Một tuần sau đó, Nhan Hoan huy động toàn bộ nhân lực mà cô có thể huy động, dùng tất cả vốn liếng tích trữ đổ lên việc điều tra, cuối cùng tạo nên một bản báo cáo điều tra.
Tuy báo cáo này không thể chứng minh người đứng sau là Nhan Hiểu Nhu, nhưng đủ để chứng minh cô và lão nhị của hội Tam hợp không có quan hệ, thứ gọi là giấy nhận tội kia vốn là giả!
Cô cầm bản báo cáo trong tay, lấy hết dũng khí đi đến Tần thị, nhưng vừa bước đến cửa phòng làm việc, định đẩy cửa vào, thì nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong, như có ma xui quỷ khiến, cô dừng động tác mở cửa lại.
“Vân Thâm, nhà họ Nhan đã đưa báo cáo xét nghiệm tới rồi.”
Cô nhận ra giọng nói này là của Trần Du, bạn thân của Lục Vân Thâm, bác sỹ khoa tim mạch nổi tiếng nhất Nam Thành.
“Ừ.” Lục Vân Thâm đáp lại một câu, bộ dạng không tập trung cho lắm.
Trần Du nhìn Lục Vân Thâm không rõ đang vui hay giận một lúc, cuối cùng không nhẫn nại được: “Vân Thâm, dù gì Nhan Hoan cũng đã yêu cậu mười năm, bây giờ còn là vợ cậu, làm như vậy…”
“Vợ tôi ư?” Lục Vân Thâm ngắt lời của hắn, giọng lạnh như dao: “Trong mắt tôi, cô ta chỉ là cỗ máy chứa tim của Hiểu Nhu thôi.”
Hắn liếc mắt nhìn bản báo cáo xét nghiệm, giọng nói lạnh lùng: “Đương nhiên, đối với nhà họ Nhan mà nói, cũng như vậy thôi.”
Đùng!
Đầu Nhan Hoan như bị dùi thép đâm qua, tiếp đó trái tim cũng bị đâm đến chảy máu.
Cỗ máy chứa tim…
Thì ra giá trị sống của cô chính là cỗ máy chứa tim thôi…
“Vân Thâm, cậu sẽ không hối hận chứ?” Trần Du lại hỏi một câu. Người bên ngoài vẫn luôn sáng suốt hơn người trong cuộc. Lúc trước, khi Nhan Hoan bị tiêm, vẻ đau lòng trong mắt Lục Vân Thâm không phải là giả, chẳng qua hắn không phát hiện ra mà thôi.
“Hối hận.” Đáy mắt Lục Vân Thâm bỗng lóe lên một tia mơ hồ, có điều lập tức bị sự lạnh lùng thay thế: “Điều tôi hối hận nhất chính là để cô ta ở bên mình.”
…
Sau đó hai người kia nói gì thì Nhan Hoan cũng không rõ nữa.
Cô không biết mình đã về nhà bẳng cách nào, thế giới đang quay mòng mòng, trong đầu trống rỗng.
Lạnh quá, thật lạnh quá, cô như một con thú nhỏ đã chết ngồi cuộn tròn trong góc phòng cưới của họ, quanh người như phủ toàn băng tuyết, lạnh đến thấu xương, lạnh đến nỗi khiến cô không thể thở nổi.
Những thứ liên quan đến Lục Vân Thâm trong đầu đều mang màu máu, mỗi lần nhớ lại, đều khiến cô đau thấu tận tim gan.
Rất quá, cô rất đau…
Nhưng có thể làm gì đây, cô đáng bị như vậy…
Ai kêu cô yêu Lục Vân Thâm, ai kêu cô yêu…
Tình cảm với Lục Vân Thâm, từ năm mười năm tuổi đến nay, từ chua cay mặn ngọt cho đến tuyệt vọng và thê thảm, tất cả đều đã nếm đủ.
Những điều này đều đã trở thành vết chích trong tim, cứ động đậy là sẽ đau cả khoang tim.
Cần phải nhổ bỏ chiếc gai này.
Trái tim đau đớn, mệt mỏi tột cùng.
Hai người đều nợ đối phương một sự kết thúc.
Từ chiều đến giờ, Lục Vân Thâm đều cảm thấy không yên lòng, trong ngực bỗng xuất hiện cảm giác hoang mang không hiểu từ đâu mà có. Cảm giác bất hoang mang này đã khiến hắn phải tan ca sớm, lao như điên về nhà.
Về đến nhà đã là chín giờ tối.
Người phụ nữ kia không đứng đợi ở cửa như bình thường, biệt thự yên tĩnh lạ thường, không có tiếng người phụ nữ kia làm ồn ở bên, ngọn lửa trong trái tim hắn như đang thiêu đang đốt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cầm lấy điện thoại, đây là lần đầu tiên Lục Vân Thâm gọi cho Nhan Hoan, điện thoại vừa kết nối, không đợi Nhan Hoan mở miệng, Lục Vân Thâm đã giận dữ quát tháo.
“Đang ở đâu? Sao tối như vậy rồi còn không chịu về nhà hả? Nhan Hoan, ai cho cô dám đi đêm không về nhà hả?”
Đầu dây bên kia bỗng dừng lại một chút, sau đó bật cười, mang theo chút ngây ngô mà phụ nữ thường có: “Vân Thâm, nếu tôi chết, có phải anh sẽ được giải thoát không?”
Trái tim Lục Vân Thâm như nhảy lên, cảm giác sợ hãi không hiểu từ đâu đến bỗng dâng trào, sau đó dường như trong điện thoại truyền đến tiếng sóng biển, hắn cố giữ bình tĩnh, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Nói linh tinh gì đó? Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở” Nhan hoan cười ha ha, giọng nói có vẻ như đang say: “Tôi ở bờ biển nè, đêm nay sóng lớn quá, sao cũng rất nhiều, rất đẹp đó, nếu anh ở đây thì tốt rồi.”