Từ đó về sau, nhà họ Lục thầm cho phép hành vi quái dị mang theo bình đựng tro mọi lúc mọi nơi của Lục Vân Thâm, thậm chí, lúc Lục Vân Thâm đề xuất muốn đưa bình tro cốt đi hưởng tuần trăng mật, họ cũng đặt phòng trăng mật cho hai người.
Đến cả các nhân viên của Lục thị, lúc đầu còn kinh hãi nhưng rồi cũng trở nên quen dần. Điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là có một hôm, một sinh viên đại học được tuyển ở vùng khác đến không biết chuyện vợ của Lục Vân Thâm, còn cho rằng Hoan Nhan vẫn còn sống, buột mồm nói ‘Có người chồng như Lục tổng, Lục phu nhân thật có phúc’. Một sinh viên đại học mới vào công ty làm chưa đầy ba tháng đã được thăng chức thẳng lên giám đốc bộ phận.
Sau đó, có người thử khen hôm nay Lục phu nhân mặc thật đẹp, kết quả lương tăng lên những ba lần.
Những ngân hàng, các nhà đầu tư và doanh nghiệp muốn hợp tác với Lục thị biết được tin này từ nội bộ, chỉ cần mỗi lần đàm phán đều coi bình tro cốt này là người sống thì bọn họ đều nhận được gấp đôi vốn đầu tư.
Không ít người nói, Lục thị sinh ra tên điên tình này thì chắc chắn sẽ lụi. Nhưng trên thực tế, cả Lục thị không những không lụi, ngược lại còn điên cuồng lập lãnh thổ, thậm chí còn xây dựng thế lực của đế quốc thương nghiệp một cách âm thầm.
Những doanh nghiệp bị thu mua đều để tên là Hoan, còn tiền doanh nghiệp kiếm được thì lập nên quỹ Hoan, viện trợ vùng núi, ủng hộ học sinh nghèo, cứu chữa người bệnh tật.
Truyền thông đều ca tụng hắn là người tốt trăm năm khó thấy, nhưng Lục Vân Thâm chỉ lạnh lùng nói ‘Vợ tôi không nỡ nhìn những cô nhi không nơi nương tựa, kẻ bệnh yếu bị bắt nạt’.
Dần dần, Nam Thành, không, tất cả những nơi Lục thị nhúng tay vào đều ở trong tráng thái khiến người ta thấy kỳ dị.
Mọi người đều nhìn bình tro cốt mà khen cách ăn mặc, phẩm vị của Lục phu nhân, khen tình cảm của vợ chồng Lục thị, vừa hiếm gặp vừa hài hòa.
Mà người khiến Nhan Hoan sống như vậy chính là Lục Vân Thâm.
Trên đời này, chỉ có Lục Vân Thâm mới có thể làm ra chuyện đến mức này.
…
Bốn năm sau, bệnh viện tâm thần.
Nhan Hiểu Nhu sống trong một phòng riêng xa hoa, có người làm riêng chăm sóc, ăn, ngủ, nghỉ đều tuân theo tiêu chuẩn tốt nhất. Vừa nhìn thấy Lục Vân Thâm, cô liền quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết cầu xin.
“Vân Thâm, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em xin anh, anh tha cho em, tha cho em đi!”
“Hiểu Nhu, cô đừng kích động như vậy.” Lục Vân Thâm cười, ra hiệu cho người làm trong phòng đỡ cô dậy.
“Tiểu thư Hiểu Nhu, cô có bệnh tim, không thể kích động, nào, uống thuốc đi.”
“Tôi không uống!” Nhan Hiểu Nhu kêu lên một tiếng, khóc lóc ôm chân Lục Vân Thâm, dập đầu mạnh: “Vân Thâm, Vân Thâm, em xin anh, em không muốn uống, em thật sự không muốn uống, anh nể tình quan hệ giữa chúng ta, anh tha cho em, anh tha thứ cho em có được không? Em xin anh đó!”
Lục Vân Thâm nhếch môi, giọng nói ấm áp, đáy mắt lạnh lùng: “Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp xong phẫu thuật tim cho cô rồi, cô uống thuốc đầy đủ, chăm sóc tốt cơ thể, cô sắp được giải thoát rồi.”
Cả người Nhan Hiểu Nhu trấn động, đôi mắt khóc sưng lên tràn đầy khiếp sợ, kêu lên thảm thiết rồi lùi lại sau mấy bước, co rúm vào góc tường, run cầm cập, kêu lên một cách điên loạn.
“Tên điên, Lục Vân Thâm, tên điên nhà anh, tôi không bị bệnh, tôi không làm phẫu thuật, cứu mạng, ai đó cứu tôi với!”
“Chăm sóc tốt tiểu thư Hiểu Nhu.” Lục Vân Thâm cười lạnh, coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô, quay người ra khỏi phòng bệnh, đi đến cửa thì gặp Nhan Ngu.
“Anh rể,” Ánh mắt của Nhan Ngu rời khỏi phòng bệnh, quay ra đưa tập tài liệu trong tay cho Lục Vân Thâm.
“Đây là tài liệu nhân viên hội Tam Hợp đã bị thanh lí, mời anh rể xem qua.”
Lục Vân Thâm nhận lấy tài liệu trong tay hắn, nhưng không nhìn: “Ừ, lần sau những chuyện này cậu tự làm chủ, không cần cho tôi xem, cậu là em của Nhan Hoan, đương nhiên thích hợp nhất rồi.”
Nhan Ngu rất có thiên phú về mặt kinh doanh, giống hệt Nhan Hoan, làm việc gọn gàng sạch sẽ, trước giờ chưa hề lôi thôi dài dòng, đến việc xử lí đám ôn hợp hội Tam Hợp, cũng ra tay quả quyết, không hề lưu tình.
“Ngày mai tôi và chị cậu đi Lệ Giang, mấy ngày nay cô ấy luôn nói với tôi là muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa.”
Lúc nói lời này, trên mặt Lục Vân Thâm tràn đầy ấm áp, ánh mắt yêu thương, khác hẳn vẻ lạnh lùng vô tình lúc nãy, nhớ đến hôm qua vô tình nhận được email quảng cáo, ánh mắt nhìn xa xăm.
Trời xanh như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất thích.
“Vâng.” Nhan Ngu cũng chẳng còn lấy làm lạ gì, cất tài liệu đi: “Anh rể yên tâm, ở công ty có em rồi.”
Nhiệt độ ở Lệ Giang vào mùa thu rất dễ chịu, đây là lần đầu tiên Lục Vân Thâm đặt chân đến phía nam, hắn không thích khí hậu ở phía nam nên chưa từng đến đây.
“Hoan Hoan, nơi em thích rất đẹp.”