“A! Oa oa!”
Hai người thuận theo thanh âm nhìn qua, là một đứa nhỏ nằm trong một cái giỏ bện bằng cỏ bồng bềnh trôi trên sông cách đó không xa. Quang ngây ngốc hỏi một câu.
“Mục Túc, ngươi mới vừa đẻ hả?”
Mục Tục tát đầu hắn một phát.
“Nói ngu gì đó. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đứa nhỏ kia bị người ta thả trôi sông sao?”
“Quang cũng cảm thấy kỳ quái. Đường lên núi không có một bóng người, đến lúc chúng ta giao phối thì lại lòi ra đứa nhỏ này, làm Quang còn tưởng thần núi thấy Quang cố gắng giao phối nên thương tình ban thưởng đứa nhỏ cho chúng ta a.”
“Ban cho ngươi thì liên quan gì tới ta?”
“Con nít là kết quả của việc giao phối a. Mục Túc cùng Quang giao phối, đứa nhỏ mà thần núi ban cho Quang dĩ nhiên là do Mục Túc sinh rồi a.”
Mục Túc chịu không nổi nhào tới cắn lỗ tai hắn.
“A! Mục Túc, ngươi mắc mớ gì mà đi cắn ta a?”
“Ráng kiềm chế chút coi, ngươi tận mắt nhìn thấy ta đẻ hả?”
“Cũng phải ha.”
“Quang! Rút ra đồ đạc của ngươi ra khỏi người ta coi, ngươi không cứu đứa nhỏ kia hả?”
“Quang không thích con nít. Con nít khó nuôi.”
Mục Túc lắc lắc người Quang, ý bảo hắn đem cái thứ kia rút ra.
Quang buông Mục Túc ra, nhìn Mục Túc bơi ra kéo giỏ bện ôm vào trong ngực. Mục Túc gọi vói vào.
“Quang qua đây mà xem, là giống đực.”
Quang đi qua nhìn.
“Mục Túc, ta khuyên ngươi đừng để ý tới nó nữa. Con nít rất khó nuôi. Mấy ngày nữa nó chết, Mục Túc nhất định sẽ rất thương tâm.”
“Quang từng nuôi con nít sao?”
“Quang chỉ mới nuôi một con khỉ con thôi, nhưng nó bị rắn cắn chết rồi. Khi đó Quang rất thương tâm, thề sau này không bao giờ…. nuôi con nít nữa. Hơn nữa, cũng kể từ đó Quang bắt đầu ăn thịt rắn.”
“Quang ăn thịt rắn vì trả thù rửa hận sao?”
Vừa nói, Mục Túc vừa ôm đứa nhỏ vào trong ngực.
“Mục Túc, ngươi muốn nuôi nó sao?”
“Mục Túc khi còn nhỏ có chăm em trai. Con nít rất khó nuôi, nhưng bọn nó đều là kỳ tích thiên nhiên a. Quang và Mục Túc không phải cũng được mẹ nuôi từ khi còn là con nít sao?”
“Con nít phải bú sữa mẹ. Mục Túc có sữa cho nó bú sao?”
“A!”
Quang lại cùng Mục Túc thương lượng. Đứa nhỏ này chắc chắn là người của bộ tộc gần đây, vì vậy bọn họ quyết định lên bờ tìm xem có thể tìm được mẹ cho đứa nhỏ hay không. Hơn nữa, nếu cứ thuận theo mép nước mà đi, rất có thể sẽ tìm thấy một vài con vật tới đây uống nước, may mắn sẽ bắt được một con có sữa, vậy thì sẽ có sữa cho đứa nhỏ bú rồi.
Ở phương diện nuôi con nít, Quang so với Mục Túc tựa hồ có nhiều kinh nghiệm hơn, không tìm được sữa, Quang liền lấy gạo nấu thành món cháo cực loãng sau đó cho đứa nhỏ uống cầm chừng cơn đói.
Nhìn dáng dấp của đứa nhỏ kia có thể nhìn ra ý chí sinh tồn của nó rất mạnh, có lẽ đã bị đói bụng rất lâu rồi, cho dù đã được uống nước cháo rất nhiều, nhưng đứa nhỏ vẫn cứ theo thói quen tìm núm vú của mẹ. Quang liền nghĩ ra một biện pháp, đẩy miệng đứa nhỏ tới gần ngực Mục Túc. Cho dù Mục Túc không có sữa, nhưng cũng có thể để cho đứa nhỏ giảm bớt cơn nghiện cũng được, mấy nhóc con này chỉ cần có cái gì đó để mút thì sẽ thôi không khóc nháo nữa.
Quang đã phát hiện dấu vết của con người. Bọn họ lập tức tập trung tìm kiếm. Mục Túc bất đắc dĩ ôm đứa nhỏ đi theo sau Quang.
“Quang! Đứa nhỏ này nút núm vú của ta đau quá.”
“Ngươi cho nó chuyển sang bên kia đi.”
“Bên kia ta ôm nó không thuận tay.”
“Vậy Quang cũng không còn cách nào.”
“Tại sao ngươi không cho nó nút một lát?”
Quang quái dị quay đầu nhìn Mục Túc.
“Mục Túc là giống cái của Quang. Ngươi phải cho đứa nhỏ nút nha, để cho người ta thấy ngươi là giống cái không có ngực, không phải là giống đực. Giống đực sẽ không nuôi đứa nhỏ. Hơn nữa, Quang đâu có tán thành nuôi nó. Nếu Mục Túc không muốn thì đặt lại xuống đất đi.”
“Ngươi là cố ý có đúng hay không?”
Quang biết rất rõ Mục Túc mới không nỡ lòng làm vậy a.