“Còn Mục Túc đâu? Y không được chôn cũng không đi cùng với các ngươi. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lúc chúng ta ở trong rừng săn thú, y đột nhiên biến mất. Ta nghĩ cái tên đó đã lạc đường rồi.”
“Tiểu đội tộc nhân của chúng ta càng ngày càng ít.”
“Đúng vậy, thủ lĩnh.”
Mục Túc nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, liền muốn thét lên. Nhưng không ngờ lại bị Quang bụm chặt miệng lôi đi.
“Ah!”
Mục Túc vừa rên lên đã bị Quang lôi đi. Hai người kia nghe thấy thanh âm xào xạc liền chú ý tới.
“Bên kia có cái gì đó ở?”
Mấy tộc nhân đuổi theo, Quang bởi vì Mục Túc mà tốc độ chạy có phần chậm chạp, rất nhanh đã bị tộc nhân của Mục Túc bao vây.
Quang ôm chặt cứng Mục Túc vào lòng, đưa một tay lấy ra một thanh chủy thủ làm bằng răng nanh giắt ở bên hông.
“Là Mục Túc!”
Mấy người nhìn thấy y liền kêu lên, thủ lĩnh của bọn họ cũng đã chạy tới nơi rồi, nhìn thấy Mục Túc bị Quang ôm chặt liền hỏi.
“Ngươi là người nào?”
“Ta tên Quang.”
“Quang? Ngươi sao lại bắt tộc nhân của ta?”
“Mục Túc là người bầu bạn ta săn được. Y là của ta.”
Quang ôm chặt Mục Túc vào lòng, ý bảo ai cũng không thể cướp y đi.
Thủ lĩnh suy nghĩ một chút. Cái tên Quang này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
“Ngươi biết thủ lĩnh Yến tộc không?”
“Ngươi nói cái bộ lạc du mục kia sao? Ta không thích cái bộ lạc đó.”
“Thủ lĩnh Yến tộc rất thích ngươi. Hắn nói một mình ngươi có thể săn cả một con hươu đực trên đầu có gạc sừng cực lớn, còn đem thịt chia cho bọn hắn ăn. Hắn nói ngươi là tên cường hãn nhất.”
“Nếu hắn không lừa gạt ta, ta mới không thèm chia mồi cho bọn hắn.”
“Sao lại như vậy, chẳng lẽ ngươi đành lòng để cho người già trẻ nhỏ chịu cái đói khổ sở mới đem thức ăn chia cho bọn hắn sao?”
“Là do hắn cố ý bảo đám người già trẻ nhỏ đi ngang qua lúc ta đang nướng thịt.”
Mặc dù rốt cục mình vẫn mềm lòng mà chia đồ ăn cho mấy người kia, nhưng Quang vẫn cảm thấy cái tên tộc trưởng Yến tộc đó rất gian trá.
“Nếu đổi lại ngươi gặp được tộc nhân của ta, ngươi có phải sẽ giúp chúng ta giải quyết khó khăn hay không?”
“Khó khăn gì?”
“Chung quanh đây có một con hổ. Trước đó không lâu, nó đã đến đánh lén tộc ta, cắn chết hai người. Con hổ kia cũng đã bị tộc nhân của ta đâm bị thương rồi. Ta nghĩ nó vẫn còn đang luẩn quẩn gần đây, có thể giúp chúng ta bắt nó được không? Ta muốn dùng đầu của nó tế các tộc nhân của ta. Những thứ khác của con hổ, ngươi có thể lấy hết.”
Quang giơ cao chủy thủ trong tay.
“Con hổ kia đã bị ta giết chết. Ta dùng răng của nó làm cái chủy thủ này. Bữa ăn tối hôm qua của chúng ta chính là nó.
“Hổ!”
Bên cạnh truyền đến tiếng hít khí.
“Một mình ngươi giết.”
Thủ lĩnh nhìn chủy thủ lại nhìn Mục Túc đang nằm trong lòng Quang. Hắn biết rất rõ tộc nhân của mình, Mục Túc chỉ cần thấy răng nanh hổ là sợ đến mất mật, chắc chắn không phải là kẻ trợ thủ cho hắn.
“Giống như ngươi nói, ta phát hiện nó đã bị thương cho nên mới dễ dàng giết chết. Còn về chuyện bái tế tộc nhân ngươi, ta đồng ý đem đầu hổ, thịt hổ và xương hổ giao cho các ngươi. Nhưng răng nanh và da hổ ta muốn giữ lại.”
Tộc nhân xung quanh lộ ra biểu tình vui mừng, không cần liều mạng đi giết nó nữa rồi.
“Yến tộc nói không sai, ngươi rất lớn mật.”
“Không có gì, đi theo ta, ta đem toàn bộ đồ treo lên cây rồi.”
Quang ôm Mục Túc dẫn bọn họ đến sơn động gần đó.
Thủ lĩnh từ đầu tới đuôi đều quan sát Quang và Mục Túc. Mục Túc giãy dụa muốn cùng đi trong đội ngủ tộc nhân của y, nhưng Quang lại ôm chặt không tha, dù Mục Túc giãy dụa lợi hại đến cỡ nào đi nữa, Quang vẫn còn đủ sức để vuốt ve y trước mặt bàn dân thiên hạ.