Hứa Mạt ở tầng lầu khác với mọi người nên chỉ có mỗi mình cô lẻ loi bước vào thang máy.
Lúc bước ra thang máy đi đến phòng mình, cô mới phát hiện phòng đối diện phòng mình là một phòng tổng thống khác.
Trong lòng cô suy đoán một phen, cảm thấy khả năng rất lớn chủ nhân phòng này là Thẩm Thận, kết hợp với thời gian gần đây anh có thái độ rất khác thường, Hứa Mạt nghĩ đến điều này cũng không có gì lạ.
Nếu……thật là như anh nói.
Như vậy chỉ cần cô ở mãi bên trong phòng, thì tuyệt sẽ không có cơ hội gặp mặt anh.
Nghĩ vậy Hứa Mạt có được chút thả lỏng, than nhẹ một hơi, trực tiếp ngã ở trên giường.
Cô thật không biết Thẩm Thận nghĩ như thế nào.
Ngày đó xem xong tin nhắn kia của anh, cô cứ cười cười mãi.
Nhưng hẳn là nghĩ nên ngưng tại đây thôi.
Cô không muốn cùng anh dây dưa quá nhiều.
Nhưng mà hai người ở chung gần ba năm lại không phải là hư vô mờ mịt, mà là tồn tại chân thật.
Cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, dùng đạo lý cũng nói không rõ. Có đôi khi cô thậm chí hoài nghi có phải là do hành động cử chỉ của cô gây ra hiểu lầm, bằng không vì cái gì một người kêu ngạo khó thuần, bừa bãi khó chịu như Thẩm Thận lại có thái độ khác thường nói muốn theo đuổi cô.
Thái độ của anh lúc nãy có vẻ như không thèm để ý đến chuyện tin nhắn đã gửi cho cô trước đó.
Hứa Mạt vùi đầu vào chăn mềm mại, càng nghĩ càng phiền loạn, tay kéo kéo chăn đơn, mềm mại rất tốt. Không thể không nói, chất lượng Hoa An Đình Thành là dạng tiêu chuẩn nhưng thật ra trước sau đều là siêu tốt, trong phòng còn có để máy xông tinh dầu bưởi làm người ta thấy thoải mái lại ấm áp lạ thường.
Một mình Hứa Mạt lại ở phòng xa hoa như vậy kỳ thật cũng không tác dụng gì mấy, vì từ trước tới giờ chỉ cần có chỗ nghỉ ngơi đối với cô đã là tốt lắm rồi.
Cô ở trên giường chỉ vùi đầu trong chốc lát, sau đó liền ngồi ở sô pha, bắt đầu lấy đồ từ rương hành lý ra sắp xếp.
Mấy ngày nay đại hội thể thao chủ yếu diễn ra ở ngoài bãi cát cùng các hạng mục liên quan đến nước là chủ yếu, cô đã chuẩn bị tốt áo tắm cùng kem chống nắng.
Lúc cô sắp thu thập xong đồ đạc, chuông cửa bị ấn vang cũng là lúc trong lòng Hứa Mạt vang lên hồi chuông cảnh báo.
Thời điểm cô còn đang ngây ngẩn. điện thoại trong phòng lại vang lên, bắt máy nghe thì cô mới biết được ngoài cửa là phục vụ phòng đưa đồ ăn lên cho khách.
Mà cô cũng không có kêu đồ ăn a, Hứa Mạt đột nhiên bắt đầu hoài nghi trí nhớ chính mình.
Người phục vụ là tiểu soái ca người ngoại quốc, dùng tiếng phổ thông rõ ràng thăm hỏi cô một hồi, nói: “Những món này đây là Thẩm tiên sinh vì cô chuẩn bị, mời tiểu thư dùng.”
Nói xong, cậu ta đem xe đẩy thức ăn kéo tới phòng khách, thân sĩ mà cúi mình chào, chậm rãi lui ra ngoài.
Hứa Mạt nhìn về phía xe thức ăn, mười mấy loại đồ ăn của đủ các quốc gia, rượu vang đỏ cùng nước trái cây đều có, bình thủy tinh đựng nước còn quấn vòng thành một cái nơ bướm, bàn ăn thì rải đầy cánh hoa hồng.
Một bên cái bàn có một cành hồng đặt lên một tấm thiệp, Hứa Mạt cầm lấy, chậm rãi đem mở ra, nội dung cũng theo đó mà hiện rõ:
“Dùng cơm vui vẻ. Nhớ phải ăn nhiều một chút, buổi chiều ghi hình sẽ rất mệt.”
Cuối góc thiệp là một chữ “Thẩm” các nét hiện ra cứ như rồng bay phượng múa.
Cuối cùng Hứa Mạt cũng không ăn được nhiều cho lắm, không biết có phải do say máy bay rồi sau đó đi xe buýt về khách sạn hay không mà hiện tại cô có chút không thoải mái, bất quá cũng may trước mắt cũng không có gì trở ngại, cô cũng liền mặc kệ.
Buổi chiều vận động có ghi hình, là ở bờ biển, chiều nay theo lịch sẽ là chạy tiếp sức trên biển, khó khăn sẽ tùy theo cấp bậc mà gia tăng.
Hứa Mạt thu thập xong, liền chuẩn bị xuất phát.
Cô đang muốn đóng cửa lại, cảm thấy phòng đối diện như là thần giao cách cảm, cửa cũng tự động mở ra cùng lúc.
Thẩm Thận không nhanh không chậm mà từ bên trong bước ra tới, ngước mắt nhìn đến cô, tựa hồ là kinh ngạc vì cô cũng bày ra bộ dáng như anh.
Anh xem cô không có cử động, tiếp tục nói: “Cùng nhau đi xuống?”
Hứa Mạt: “……”
Hai người liền ở trên hành lang lớn một trước một sau đi tới thang máy, cô ở phía trước, Thẩm Thận ở phía sau.
Tấm thảm mềm mại xa hoa, lúc dẫm lên cũng không phát ra tiếng động.
Hai người cứ như vậy trầm mặc mà bước, Hứa Mạt cảm thấy phía sau cổ nóng rát, làm như có một ánh mắt nóng bỏng nào đó nhìn chằm chằm cô.
Hứa Mạt hôm nay mặc đơn giản áo thun trắng cột gút ở phần eo bên trái cùng với chiếc quần jean ngắn, làm lộ ra chiếc eo thon thon trắng nõn nà trông rất mát mẻ.
Thẩm Thận nhìn qua từ từ đánh giá cô, cuối cùng ánh mắt dừng ở cái ót, cô quấn một chiếc khăn lụa, vòng qua cổ thon duyên dáng như cổ thiên nga.
Anh lâm vào xúc cảm của chính bản thân không thể tự thoát ra được, lần này là được Hứa Mạt gọi lớn một tiếng mà tỉnh: “Thẩm tổng, anh không vào sao?”
Tuy nói ngữ khí xa cách nhạt nhẽo lại khách khí, Thẩm Thận trố mắt một lát, nhưng sau đó cảm thấy lòng có chút vui vẻ thỏa mãn. Anh giương mắt, nhìn thấy Hứa Mạt không biết khi nào đã đi vào thang máy, tay nhỏ đang giúp anh gắt gao mà ấn mở cửa ra.
Lòng Thẩm Thận sung sướng, trên mặt lộ ra nụ cười quen thuộc với Hứa Mạt, bộ dáng lười nhác này lại rất hấp dẫn.
Anh bước vào, đứng ở bên cạnh cô, chủ động tìm lời nói: “Cơm trưa ăn no không?”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hứa Mạt mắt nhìn phía trước, thang máy chỉ có hai người, giờ phút này cô không nói lời nào, trong không khí toàn là sự an tĩnh bức người, không khí có chút kỳ quái.
Qua một lúc lâu sau, tại thời điểm Thẩm Thận muốn tạo ra một đề tài mới, anh nghe được thanh âm nhẹ nhàng của Hứa Mạt vang lên: “Lần sau không cần lãng phí như vậy, em ăn không hết.”
Thẩm Thận không có nắm bắt được ý chính trong lời Hứa Mạt là không cần chuẩn bị đồ cho cô, mà anh chỉ nghe lọt tai mỗi hai chữ “Lần sau”.
Lần sau lần sau.
Tốt quá, nói cách khác còn có thể có lần tiếp theo.
Anh cười rộ lên, hạ thấp người định nói cái gì đó với cô, nhưng thang máy ngừng lại, cửa mở, bên ngoài đều là nhân viên Nhất Ngàn, bọn họ cũng đang chuẩn bị đi xuống. Giờ phút này nhìn đến Thẩm tổng đứng ở bên trong, đám người ồn ào nhất thời an tĩnh như gà.
Hứa Mạt theo bản năng liền cùng những người đó chào hỏi, Thẩm Thận không nghĩ sẽ trêu chọc cô, không khéo lại gây thêm phiền toái, mặt mày bỗng nghiêm lại, tự động dựa vào phía sau.
Đảo Fiji xác thật là một nơi mỹ lệ, các đảo nhỏ vờn quanh dày đặc, biển xanh in bóng dừa, cát vàng óng, nơi xa xa đường chân trời dập dềnh như ai họa ra vô cùng mông lung mà đẹp đẽ.
Hôm nay ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng, trong không khí mang theo chút tươi mát tạo cho con người ta một cảm giác, là loại cảm giác lười biếng.
Bởi vì mỗi đảo ở đây chỉ có một khách sạn, mà Nhất Ngàn lại bao gần như toàn bộ phòng khách sạn, nên trừ bỏ bọn họ ra thì không thấy được du khách nào khác.
Lúc nhân viên đến đông đủ, tổ đạo diễn lại kiểm kê một phen, mới chuẩn bị nghi thức bắt đầu.
Tuy rằng lần này Thẩm Thận tham dự đại hội thể thao, nhưng lại là ngồi dưới một chiếc ghế được che thêm cái dù to ở bên bờ cát, hai chân bắt chéo có vẻ thích ý.
Cuộc thi chưa bắt đầu, Tống Đình không biết lại từ nơi nào chui ra, đứng ở phía sau Thẩm Thận, mang kính râm thật khoa trương, so Thẩm Thận còn có vẻ hưởng thụ hơn, trong tay còn bưng thêm ly nước có ga.
Lúc Hứa Mạt đánh giá tình hình bốn phía tự nhiên lại chú ý tới một bên kia, vô tình cũng là lúc Tống Đình nhìn sang phía cô, cách xa nhau như vậy, nhưng đối phương lại không nhụt chí, thậm chí còn nhiệt liệt mà làm hành động cổ vũ cô cố lên.
Hứa Mạt không tự giác mà thả lỏng, tuy rằng sự chuyển biến tốt đẹp này chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng không thể không nói, loại cảm giá này trong quá khứ lại đến làm cho chút khẩn trương trước đó của cô biến mất.
Trên bãi biển có người đề nghị cởi quần áo khoát ngoài ra chỉ mặc áo tắm, cơ hội tốt như này vừa có thể tăng cảm tình với nhau. Năm nay lại được ra nước ngoài, không kích động mới là lạ.
Nhân viên Nhất Ngàn không thiếu tuấn nam mỹ nữ, tuy rằng không thể so sánh cùng với các nghệ sĩ, nhưng thực sự là điều kiện cũng không kém cạnh gì.
Rốt cuộc nhân đại hội thể thao này, có thể phát hiện ra vài đôi vừa mắt nhau. Tự sinh tự tiêu, cũng coi như là giải quyết được một chuyện đại sự của các nam thanh nữ tú này.
Đạo diễn tổ chương trình sảng khoái đồng ý, Hứa Mạt nhìn nhìn bốn phía, cũng chuẩn bị cởi áo khoát ra, cô đã hỏi thăm qua, mọi người đều mặt áo tắm bên trong.
Nhưng mà cô còn chưa bắt đầu cởi liền nghe được một đạo âm thanh mang lệ khí vang lên.
“Như thế nào, tới chỗ này để thi đua thể thao hay để thi mặc đồ bơi? Không cho cởi.”
Cặp mắt đào hoa kia của Thẩm Thận giờ phút này tràn đầy ý tứ, ngữ khí tuy không chút để ý, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói đó.
Nhân viên mới vừa hưng phấn lên lại bị câu nói này mà héo xuống ủ rủ hẳn đi, tổng giám đốc nói ai dám không nghe, ai dám không từ.
Một khúc nhạc đệm vừa phát lên, bầu không khí liền nghiêm túc lại, không có loại hưng phấn bộc lộ như lúc nãy, mọi người quay về trạng thái quy quy củ củ.
Bất quá phần lớn nhân viên đều là người trẻ tuổi, chơi rất hết mình.
Các cuộc thi trước nam nữ chia thành hai nhóm, lần này là tùy ý phân tổ, hai người thành một đôi, một người cõng một người thi đấu chạy đua.
Nghệ sĩ tự nhiên là cùng nghệ sĩ một tổ, Hứa Mạt bị phân thành đôi với một vị nam diễn viên, tuổi tương đương cô, nhưng xuất đạo đã nhiều năm nên cũng xem như tiền bối, danh tiếng cũng rất lớn, cô cũng có thể được xem hưởng ké hào quang này.
Hai người chào hỏi nhau rồi ở một bên chờ đợi, nam diễn viên nói chuyện khéo léo lại hài hước, trách không được được xem là lão làng, Hứa Mạt liên tiếp bị cậu chọc cười rất nhiều lần.
Cô ở bên này cười đến mắt cong cong, Thẩm Thận ở bên cạnh nhìn trong lòng như ứa ra tia lửa nóng rần rần. Cái loại cảm giác chua xót này lại tới nữa rồi, nó gắt gao nhéo vào nơi nào đó trong lồng ngực anh không buông.
Sau đó còn chưa đến phiên hai người bọn họ thi, hoặc có thể nói là vòng thi đấu còn chưa kịp bắt đầu đã bị hủy bỏ.
“Cuộc thi tuyên truyền lần này đã đủ rồi, mọi người thông cảm, có thể kết thúc rồi.”
Thẩm Thận ngữ khí lạnh lẽo, ngoài miệng là nói như vậy, ánh mắt lại chặt chẽ mà khóa trụ trên người Hứa Mạt, không hề chớp mắt.
Khiến cho Hứa Mạt đang đứng bên cạnh nam diễn viên không thể hiểu được, còn sờ sờ mặt mình xem có dính gì.
Đến buổi cơm chiều Hứa Mạt cùng nhóm nữ nghệ sĩ ngồi cùng một bàn ở trên bờ cát, nơi này là bàn ăn lộ thiên, còn có thể nhìn thấy mặt trời lặn.
Sóng biển êm đềm, bị ánh chiều tà chiếu đến lóng lánh, không trung dần thay đổi sang màu đỏ rực bởi ánh hoàng hôn.
Bận rộn cả ngày, kế tiếp chính là thời gian rảnh rỗi của mỗi người, có thể tự do hoạt động.
Buổi tối Hứa Mạt cũng không ăn gì nhiều, chỉ cảm thấy trong bụng có có chút quặn đau, cô khắc chế trong chốc lát, trận đau này lại càng thêm mãnh liệt.
Những người khác thương lượng buổi tối sẽ qua các đảo nhỏ khác đi dạo, Hứa Mạt thông báo một tiếng với họ, rồi tự trở về phòng khách sạn.
Cô có chút uể oải ỉu xìu, cảm giác quặn đau từng đợt đánh úp, thật giống như có cây đinh không ngừng bị đóng vào bụng nhỏ của cô.
Hứa Mạt dùng mu bàn tay thử xoa xoa mặt bụng, lại cảm nhận được một tầng mồ hôi lạnh toát ra.
Có lẽ là khách sạn mở điều hòa quá thấp, hoặc do cơn đau ảnh hưởng đến cô mà cô tìm kiếm chìa khóa hoài trong túi cũng không thấy
Cô ngất xỉu trước cửa, ý thức cùng cảm giác cuối cùng mà cô cảm nhận được là bị một vòng tay ấm áp ôm vào lòng, hình dáng che trời lấp đất, mang theo hơi thở có chút quen thuộc, như là mùi của biển cả xanh biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Hành đầu to: Phỏng vấn ngài một chút, cảm giác tự đào hố chôn mình là như thế nào hử?
Thẩm càng quấy tà mị cười: Tôi thấy hình như cậu là ngại đầu mình chưa đủ trọc. Tôi đây đành phải tiếp tục ngược cậu tới chết!