Quang thu hồi ánh mắt lại, nhìn sang Mục Túc đang dựa vào lồng ngực mình, không dám chắc y có chịu hợp tác hay không nữa, nhưng mà cái kiểu giao phối trên cành cây như thế này thì coi bộ khó để y chấp nhận à nha.
Mục Túc dựa vào ngực Quăng, đột nhiên phát hiện Quang đang cúi đầu chuyên chú nhìn mình rất kỳ quái, nhiệt độ trong mắt càng lúc càng nóng, cực kỳ giống với những lúc Quang đòi y giao phối với hắn.
Mục Túc đang suy nghĩ có nên hy sinh tấm thân báo ơn hành động xả thân cứu mạng của Quang hay không, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi tinh tinh đang giao phối ngay trên cái cây đối diện.
Giao phối trên cây quả thật là có độ khó nhất định, nhưng không phải là hoàn toàn không thể. Cái hình ảnh đằng trước chính là bằng chứng tốt nhất a.
Mục Túc nắm lấy một cành cây trước mắt ổn định thân thể, một chân giống như tùy ý vắt lên một cành khác có hơi cao hơn chút đỉnh so với cành đang ngồi. Mục Túc tuy không nói gì nhưng động tác y làm đã tỏ rõ y nguyện ý cùng Quang giao phối trên cây.
Quang mừng rỡ như điên, lộ ra một nụ cười thật to, lập tức lật khố lên, lôi tính khí ra cọ cọ lên đùi Mục Túc.
Quang đột nhiên ôm lấy eo Mục Túc, cọ một đầu tóc dài của mình lên bả vai Mục Túc.
“Quang thích Mục Túc nhất.”
Mục Túc xoay đầu nhẹ gác lên đầu Quang.
“Mục Túc cũng bắt đầu thích Quang rồi.”
Quang là một thủ lĩnh tốt, cường hãn lại dũng cảm. Đối mặt với gần trăm tên Thực Nhân Tộc nhưng chỉ bị vài vết thương nhẹ thôi a, hơn nữa, trong lúc nguy hiểm nhất, Quang không có bỏ rơi y, không có bỏ rơi những vị tinh tinh bằng hữu đang ồn ào chung quanh này.
Quang nâng thắt lưng lên một chút, sau đó mạnh mẽ tiến thẳng vào trong thân thể Mục Túc.
“Vù vù! A a!”
Động tác trừu sáp của Quang có chút nhanh khiến tay vịn trên chạc cây của Mục Túc có hơi xót.
Quang đưa tay bao lấy bàn tay Mục Túc giúp y trụ vững, tránh cho bàn tay trượt qua lại trên cành cây mà bị trầy xước.
Giao phối đến gần đến đỉnh điểm, Quang đột nhiên nói.
“Mục Túc, ngày mai chúng ta phải tìm cơ hội chạy.”
“A!, Quang, Thực Nhân Tộc đuổi theo sao?”
“Không đâu, Quang chỉ là không muốn làm thủ lĩnh của bọn tinh tinh đâu.”
“A?”
Mục Túc còn chưa hiểu quay đầu lại nhìn Quang. Vẻ mặt Quang trong lúc giao phối rất chuyên chú, lực chú ý tựa hồ toàn bộ đều đặt lên trên thân thể của y.
Quang mặt đỏ tía tai, hạ thân không ngừng dùng sức thúc vào trong thân thể Mục Túc.
Giao phối xong, Quang lại ôm Mục Túc vào lòng, phía dưới còn chưa có rút ra, chẳng qua là bởi vì Mục Túc đã không còn đủ sức lực mà nắm chạc cây được nữa, cho nên hắn mới cắn răng nhịn xuống.
Quang ôm Mục Túc, rất không cam lòng đi sờ mó tính khí của Mục Túc, tự mình đè nửa người dưới của y trượt trượt lên tính khí, nhưng hiệu quả lại không được tốt. Quang không cảm thấy thỏa mãn tí nào, vẻ mặt cực kỳ thất bại.
Mục Túc đè tay hắn lại, tựa đầu lên cổ Quang.
“Quang, sáng mai hãy làm tiếp. Tối nay đừng làm nữa được không?”
Tóm lại, tối nay không có biện pháp tận hứng được a. Cánh tay của Mục Túc đã đau đến mất cảm giác rồi.
“Ừ!”
Nghe Mục Túc nói, Quang rất vui vẻ, tự mình chỉnh lại tư thế để cho Mục Túc xoay người lại nằm trong ngực hắn mà ngủ, chẳng qua cái tay vẫn còn không cam lòng không ngừng xoa nắn cái mông tròn tròn nhỏ xinh kia.
Quang nhìn trời chờ a chờ.
Nhanh sáng lên một chút, nhanh lên chút đi! Chừng nào mới sáng đây?
Quang dường như cả đêm không ngủ, hắn ôm chặt lấy Mục Túc sợ y bất thần ngủ say mà rớt xuống đất.
Hơn nữa, dục vọng vòn chưa được thỏa mãn, tinh thần của hắn vẫn đang trong trạng thái hưng phấn thái quá.
Trời vừa sáng, Mục Túc đã bị Quang cắn tỉnh. Lỗ tai, bả vai đều xuất hiện dấu răng của Quang.
Quang đỡ Mục Túc leo xuống đất, lôi gần như toàn bộ lương thực dự trữ từ trong túi ra đặt trước mặt Mục Túc. Mục Túc kỳ quái nhìn Quang. Sao hắn lôi toàn bộ thức ăn ra vậy? Hơn nữa còn không ngừng đưa trái cây và trứng chim cho bọn tinh tinh nữa.
Quang dọn dẹp đồ xong liền cột túi lại, cầm lên ướm ướm thử, tựa hồ rất hài lòng. Sau đó, trở lại ngồi bên cạnh Mục Túc, đem một vài món kín đáo đưa cho y bảo y ăn nhanh.
Mục Túc cho là Quang muốn dự trữ năng lượng cho đợt giao phối sắp tới, thế là cũng bắt đầu ăn từng ngụm.
Chờ cho cả hai ăn xong, Quang đem thức ăn quăng hết bốn phía. Mục Tục lập tức hỏi.
“Ngươi làm gì vậy? Quang!”
Trong thời đại nguyên thủy này, thức ăn là quan trọng nhất, Quang tại sao lại ném hết như vậy?
“Quang muốn tặng thức ăn cho các vị tinh tinh bằng hữu a.”