứa Mạt buông em trai ra: "Đi thôi, chị dẫn em đi ăn chút đồ ngon."
Hứa Mạt mang Hứa Trạm đến một quán cơm, tương đối tốt cho sức khỏe. Sau hai năm khôi phục, thân thể Hứa Trạm vẫn cần bổ sung dinh dưỡng nhiều, Hứa Mạt theo bản năng kêu một vài món thanh đạm. Cũng may hai người có khẩu vị tương tự.
"Cơm nước xong mang em đi trung tâm thành phố đi dạo, sau đó đến khách sạn gần trường học chị thuê một phòng cho em ngủ lại."
Bởi vì có thẻ sinh viên nên được giảm 20%, đây là nơi sinh viên thường đến, giá cả vừa phải.
"Thôi chị, để em đến ở nhờ nhà cậu mợ."
"Không sao, chị trả được." Trong tiềm thức Hứa Mạt không nghĩ muốn làm phiền nhà cậu mợ, tự nhiên không muốn Hứa Trạm lại chạy tới.
Hơn nữa nhà cậu mợ ở ngoại ô xa tít, thật sự là không thuận tiện.
Đi dạo cùng Hứa Trạm trong chốc lát, lúc hai người ngồi xe điện ngầm trở lại trường học vẫn còn rất sớm.
Hứa Mạt theo Hứa Trạm vào phòng, xem cậu em trai lấy ra rất nhiều đồ vật.
"Đây là áo lông và bao tay chính tay bà đan."
Hứa Mạt sờ sờ áo lông màu đỏ rực, tuy rằng không tinh xảo lắm, nhưng là rất dày, mặc vào khẳng định rất ấm.
"Bà làm xong cho em, còn làm cho cả anh Thẩm làm một cái." Hứa Trạm nói, lấy ra một cái áo lông màu lam.
Vừa nghe Hứa Trạm nhắc tới Thẩm Thận, Hứa Mạt trong lòng nhất thời thấy có chút không thích hợp, hình như chính mình đã quên cái gì rồi.
"Anh Thẩm không có cùng chị tới sao?" Hứa Trạm nhẹ nhàng khụ khụ, phát ra nghi vấn.
Hứa Mạt lúc này mới từ trong suy nghĩ khôi phục tinh thần lại: "Chị không nói cho anh ấy biết, dù sao em đến đây cũng không được mấy ngày, phiền anh ấy lắm."
Hứa Trạm gật gật đầu, đôi mắt trong suốt nhìn Hứa Mạt.
"Trên mặt chị có cái gì sao?" Hứa Mạt chạm đến ánh mắt của em trai, sờ mặt mình.
"Nhìn chị giống như lại đẹp hơn rồi."
"Em được lắm còn học được cách chọc người."
Thẩm Thận ngồi ở trong văn phòng đợi hồi lâu, dựa theo quá khứ, bạn gái nhỏ của hắn buổi chiều sẽ đến nơi này chờ, còn mang theo lễ vật nhỏ nữa.
Ngoại trừ ngày kỷ niệm như hôm nay thì những ngày lễ của các cặp đôi hai người đều sẽ ở bên nhau cùng trải qua, Hứa Mạt đều sẽ qua đây.
Nhưng mà mặt trời chiều đã ngã về tây, màn đêm lặng yên buông xuống, cũng chưa thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc kia đâu.
Tống Đình nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thẩm Thận, cảm thấy buồn cười: "Đã sớm nói với cậu, còn bày đặt giả bộ. Bây giờ thì hay rồi bươm bướm gãy cánh, người gãy chân. Cho nên cậu thông báo trước với người ta một tiếng thì sẽ chết sao."
"Cậu." Thẩm Thận nhìn về phía Tống Đình, thanh âm trầm xuống.
"Tớ làm sao?" Tống Đình khó hiểu mà nhìn về phía hắn, không oán không hận mà cùng hắn chờ ở chỗ này, Tống Đình nghĩa bản thân mình thực ghê gớm rất có kiên nhẫn a!
"Cút đi cho lão tử."
*****
Editor có điều muốn hỏi: "Anh Thẩm có thấy mình đã tự tin quá rồi không?" chớp chớp mắt.
- -> bị quê xệ cấp độ 8 nên giận cá chép thớt, tội nghiệp anh Tống quá đi. ^^