Sẽ không có cô gái nào có thể chống cự lại đồ trang sức tinh xảo như vậy cả, và cô cũng không ngoại lệ.
Thẩm Thận nghiêng nghiêng đầu, không nói gì, tầm mắt lại như đuốc lửa, liền như vậy nhìn thẳng cô.
"Sao anh cứ nhìn em?" Cô còn đang rửa mặt, da trắng nõn giống trứng gà lột, bóng mịn mà sáng lấp lánh, còn mang theo điểm thanh xuân trẻ trung, tinh thần phấn chấn tràn đầy.
Thẩm Thận cười nhạt, hừ một tiếng. Chân dài bước tới phía trước vài bước, vừa hay đứng phía sau cô.
Hắn nhìn người trong gương: "Anh nói bỏ qua cho em sao, đến quà tặng mà em cũng không có?"
Hứa Mạt cẩn thận nghĩ nghĩ, mới biết được, hắn khó chịu về cái này.
"Năm nay có nguyên nhân mà......" Âm điệu giọng nói nhẹ xuống.
"Em sẽ bù lại cho anh sau." Vỗ đi bọt nước trên mặt, cô nghiêm túc mà bảo đảm.
Ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng lại rối rắm muốn chết. Thẩm Thận muốn cái gì có cái đó, thật ra cô không biết nên tặng cái gì là tốt nhất.
Lần đầu tiên tặng quà cô đã tích góp để mua hàng xa xỉ, phản ứng của hắn thật bình thường.
Nhưng thật ra năm trước cô tự tay dệt một con búp bê vải làm móc chìa khóa tặng hắn, hắn còn treo vào xâu chìa khóa xe thật lâu.
Chẳng qua là xe của hắn rất nhiều, cho nên cũng không phải lúc nào cũng mang theo.
Thẩm Thận nắm eo nhỏ của cô, mạnh bạo mà đem cô kéo qua mình, hôn vài ngụm, cảm thán nói: "Thật ngoan."
Hứa Trạm đi rồi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, thành phố Z cũng sắp nghênh đón đầu mùa đông.
Học viện Điện Ảnh Thịnh Minh mỗi năm học mới đều sẽ giao nhiệm vụ biểu diễn cho các khóa sinh viên, yêu cầu có phim ngắn, phim truyền hình hoặc là kịch bản biểu diễn tốt nghiệp, kỳ hạn là cuối kỳ.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Hứa Mạt nghĩ sẽ gia nhập vào tổ biểu diễn, nhưng cũng rất khó khăn.
Trong lớp có một vài người dứt khoát là không tới học, cho nên tới cuối kỳ, sẽ có rất nhiều người trực tiếp chen ngang, bởi vậy phương pháp tốt nhất chính là chạy nhanh xếp hàng, nếu không sẽ không chọn được tổ có hạng mục biểu diễn tốt, ảnh hưởng đến việc thể hiện ở trong trường học.
Hứa Mạt sở dĩ nghiêm túc như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng. Đó chính là Thịnh Điện sẽ chọn lựa trong mỗi nhóm, tổng hợp thành tích ba năm học tập, trực tiếp cùng công ty quốc tế ký hợp đồng, những thương hiệu nổi tiếng đều có hợp tác với Thịnh Điện, đây không phải lần đầu bọn họ lấy ra hạt giống tốt từ nơi này.
Những người vào giới giải trí ở năm ba sẽ có thể hấp thụ được không ít hào quang danh vọng, không riêng tiết mục tuyên truyền mà kể cả diễn kịch, đều sẽ làm truyền thông cảm nhận được hơi thở mới mẻ, tiện đà gây chú ý phát triển thành ngôi sao.
Mấu chốt chính là việc ký hợp đồng là hiệp ước song song, hai bên cùng thực hiện, tuy nói sẽ quản lý nghệ sĩ về mọi mặt, nhưng sẽ không ảnh hưởng quá sâu.
Năm rồi những học sinh xuất sắc, hầu như mỗi một người đều chiếm được vị trí không nhỏ ở giới giải trí hiện nay, những học trưởng học tỷ cũng đó đều đạt được giải thưởng Diễn viên triển vọng, cũng có người thành danh trực tiếp thành tiểu hoa đán đứng đầu trong giới diễn viên.
Rốt cuộc, đứng ở trên đỉnh cao, thực lực cùng nhan sắc phải cùng tồn tại, chỉ cần bắt được một cơ hội lên hot search, nó sẽ trở thành vận khí, đây cũng là một nhân tố giúp đạt được mục đích nhanh chóng.
Hứa Mạt tuy rằng học văn hóa không thua kém, nhưng là bởi vì điều kiện gia đình từ nhỏ hạn chế, tính cách nhu thuận, rất nhiều sự việc cũng đều là không tranh không đoạt, ở thời điểm biểu diễn, vẫn là có chút không bộc lộ hết thảy, cử chỉ cứng đờ..
Về sau ký hợp đồng cùng giải trí Nhất Ngàn, cô còn được an bài giáo viên chuyên môn tới dạy dỗ.
Lần này thử sức, giáo viên chuyên môn chỉ định cho cô phim ngắn: "Thịnh Điện ở phương diện truyền thông, chỉ có phim ngắn là mỗi một bộ đều được tuyên truyền trên Weibo, bộ phim hot nhất còn được chiếu ở màn hình điện tử trung tâm thành phố, như vậy tỉ lệ lộ diện cực kỳ lớn, còn nữa, đến lúc đó được chú ý, weibo Nhất Ngàn Official sẽ chuyển hướng tích cực, có thể làm tăng độ hot lần đầu xuất hiện này."
Hứa Mạt ngẩng đầu: "Em thật sự có thể Debut sao?"
Ký hợp đồng lâu như vậy, Thẩm Thận chưa bao giờ nhắc tới việc cho cô xuất hiện trước công chúng.
Giáo viên chuyên môn hiếm khi tỏ ra hòa ái: "Em trời sinh đẹp như vậy, tạo sao lại không thể?"
"Kỹ thuật diễn có thể luyện tập, thiên phú không đủ có thể từng ngày nổ lực bổ túc, nhưng mà trời cao đã ban đặt ân, vẫn là khuôn mặt của em xinh đẹp."
Giáo viên chuyên môn cẩn thận quan sát một chút, lại nói: "Khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên cùng mặt đã chỉnh sửa khác nhau rất lớn, em nhìn đi em cũng không phải mù, gương mặt này của em, hoàn toàn có thể trở thành mối tình đầu quốc dân a."
"Nhưng là......" giáo viên chuyên môn lại thở dài.
"Nhưng là cái gì?" Hứa Mạt hỏi.
"Kỹ thuật diễn của em còn chưa đạt mức độ thượng thừa...... Chỉ xinh đẹp, kỹ thuật diễn lại chưa có tiến bộ...... em có thể hiểu chứ, bình hoa nhỏ?" Nữ giáo viên dáng dấp cao lớn thanh mảnh, một đầu tóc dài xinh đẹp cột cao, khuôn mặt trước nay luôn nghiêm khắc, hiện tại lại có vài phần hòa ái.
Hứa Mạt thực lòng mà cười: "Em sẽ nỗ lực."
Tiến vào làng giải trí, trong lòng ai cũng có chút ảo tưởng cùng mơ mộng, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Trừ bỏ kiếm được nhiều tiền, bộ mặt xuất hiện trên màn ảnh, thì trong lòng cô cũng có những ý nghĩ đơn giản như bình thường.
Sau một ngày suy nghĩ về tương lại sự nghiệp nghệ thuật, Hứa Mạt vực dậy tinh thần trở về phòng ngủ.
Trong lớp hầu như tất cả mọi người đều tuyển chọn hạng mục phim ngắn, hạng mục khác thì lại không ai chọn, đến lúc đó sợ rằng cô không còn sự lựa chọn nào khác mà phải chọn những hạng mục kia.
Cô đang suy nghĩ lát nữa phải giải quyết như thế nào, bả vai bị ai đó vỗ nhẹ.
Hứa Mạt ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một nụ cười quen thuộc.
"Học trưởng." Cô lễ phép cười chào.
"Ừ." Lương Giang Hành cười lên tiếng, sau đó bước nhanh lên trước, cùng cô sánh vai đi song song nhau.
"Dạo gần đây như thế nào lại không thấy em, vẫn khỏe chứ?"
"Có thể là bởi vì việc học bận rộn." Hứa Mạt sắp xếp lại chồng sách đặt ở trong ngực.
"Anh giúp em cầm." Lương Giang Hành nhìn cô thật bất tiện, lễ phép dò hỏi.
"Không sao đâu, nó không quá nặng tự em làm được ạ."
"Anh nghe mọi người bảo, đến nay em cũng chưa chọn được tổ cho mình, muốn hay không gia nhập cùng bọn anh?"
Lương Giang Hành thanh âm như gió xuân, cộng thêm diện mạo hắn điển trai hòa nhã, đề nghị như vậy làm người khác cảm thấy được sự săn sóc ấm áp.
"Anh đã năm tư, tác phẩm tốt nghiệp của mọi người lại chọn em diễn thật sự không sao chứ?" Hứa Mạt nhìn thoáng qua hắn, cẩn trọng mà dò hỏi.
Lương Giang Hành tiện đà nó: "Không sao cả, anh là đạo diễn, anh cảm thấy em thực sự phù hợp với vai nữ chính."
"Hoặc nói là, coi như em giúp anh chuyện khó này, em thật sự thích hợp vô cùng."
Hứa Mạt ngừng lại, cô thiếu chút nữa đã quên, Lương Giang Hành chính là đạo diễn chuyên nghiệp. Năm trước hai người ở tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường gặp nhau, Lương Giang Hành bình thường hỗ trợ cô không ít.
Giờ Lương Giang Hành lại đề nghị như vậy, Hứa Mạt suy tư vài giây, gật gật đầu: "Vừa đúng lúc em cũng chưa chọn được tổ, gia nhập cùng tổ anh thì tốt rồi."
"Đề tài gì vậy ạ?" Học trưởng vẫn luôn cường điệu rằng cô rất thích hợp, Hứa Mạt thật tò mò.
"Thanh xuân vườn trường, ở những năm cao trung, áo sơ mi trắng cùng xe đạp." Lương Giang Hành chăm chú nhìn mặt cô chốc lát: "Đại khái là như thế, em cảm thấy thế nào?"
Hứa Mạt gật gật đầu, may là cô đã trải qua quá trình này, không phải cho cô diễn vai gì cao siêu, Hứa Mạt đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy quyết định như vậy nhé, đến lúc đó liên hệ qua Wechat." Trước mắt đã đến ký túc xá, Hứa Mạt bước lên bậc thang, quay đầu nhìn về phía Lương Giang Hành, không ngờ hai người đã đi xa như vậy.
Lương Giang Hành nổi lên một chút ẩn ý: "Bất quá nam chính sẽ làm em bất ngờ."
Hứa Mạt nghe hắn nhắc tới nam chính, làm như nhớ tới cái gì: "Ách...... Học trưởng, em muốn hỏi anh, bộ phim ngắn này hẳn là không có cảnh hôn đúng không?"
Lương Giang Hành ngẩn người: "Không có a."
Lương Giang Hành chớp mắt một cái cười rộ lên: "Nếu em muốn thêm cảnh đó anh tùy thời phụng bồi."
Hứa Mạt xua xua tay: "Trước mắt em chưa tiếp thu được cái này, không có thì em yên tâm rồi."
"Cho nên em vẫn là không hỏi anh nam chính là ai, em không hiếu kỳ sao?"
"Em hiện tại tò mò một chút rồi." Hứa Mạt mở to đôi mắt long anh ướt át, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Lương Giang Hành.
Lương Giang Hành đột nhiên quay mặt qua chỗ khác: "...... Là anh."
Hứa Mạt trừng lớn đôi mắt: "Hả?"
"Thực sự kinh ngạc sao?"
"Có một chút, bất quá như vậy cũng khá tốt, cả tổ không ngại anh vừa là đạo diễn vừa là vai chính thì em cũng không ngại ạ."
Kỳ thật điểm mấu chốt là, kỹ thuật diễn của Lương Giang Hành hẳn là cũng không phải thực xuất sắc, rốt cuộc đạo diễn chuyên nghiệp không phải diễn cũng chuyên nghiệp......
Cùng nhau diễn, thực lực cách không quá xa, đến lúc đó chết cũng không quá khó coi
Hứa Mạt nhìn nhìn Lương Giang Hành dưới bậc thang.
Kỳ thật nếu Lương Giang Hành mặc vào sơ mi trắng, phỏng chừng có rất nhiều thiếu nữ trong lòng mơ mộng, thiếu niên tiêu sái a, Lương Giang Hành cho người ta cảm giác ôn nhu sạch sẽ.
Hứa Mạt bỗng chốc nhớ tới Thẩm Thận, hắn thật ra rất ít mặc đồ trắng. Phần lớn đều là màu đen của khói bụi.
Màu da hắn hơi trắng, nét mặt yêu nghiệt, nếu là mặc sơ mi trắng vào, phỏng chừng chính là nam thần kiêu ngạo giáo bá.
"Cứ vậy nhé, đến lúc đó anh dùng Wechat tìm em, em không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần đem chính mình đến là được."
Hứa Mạt nghe được giọng Lương Giang Hành nói, mới hồi phục tinh thần lại, theo bản năng liên tục đáp vài tiếng: "A, được ạ."
Hứa Mạt ngoại trừ bận rộn với bài tập chuyên ngành cùng luyện kỹ năng biểu diễn, còn lại thời gian rãnh rỗi không ít.
Nhưng cô và Ứng Thư Nguyệt hoàn toàn khác nhau, cô thích nằm ngủ ở trong phòng. Học tập chiếm dụng thời gian cũng không nhiều.
Đêm nay Ứng Thư nguyệt không trở về, xem chừng còn ở bên ngoài chơi đến điên.
Bất quá Hứa Mạt nhận được điện thoại của Lương Kính Tùng
"Alo, Hứa Mạt, em có tới Kim Đỉnh được không? Thẩm thiếu uống say, ai chạm vào cũng không được, lão tử mẹ nó phiền chết được, em mau tới đem cậu ta đi đi! Tới liền đi!"
"Được, em đi ngay, mọi người chờ một lát a."
Tắt điện thoại, Hứa Mạt sửa sang lại một chút mang theo vài thứ tùy thân, chạy đi ra ngoài.
Kỳ thật tửu lượng của Thẩm Thận không phải tệ, chính là không thể uống thêm nữa. Càng rót xuống nữa, sẽ thật sự say. Cộng thêm dù sao hắn cũng là thế tử gia, dạ dày cũng kén chọn, một loạt bệnh bao tử cũng tái phát theo.
Hắn trước kia cũng chơi đến điên, chẳng qua lại thấy cô không quá thích bộ dáng hắn như vậy nên thôi ở trước mặt nàng thật sự không thể hiện ra. Không nghĩ sau lưng, lại uống cuồng dã đến như vậy.
Ghế lô Kim Đỉnh mỗi năm đều được Thẩm Thận bao trọn phòng khách quý, trước kia Hứa Mạt đã tới vài lần. Giám đốc nơi này đối với cô cũng quen mặt, nhìn cô vào cửa, liền tự động phân phó phục vụ đi lên dẫn đường.
Cửa vừa mở ra mùi rượu xông vào mũi đến muốn ngợp. Bên trong rất nhiều người ngồi lẫn lộn, sương khói lượn lờ, không gian tối tăm, ánh sáng tím mờ ảo cũng làm cả người không thoải mái.
Lương Kính Tùng thấy cô tới, ôm lấy một cô gái dáng dấp ưỡn ẹo như rắn nước đứng lên: "Nơi này giao cho em a, xuân tiêu đáng ngàn vàng, lão tử đây mặc kệ cậu ấy."
"Anh không biết khuyên anh ấy một tiếng sao?" Hứa Mạt hơi hơi nhíu nhíu mày.
"Em gái a, em lại không phải không biết tính tình thiếu gia của cậu ấy, cái đức hạnh đó em còn không biết sao?"
Hứa Mạt không có tiếp tục trả lời, dẫm lên vỏ chai rượu trên mặt đất, từng bước một mà đi vào.
Chung quanh Thẩm Thận không có người, người bên ngoài ý muốn đến gần hắn đếu không được, vì hai trợ lý đều chắn lại.
Tống Đình ngồi ở một bên, còn đang uống. Trần Thanh Huy không nói một lời, đứng ở một bên.
Vẫn là Trần Thanh Huy thấy được cô trước: "Hứa tiểu thư, tôi cùng trợ lý Tống đều thử qua nhưng vô dụng."
Hứa Mạt có chút bất đắc dĩ: "Tôi nghĩ tôi cũng không được đâu."
Chẳng lẽ còn muốn đem Thẩm Thận vác lên khiêng trở về sao?
Tống Đình vội vàng nói, ngữ khí kiên định "Không, cô có thể mà."
Hứa Mạt: "......"
Cô nhìn về phía Thẩm Thận đang ngửa ra sau dựa ở sô pha. Khuôn mặt hình dáng khắc sâu, tóc đen hơi rũ, hai tròng mắt nửa khép, cổ áo hơi hơi rộng mở, cả người lười biếng mà nằm liệt chỗ đó.
Người khác nhìn vào, đều cho rằng bộ dáng của hắn không giống như đang uống say.
Hứa Mạt đi lên trước, thử đưa tay qua thăm dò hắn.
Thẩm Thận theo bản năng mà giật mình, cánh tay hơi hơi nâng lên.
Tống Đình xem đến sợ hết hồn hết vía, sau đó giây tiếp theo, hắn nhìn qua, Thẩm Thận vô cùng chuẩn xác nắm lấy tay Hứa Mạt.
Đưa tới trước môi, lưu luyến vô cùng mà liếm. Liếm hết đầu ngón tay cô.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Mặt Tiểu Mạt hồng hồng! Siêu hồng! Đặc biệt hồng!
Hôm nay Thẩm càng quấy khí phách cuồng dã
Ngày mai Tiểu Mạt rút dao vô tình _(:3_" ∠)_
Cả nhà đừng vội, yên tâm xem kịch hay
Cho nên nói tôi không phải là mẹ ghẻ mà=3
Cuối cùng cảm tạ mọi người!