“Phù!” Nhan Hoan thở phù nhẹ nhõm, coi như đã buông được tảng đá lớn trong lòng xuống rồi. Cô nhìn hắn cười rạng rỡ: “Anh thích là được.”
Mặt mày Nhan Hoan chứa đầy ý cười, vội vàng múc một bát canh đưa đến chỗ hắn, vừa đưa vừa nói: “Tôi biết khẩu vị của anh thanh đạm, công việc lại bận rộn, cho nên đã cố ý cho thêm trà vào đồ ăn, như vậy có thể giúp hạ hỏa, còn có thể giúp tỉnh táo…”
Cô đưa đến nhưng Lục
Vân Thâm lại không nhận lấy bát.
Choang!
Bát canh rơi xuống, nước canh nóng bỏng đổ lên chân Nhan Hoan. Cô đau đớn nhíu mày lại, nhưng vẫn cố chịu không kêu ra tiếng, nhịn đau để thu dọn tàn cục trên đất, sau đó lại múc một bát canh cho Lục Vân Thâm, mặt tỏ ý xin lỗi.
“Xin lỗi, Vân Thâm, tại em không cầm vững, anh nếm thử canh này đi.”
Lục Vân Thâm cười nhếch mép, đáy mắt tràn đầy sự ghê tởm và băng giá: “Nhan Hoan, cô bớt tỏ ra mạnh mẽ đi, đúng là luôn khiến người ta muốn phỉ nhổ mà!”
Nhan Hoan khựng lại, sau đó nhíu mày: “Vân Thâm, anh sao vậy? Những ngày qua chẳng phải chúng ta…”
“Tôi sao chứ?” Lục Vân Thâm hỏi lại, giọng nói châm trọc: “Nhan Hoan, cô đúng là có vai vế nha, có thể kêu hẳn lão nhị của hội Tam Hợp giúp cô diễn kịch, vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân này đúng là đi vào lòng người nha!”
“Cái gì mà kêu lão nhị của hội Tâm Hiệp diễn kịch chứ, Vân Thâm, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?” Nhan Hoan nghe xong lời kỳ lạ của Vân Thâm, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, một bản phôt giấy nhận tội đã được ký tên được vứt đến trước mặt cô.
“Kêu người cố ý dụ tôi đến nhà kho Tân Cảng, sau đó ở thời khắc quyết định lại xuất hiện cứu tôi một mạng, sau đó còn kề vai sát cánh cùng tôi, một cô gái gầy yếu lại có thể chặn được ống tuýp của một người đàn ông lực lưỡng, Nhan Hoan, loại tâm kế này, đúng là khiến tôi không thể không phục!”
Sắc mặt Lục Vân Thâm bỗng u ám, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận và thất vọng. Hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Nhan Hoan, nói từng câu từng chữ.
“Những ngày qua tôi bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay, cô rất có cảm giác thành tựu đúng không?”
“Em không hề!” Nhan Hoan lập tức lên tiếng phản bác, trong lòng nổi giông tố, vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại, lập tức nhìn vào mắt Lục Vân Thâm, ánh mắt kiên định.
“Vân Thâm, em không biết ai đã vu oan giá họa cho em, nhưng anh hãy cho em thời gian, em sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Đôi mắt sâu như biển cả của Lục Vân Thâm nhìn cô, như muốn nhìn vào tận đáy tim cô, thất vọng cực độ, giọng nói sắc lạnh hơn cả mũi dao.
“Nhan Hoan, chứng cứ ở trước mắt, cô còn dám mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối ư? Không hổ danh người đàn bà thâm độc, đúng là nội tâm khiến người ta khâm phục!”
Toàn thân Nhan Hoan run lên, nhưng cô biết cô không thể nói dối, tuyệt đối không thể nói dối, nếu không sẽ trúng kế của người đâm sau lưng kia mất.
“Vân Thâm…” Cô ôm chặt lấy cánh tay Lục Vân Thâm: “Anh tin em đi, cho em thời gian, em sẽ tìm chứng cứ…”
“Đủ rồi!” Lục Vân Thâm hung hăng gạt cánh tay cô ra: “Tôi không có hơi sức mà diễn kịch với cô!”
Nói xong, không thèm quay đầu lại mà bước đi, bóng lưng vô cùng dứt khoát.
“Vân Thâm!”
Nhan Hoan đang định giải thích, đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa thật mạnh.
Ngay sau đó, có một tin nhắn nặc danh gửi đến điện thoại. Nhan Hoan cầm lên nhìn, bên trên chỉ có một câu.
“Quà tôi tặng cô, cô có mãn nguyện không?”
Máu toàn thân Nhan Hoan dồn lên đầu, lập tức trả lời lại.
“Nhan Hiểu Nhu!”
Tin nhắn này gửi đi, liền như đá rơi xuống biển không hề có hồi đáp.
Nhan Hoan nắm chặt lấy tờ giấy được cho là giấy nhận tội, lực mạnh đến nỗi gần như bóp nát tờ giấy.
Cô không thể để Nhan Hiểu Nhu thực hiện được ý đồ, cô không thể!