• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta sống không được tốt. Không săn được thú, nên chỉ được phân một ít thịt, rất ít khi được ăn no, vì thế lớn lên không được cường tráng. Càng không được cường tráng như người ta thì càng không thể săn được thú.”

“Không cần lo nữa. Quang chưa từng bị đói bụng. Theo Quang, Quang sẽ không để cho ngươi bị đói bụng.”

Mục Túc tin lời Quang. Y theo hắn chỉ mới có hai ngày, nhưng hai ngày này đều có thịt ăn đến no cành hông. Có lẽ theo hắn cũng không phải là chuyện xấu gì.

Mục Túc vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy Quang đang thò tay vào khố sờ sờ cái mông của mình.

“Quang, ngươi đang sờ cái chỗ nào đó?”

“Sờ cái mông của ngươi. Vừa trơn vừa mượt, co dãn tốt ghê, sờ đã.”

“Thả ta xuống. Ta tự đi.”

“Ta đổi ý rồi, chờ ta sờ đủ rồi thì sẽ thả ngươi xuống.”

“Không cho phép sờ. Sờ nữa ta liền cắn chết ngươi.”

“Cắn đi, ngươi thật sẽ cắn sao?”

Quang tiếp tục nắn bóp đùa nghịch cái mông Mục Túc.

Mục Túc tức giận cạp lấy một miếng trên lưng Quang, mài a mài, nhưng cắn kiểu gì cũng không cắn tới thịt. Da thịt trên lưng Quang cực kỳ rắn chắc, căn bản là không thể nào dứt ra nổi một miếng thịt, khiến y giận tới mức dùng đầu đập lên lưng hắn, nhưng mới đập hai cái liền choáng váng.”

“A!”

Mục Túc giận đến mức hét to.

Quang vỗ vỗ cái mông y trấn an.

“Ngươi tiết kiệm khí lực chút đi. Tối nay còn cùng ta giao phối nữa.”

“Còn muốn giao phối! Tối hôm qua mới giao phối, tối ngày hôm qua của hôm qua cũng bắt ta giao phối, ngươi còn muốn bắt ta giao phối tới chừng nào?”

“Ta muốn mỗi ngày đều giao phối, có được không?”

“Ta không muốn cùng ngươi giao phối. Cứ để ngươi giao phối như vậy, ta sẽ chết.”

“Không có đâu. Đói mới chết. Ta sẽ cho ngươi ăn no rồi mới giao phối. Ngươi yên tâm đi.”

“Giao phối xong cái mông ta sẽ đau, sẽ rất mệt.”

“Không sao, chúng ta cũng không cần lên đường gấp. Buổi tối chúng ta có thể đi ngủ sớm, cái mông nhỏ của ngươi từ từ sẽ quen ta thôi.”

“Ta cũng là giống đực mà, tại sao lại bắt ta quen với việc bị ngươi giao phối chứ?”

Vấn đề này nói tới nói lui hình như lại trở về nguyên điểm rồi.Quang vẫn toàn tâm toàn ý vui đùa cùng với cái mông nho nhỏ nhưng đầy tính co dãn của Mục Túc, y nói cái gì cũng đều mặc xác, hắn lười trả lời.

Sắc trời dần dần sậm xuống, Quang tìm hồi lâu cũng không tìm được một cái sơn động nào, đành phải tìm một vùng đất trống đốt lửa.

Mục Túc nhìn khối lớn đen thùi mà Quang vừa mới lấy ra, hỏi.

“Ngươi nướng cái gì vậy?”

“Đồ ăn còn dư tối hôm qua.”

Mục Túc nhìn cái kia, càng nhìn càng thấy giống bộ phận sinh dục của con hổ. Lập tức có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Quang vừa ăn xong, lại bắt đầu đưa mắt nhìn chòng chọc vào người y, ý tứ chính là chờ y ăn xong, lập tức giao phối.

Mục Túc cố ý thả chậm tốc độ ăn của mình xuống, vừa ăn một nửa lại đem đồ đặt lên lửa nướng thêm một lần. Quang vẫn nhìn y, tiếng thở càng này càng nặng.

Quang đột nhiên bật dậy, giống như con thú một giây trước còn đang ngủ vùi, hiện tại lại đảo quanh bốn phía đống lửa. Mục Túc hung hăng cắn miếng thịt trong tay, khóe mắt vẫn không ngừng nhìn Quang. Mục Túc thật ra cũng đang rất khẩn trương, y biết một kia y vừa ăn xong lập tức sẽ bị Quang áp xuống đất. Nhưng hiện tại Quang không ngừng di chuyển quanh y, khiến y cảm thấy khó chịu. Cảm giác bị áp bách thật là mãnh liệt quá đi.

Làm sớm xong sớm cũng tốt, sáng mai còn phải đi nữa, làm sớm có thể nghỉ ngơi sớm a. Mục Túc hít sâu một hơi, biết mình có trốn cũng không tránh khỏi, mà bản thân cũng đã sớm ăn no cành hông rồi.

Mục Túc để miếng thịt lên lá cây, nói một câu.

“Ta no rồi.”

Quang lập tức nhào tới, đè Mục Túc xuống ngay tấm da hổ đã trải sẵn từ sớm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK