• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến cửa sơn động, Quang đặt Mục Túc xuống, nhìn người của Mục Túc đem toàn bộ thứ đồ họ cần cất vào túi, bản thân thì đứng ở bên cạnh hờ hững nhìn.

“Các người có thể đi rồi.”

Thủ lĩnh xoay người, đối mặt với Quang.

“Xin trả lại Mục Túc cho chúng ta.”

“Mục Túc là kẻ bầu bạn ta săn được.”

Quang tỏ thái độ rất kiên quyết.

“Vậy ngươi muốn tộc nhân của ta trở thành tù nhân của ngươi sao? Vậy thì không thể được. Theo đạo lý mà nói, trong lúc hai tộc giao tranh, nếu một bên sở hữu được tù binh của bộ tộc còn lại, trong thời gian ngừng giao chiến, hai tộc sẽ trao đổi tù binh, nhưng hiện tại trong tay chúng ta không có tộc nhân của ngươi. Bất quá, vẫn còn có một biện pháp. Nếu như ngươi muốn giữ tù binh của đối phương làm đầy tớ mà nói thì…, trao đổi thêm đồ vật, coi như là giao dịch.”

“Giao dịch? Nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Hạt giống hoàng kim, đá lửa, nước tiểu hổ.”

Quang trừng mắt nhìn thủ lĩnh.

“Nhất định là Yến tộc đã nói cho ngươi biết! Ngươi quả là kẻ gian trá.”

Quang tạm thời buông Mục Túc ra, mở túi da của mình chọn a chọn.

“Hạt giống hoàng kim cho ngươi, đừng để nó bị dính nước, chờ đến mùa mưa hãy gieo.”

Hạt giống hoàng kinh tên như nghĩa, là một loại hạt giống ngũ cốc rất trân quý. Mỗi một hạt gieo xuống đất đều có thể cho ra rất nhiều hạt con, sau này thức ăn trong tộc sẽ không sợ bị thiếu nữa.

Quang lại móc ra một cục đá bóng loáng.

“Cạ nó vào cục đá giống y như vậy thì sẽ bắn ra tia lửa.”

Đá lửa, cho dù có bị dính nước cũng không cần lo lắng sẽ không có lửa. Lửa ở thời đại nguyên thủy là thứ phi thường trọng yếu. Đá lửa ở đây lại càng cực kỳ trân quý hơn so với các công cụ khác.

Thủ lĩnh vừa giơ tay định đón lấy, Quang lại rụt tay trở về. Bởi vì hắn phát hiện Mục Túc đang trốn ở đằng sau các tộc nhân kia.

“Đợi một chút! Ngươi để Mục Túc đến đây đã.”

Thủ lĩnh quay đầu, gọi.

“Mục Túc tới đây!”

Mục Túc bất đắc dĩ bước ra.

“Thủ lĩnh thật muốn đem ta đổi sao?”

“Hắn là một dũng sĩ. Ngươi theo hắn có thể học được rất nhiều điều.”

ục Túc mếu máo, ở cùng với Quang thì có thể học được cái gì đây? Các loại tư thế giao phối hả?

Quang kéo Mục Túc qua, sau đó mới đưa đá lửa cho thủ lĩnh.

Quang ôm lấy đầu Mục Túc quay lại.

“Thu cái mỏ lại, đi theo ta ngươi không vui sao?”

Mục Túc quay đầu không để ý tới hắn.

“Hay là ngươi sợ cha mẹ ngươi không yên lòng?”

“Ta sẽ chiếu cố cho mẹ ngươi thật tốt. Hơn nữa, nàng vẫn còn có đứa con khác mà, Mục Túc ngươi có thể yên tâm.”

“Thủ lĩnh, sau này ngươi có thể lấy phần của ta mà phân phát thêm cho khẩu phần của mẹ ta không?”

“Có thể, ngươi đã hy sinh vì bộ tộc, tộc nhân chúng ta nhất định sẽ nhớ ngươi.”

Mục Túc yên lăng một hồi lâu, thật là muốn khóc a, bản thân mình ở lại trong tộc không có bao nhiêu cống hiến, cái chuyện lấy về sự vinh quang cho gia đình như vậy y càng đừng mong nghĩ tới. Nếu đã vậy, thôi thì đi cùng với Quang còn tốt hơn.

“Ừ! Quang, nước tiểu hổ đâu.”

“Ngươi thật gian trá, thế nhưng lại biết lúc ta giết hổ có giữ lại nước tiểu hổ.”

“Quang, ngươi không nên nói như vậy. Ta và ngươi đều là thợ săn giỏi. Thợ săn giỏi dĩ nhiên biết nước tiểu hổ là thứ dùng để bẫy thú rất tốt.”

Nước tiểu của hổ, cho dù có dùng nước pha loãng ra, thì chỉ cần đổ vòng quanh bụi cỏ hoặc một vòng cánh rừng, các động vật bên trong sẽ không dám bước ra khỏi vòng tròn này nửa bước. Tất nhiên, việc này đối với việc đi săn có lợi vô cùng.

Trên vách đá tại cửa sơn động, Quang lôi xuống một cái túi da chứa nước tiểu hổ đưa cho thủ lĩnh.

“Được rồi, chúng ta đi đây.”

Quang kéo Mục Túc không ngừng quay đầu nhìn tộc nhân của y đang ngày một rời xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK