Trái tim Lục Vân Thâm bỗng trở nên nặng nề, dự báo thời tiết nói đêm nay có bão đổ bộ, người phụ nữ này muốn chết thật sao!
“Cô ở yên đó chờ, tôi đến ngay!”
Lục Vân Thâm vẫn giữ máy, lao ra xe, đóng cửa lại, cả chiếc xe lao như tên lửa phóng đi, đến hắn cũng không nhận ra hành động của mình khác thường đến thế nào.
Lúc đến bờ biển, Nhan Hoan đang đi chân đất, một tay cầm giày, một tay cầm bình rượu, đi qua đi lại trên cát, bộ váy đỏ bị gió thổi tung bay, khắp người bị ánh trăng phủ lên một lớp ánh sáng bạc, đẹp đến kinh hồn bạt vía.
“Vân Thâm, anh đến rồi à!”
Cô thu mắt lại, ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó lập tức ngã nhào vào lòng hắn, ngẩng đầu mớm rượu vào miệng hắn, răng môi triền miên, ra sức hít mùi vị thuộc về riêng hắn.
Chiếc hôn của cô lúc sâu lúc nông, nhất thời khiến Lục Vân Thâm mê muội, thậm chí còn chủ động ngược lại, đưa tay lên giữ đầu cô, hôn thật sâu.
Ám muội, thở hổn hển, triền miên.
Cánh tay Nhan Hoan bỗng luồn vào trong áo sơ mi của hắn, những chỗ cánh tay nhỏ bé kia lướt qua đều nóng bừng như sao Hỏa, nhẹ nhàng dấy lên dục vọng sâu kín trong cơ thể người đàn ông.
Lục Vân Thâm nhíu mày, bỗng nhiên giật mình, lập tức giữ tay cô lại, giọng nói lạnh lùng: “Cô hạ thuốc tôi sao?”
Nụ cười trên mặt Nhan Hoan bỗng khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục động tác tay, cưỡi lên người hắn, dùng miệng mở khuyu áo của hắn ra, cười vô cùng xán lạn.
“Chồng à, anh thật thông minh đó.”
Cười rạng ngời như vậy, đâu có giống bộ dạng định tự tử chứ, ngọn lửa giận bỗng bao phủ lên ngọn lửa dục vọng, Lục Vân Thâm bóp lấy cổ cô, nhấc cô lên cao, rồi ném xuống, ánh mắt hung hãn.
“Cô lừa tôi đến đây, chính là để hạ thuốc tôi, muốn lên giường với tôi ư?”
“Nếu không thì sao?” Nhan Hoan bị ném đến hoa mắt, nhưng vẫn không nỡ quấn lấy Lục Vân Thâm, trực tiếp nhảy lên người hắn, dùng đôi chân quắp lấy hắn, giọng nói yêu kiều: “Anh chê tôi bẩn, không muốn động vào tôi, tôi đành dùng thủ đoạn thôi.”
Cô liếm cổ họng hắn, nước mắt trên khóe mắt bị ánh trăng bao phủ, chỉ còn sót lại khuôn mặt đỏ bừng vì men rượu: “Chồng à, lần trước có người quấy rối, em vẫn chưa thỏa mãn, lần này anh cho em đi.”
“Đê tiện!”
Lục Vân Thâm muốn đẩy Nhan Hoan xuống, nhưng người phụ nữ đáng chết này lại giống như mọc từ người hắn ra, dù thế nào cũng không thể tách ra được, hơn nữa, điều càng đáng chết hơn nữa chính là bản năng của đàn ông đang trỗi dậy, rất manh động, hắn không thể chống cự nữa rồi!”
Nhan Hoan mặc hắn, mạnh mẽ cởi dây lưng của hắn ra, chiếc quần của người đàn ông cứ vậy rơi tự do, một thân trần truồng của Lục Vân Thâm cứ vậy mà bò trên cát.
Sự sôi sục quá mạnh mẽ, không thể giấu được nữa.
Nhan Hoan bật cười, kiều diễm hơn bất kỳ lúc nào khác, nắm lấy chỗ hiểm của hắn, tự đưa vào cơ thể mình, hai người đều rên lên một tiếng.
“Chồng à, miệng anh nói không muốn, nhưng thân thể anh đúng là thành thật đó nha!”
Lời khiêu khích của Nhan Hoan khiến đôi mắt Lục Vân Thâm đỏ lên, hắn gầm lên một tiếng rồi đè cô xuống dưới thân, nói một câu đây là cô tự tìm đến, sau đó, tiến mạnh vào trong.
Sự thâm nhập của hắn không hề thương xót, mang theo ý vị trừng phạt, chỉ cần bản thân vui vẻ, Nhan Hoan đau muốn chết, nhưng vẫn cắn răng chịu, cảm nhận được sự mạnh mẽ của người đàn ông kia, trong lòng vừa vui, vừa cảm thấy hèn mọn.
Nhan Hoan, mày nhìn xem, Lục Vân Thâm có cảm giác với mày đó, nếu không, sao lại mạnh mẽ, lại hung hăng đến vậy chứ?
Nhưng Nhan Hoan, mày thật đáng thương, mày không dám nói ra sự thật lả mày không bỏ thuốc, sợ rằng nói ra, hắn sẽ ghét mày, không yêu mày nữa!
Trận kịch liệt này khiến Lục Vân Thâm run rẩy toàn thân, nghĩ đến vì để hắn làm tình với cô ta, người đàn bà độc ác kia đã hạ thuốc hắn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ đối với người đàn bà vô liêm sỉ này!
“Chặt như vậy, bị tôi làm cho sướng quá ư? Người đàn bà độc ác thèm làm tình kia, mẹ kiếp, cô thật đê tiện.”
Những lời nói khó nghe này đều lọt vào tai Nhan Hoan, nhưng cô không quan tâm, cô thật sự không quan tâm, lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng rồi.
Cô ôm chặt cổ Lục Vân Thâm, run lên, thở hổn hển: “Sâu thêm, Vân Thâm, sâu thêm nữa đi.”