• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2718
Nhà họ Lục phải tổ chức hôn lễ rồi, tất cả những gia đình quyền quý và chính khách của Nam Thành đều phải có mặt, hôn lễ được tổ chức rất tốn kém, đỉnh cao của hôn lễ chính là có đội thiết kế và tổ chức, nên nó giống như hôn lễ của thời đại hoàng kim vậy.

Lục Vân Thâm đứng ở trong phòng chờ, ánh mặt trời phủ lên gương mặt góc cạnh rõ ràng một lớp ánh sáng màu vàng, tuấn mỹ vô cùng, có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của những người phụ nữ bên cạnh.

Nhan Hiểu Nhu nhìn say đắm người đàn ông trước mặt, trong lòng rạo rực vô cùng.

Là của cô, anh Vân Thâm cuối cùng cũng là của cô rồi!

Nhan Hoan, cô đã cứu bà già đó thì sao chứ?

Cô đã cứu anh Vân Thâm thì sao chứ?

Cô đã trả giá cho tất cả vì anh ấy thì cũng có sao chứ?

Cuối cùng, cuối cùng Nhan Hiểu Nhu tôi cũng chiếm được anh ấy rồi!

“Đang nhìn gì vậy?” Lục Vân Thâm quay sang nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười.

“Không, không có gì.” Nhan Hiểu Nhu ngượng ngùng cúi đầu, đan tay vào nhau rồi nói: “Anh Vân Thâm, hôm nay anh thật đẹp trai.”

“Vậy sao?” Lục Vân Thâm càng cười tươi hơn: “Đến giờ rồi, phải vào lễ đường rồi.”

Tim Nhan Hiểu Nhu sắp nhảy khỏi hốc mắt rồi, kích động tới mức kéo cánh tay của Lục Vân Thâm, mặc váy cưới đi qua thảm đỏ, nghe những lời chúc phúc của mọi người xung quanh, hưởng thụ ánh mắt ao ước đố kị của và ghen ghét của những người quyền quý ở Nam Thành, cảm giác giống như đang ở trên mây vậy.

Cuối cùng, cuối cùng Nhan Hiểu Nhu cô cũng đi được đến bước này.

Ánh mắt cô rơi trên người những người trong nhà họ Nhan, khóe miệng khẽ mỉm cười, cuối cùng cô cũng có được tất cả rồi.

“Lục Vân Thâm tiên sinh, cậu bằng lòng lấy Nhan Hoan tiểu thư làm vợ, cho dù sinh lão bệnh tử, vẫn luôn bảo vệ cô ấy, quan tâm cô ấy, bầu bạn với cô ấy chứ?”

“Tôi bằng…” Nhan Hiểu Nhu trả lời theo phản xạ, nói được nửa câu thì mới phát hiện ra có gì đó không đúng, cô cau mày hỏi nhỏ: “Chủ trì, ông nói sai tên rồi.”

Cô liếc mắt nhìn Lục Vân Thâm ở cạnh bên, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường thì cắn môi nhỏ tiếng nhắc nhở chủ trì: “Tôi tên Nhan Hiểu Nhu, không phải là Nhan Hoan.”

Gương mặt chủ trì ngơ ngác: “Tôi biết cô là Nhan Hiểu Nhu, nhưng người mà Lục Vân Thâm tiên sinh cưới hôm nay là Nhan Hoan phu nhân.”

“Anh Vân Thâm”

Nhan Hiểu Nhu nhất thời hoảng loạn, liền vội vàng quay mặt sang nhìn Lục Vân Thâm, ai biết được người đàn ông kia vẫn gật đầu: “Hôn lễ tiếp tục.”

Giọng nói của Lục Vân Thâm vừa rơi xuống, người chủ trì liền kéo tấm màn màu trắng phủ trên sân khấu tổ chức hôn lễ xuống, vật hiện ra ở trên đó khiến tất cả mọi người ở hội trường đều kinh ngạc đến ngẩn người.

Quan tài?

Đúng vậy, quan tài.

Cho dù cỗ quan tài thủy tinh đó có lộng lẫy chói mắt đến mức nào thì cũng không che giấu nổi nó thực sự là một cỗ quan tài, có một người phụ nữ thân mặc áo cưới trắng đang nằm trong quan tài, trên mặt chùm khăn che, đôi mắt đang nhắm nghiền, giống như đang ngủ say vậy.

“A!”

Nhan Hiểu Nhu sợ tới mức hét to một tiếng, trượt chân một cái liền bị lăn từ trên bậc cầu thang xuống, đồ trang sức tinh xảo rườm rà rơi tán loạn, váy sờn rách, son trên môi cũng bị chà sát đi ít nhiều, cả người nhếch nhách không gì sánh bằng.

Nhớ lại khuôn mặt đáng sợ vừa nhìn thấy kia, cô liền che miệng nôn khan.

Còn Lục Vân Thâm, trong mắt hắn chỉ có Nhan Hoan, người đã từng nói nói cười cười vui vẻ với hắn, hắn dịu dàng vén khăn che mặt của cô lên, giọng nói chầm chậm như gió tháng ba của mùa xuân.

“Hoan Hoan, em đã từng nói muốn có một hôn lễ mà, tôi cho em một hôn lễ long trọng, em thích không?”

Mặc dù người chủ trì đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng giờ khắc này nhìn thấy Lục Vân Thâm như vậy thì vẫn có chút hoảng sợ, mọi người đều nói thiếu phu nhân nhà họ Lục yêu Lục Vân Thâm, yêu đến điên dại. Nhưng sao ông ấy lại cảm thấy, người yêu đến điên dại là đại thiếu gia nhà họ Lục nhỉ?

“Chủ trì, tiếp tục đi.”

“Ực, ực.” Người chủ trì nuốt nước bọt, thu lại tâm trạng: “Lục Vân Thâm tiên sinh, anh có nguyện lấy Nhan Hoan tiểu thư làm vợ, cho dù…”

“Lục Vân Thâm!”

Giọng nói của Lục lão gia hổn hển, ông ấy lấy cây gậy ba-toong định đánh hắn: “Có phải con điên rồi không hả? Kết hôn với một người chết, con muốn để Lục gia của chúng ta tuyệt hậu sao?”

“Ông à, ông nói sai rồi.” Lục Vân Thâm vẫn mỉm cười, gương mặt vẫn hết sức bình tĩnh: “Hoan Hoan cô ấy chưa chết, chỉ là đang ngủ thôi, đợi cô ấy tỉnh lại, chúng con sẽ có con mà.”

“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!” Lục lão gia tức giận đến trợn trắng cả mắt, nhưng đã nhìn thấy Lục Vân Thâm đưa ngón trỏ đặt giữa môi, nhỏ giọng nói.

“Ông à, ông sẽ đánh thức Hoan Hoan đó.”

Nói xong, Lục lão gia trực tiếp bị vệ sĩ lôi xuống khỏi sân khấu.

Lúc này hiện trường hôn lễ giống như bị đánh nổ liên tiếp bởi những quả bom nặng kí mất đi hoàn toàn trạng thái ban đầu vậy, nhóm người quyền quý nhìn nhau, miệng không nói nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ.

Trên thiệp mời mà Lục đại thiếu gia gửi cho mọi người chỉ viết một chữ Vân, họ cho rằng đó là do Lục Vân Thâm chưa tổ chức hôn lễ với thiếu phu nhân trước kia nhà họ Lục, bọn họ còn cho rằng hắn li hôn với Nhan Hoan để lấy Nhan Hiểu Nhu, báo chí bên ngoài đa phần cũng đưa tin là Nhan Hiểu Nhu.

Nhưng hiện giờ xem ra, đây là do Lục đại thiếu gia cố ý, hắn cố ý muốn làm mất mặt Nhan Hiểu Nhu!

Thật đúng là đáng thương, đường đường là một người đẹp, lại bị sợ đến mức són cả ra quần.

“Bố vợ, mẹ vợ, hai người không đến nhìn Hoan Hoan một cái sao? Thứ cô ấy mong muốn nhất chính là lời chúc phúc của hai người đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK