"Này, ngươi đã nghe tin gì chưa?"
"Cái gì?"
"Mấy ngày gần đây trong cung không yên ổn, nghe nói trong cung có người vận dụng tư hình, trừng phạt người khác đó."
"Hả? Không phải luật pháp Đại Hạ cấm dùng tư hình sao? Càn rỡ như vậy, lại còn ở trong cung mà không sợ Hoàng Thượng trách tội sao?"
"Chắc là tiểu chủ tử nào đó đang được sủng ái, không sợ Hoàng Thượng trách phạt."
"Đây là bí mật ta nói thầm cho mình ngươi thôi, ngươi cũng đừng đi nói ra ngoài —— vận dụng tư hình, không phải là tiểu chủ tử gì cả, mà là cái vị trung cung kia!"
Hai cái cung nữ vừa đi vừa nói chuyện, bên tai còn phảng phất nghe thấy tiếng hét chói tai bên tai.
Cùng lúc đó, trong thừa khánh cung, Hoàng Thượng đem tấu chương ném lên trên bàn, trên mặt là lửa giận.
Bên cạnh hắn, là một nữ nhân đang quỳ sắp khóc, nhìn bộ dáng trông như cung phi, đang khóc sướt mướt mà giải thích, "Hoàng Thượng, đêm qua làm người mất hứng, là Vạn Dung không đúng."
"Chính là thần thiếp thật sự nghe thấy......"
"Đủ rồi," Hoàng Thượng kiềm chế nói, "Ngươi trước tiên đi xuống."
Phi tử tên Vạn Dung xấu hổ quỳ xuống.
Hoàng Thượng lại lặp lại nói: "Đi xuống!"
Vạn dung kinh hoảng thất thố mà chạy ra ngoài.
Hoàng Thượng đem tấu chương khép lại, trầm tư một lát, cho gọi chủ quản tiến vào.
"Trẫm đi gặp Hoàng Hậu."
*
Chỉ còn một ngày là đến kỳ hạn của Hoàng Thượng giao cho Hạ Thiên Tiếu.
Sau tối nay, nếu còn không có kết quả, Hoàng Thượng liền sẽ thực hiện lời hứa hồi trước ——trừng phạt Ý Thanh Điện tội liên đới.
Tuy nói hiện giờ gió êm biển lặng, Hoàng Thượng cũng không có quá nhiều ám chỉ, nhưng mà Thánh Thượng miệng vàng lời ngọc, nói ra liền không có đạo lý nuốt lời, Hạ Thiên Tiếu không nắm bắt được cơ hội, thì lần này Hoàng Thượng phạt cậu, nhẫn nại đối với cậu cũng sẽ suy giảm đi rất nhiều.
Hạ Thiên Tiếu không chút hoang mang, thậm chí ban đêm còn kêu Viên Viên tìm cho cậu đồ ăn khuya.
Khi Viên Viên mang đồ ăn khuya cho cậu trở về, Ý Thanh Điện cũng nghênh đón vị khách không thể tưởng.
—— Hoàng Hậu. truyện ngôn tình
Ngày thường, Hoàng Hậu hiếm khi ra khỏi cửa cung chính mình, hôm nay cũng không biết là trận gió nào đem nàng tới, khi Hạ Thiên Tiếu nghe được thông báo, thiếu chút nữa cho rằng nghe lầm.
Đại sảnh Ý Thanh Điện nháy mắt người quỳ đầy đất, Hạ Thiên Tiếu hành lễ với Hoàng Hậu, sau khi Hoàng Hậu tiến vào, liền chậm rãi, không nói một lời mà ngồi lên chủ tọa.
Nô tỳ bên người Hoàng Hậu nói: "Đều đứng lên đi."
"Hôm nay nương nương đến, là muốn tìm một cây trâm," kia nô tỳ nói, "Lục điện hạ, thứ lỗi đã quấy rầy."
Hạ Thiên Tiếu trong lòng trầm xuống, trên mặt cười nói: "Không biết mẫu hậu là muốn tìm cây trâm nào?"
Tìm cây trâm gì chứ, đây rõ ràng là muốn mượn đề phát huy.
Còn tìm cây trâm, trong mấy kịch cung đấu khác, 800 năm trước không có sắp đặt như thế này, không hổ là cẩu huyết văn, cái gì cũng có khả năng.
Gần đây động tác của cậu quá lớn, nhân mạch lại không quá thành thục, Hoàng Hậu cũng đã ở trong cung sinh sống mười mấy 20 năm, gián điệp so với cậu nhiều hơn nhiều, phát hiện hành động của cậu không kỳ quái.
Hoàng Hậu vẫn luôn không nói chuyện, nô tỳ bên người nàng giống như cái miệng.
"Hoàng Hậu nương nương muốn tìm cây trâm, là một cái trâm ngọc cực kỳ trân quý, toàn thân trắng tinh không tì vết, chính là năm đó được Hoàng Thượng ban thưởng, chỉ tiếc, không biết bị vứt ở đâu, toàn bộ cung đều đều đã lục soát, chỉ còn nơi này của lục điện hạ, không biết lục điện hạ có thể cho chúng ta đi tìm được không?"
Hạ Thiên Tiếu ngước mắt, vừa lúc thấy ánh mắt Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện lên hận ý khó tả, thậm chí còn lười không thèm che giấu.
Hạ Thiên Tiếu hoài nghi, con trai của nàng cũng có thể liên quan một chút đến việc này nếu nói theo cách nói đó.
"Thật sao?" Hạ Thiên Tiếu hỏi lại, "Mẫu hậu, nhi thần tuy rằng cũng là con cái người, nhưng cùng mẫu hậu cũng không có huyết thống, đây có phải không thích hợp lắm hay sao?"
Nô tỳ nói: "Lục điện hạ, Hoàng Hậu nương nương là mẫu thân ngày, có gì không thích hợp?"
"Nhưng nhi thần không đi qua cung mẫu hậu, mẫu hậu cũng không có tới tẩm cung nhi thần, hoàng tử cùng phi tử từ trước đến nay tách ra ở riêng, mẫu hậu lại muốn lục soát nơi này......"
Nô tỳ kia còn muốn nói chuyện.
Hoàng Hậu bỗng nhiên nói: "Được rồi, Kim Sương."
Hạ Thiên Tiếu tất nhiên cũng ngừng nói.
Thanh âm Hoàng Hậu không quá lớn, lại cực có uy nghiêm, "Kim Sương ở lại, còn lại tất cả đều lui ra đi, bổn cung muốn nói chuyện riêng với lục điện hạ."
Sau khi mọi người lui ra, cửa cung được mở rộng, đây là vì tránh đi nghi ngờ.
Thấy rõ động tác hai người, lại nghe không rõ thanh âm hai người.
Hạ Thiên Tiếu đứng ở trước mặt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: "Nếu là năm đó bổn cung tàn nhẫn hơn, ngươi hôm nay cũng sẽ không còn đứng ở chỗ này."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Chính là nhờ mẫu hậu có tấm lòng nhân từ."
"Đúng vậy," Hoàng Hậu đứng lên, chậm rãi đi đến bên người cậu, "Bổn cung ở trong cung nhiều năm, điều đầu tiên ta học được, đó là không được nương tay với kẻ thù, hôm nay nương tay, hắn liền quay lại đẩy ngươi vào trong lăng mộ, ngươi không hể đứng dậy được nữa."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Ngài sẽ không để chính mình rơi vào tình trạng như vậy."
"Nhưng đã muộn một chút," Hoàng Hậu nhìn hắn, "Cuối cùng vẫn để lại tiểu tai hoạ là ngươi."
Hạ Thiên Tiếu không nói gì.
Hoàng Hậu trên mặt cảm xúc nhàn nhạt, nhiều năm thanh tu không thể làm nàng đạp đất thành Phật, ngược lại biến thành loại tính cách làm chuyện xấu cũng có thể không chớp mắt.
Nàng nói: "Bất quá chúng ta không phải kẻ thù, lục điện hạ —— bất quá ngươi cản đường nhi tử ta, tha thứ cho mẫu thân."
Sau khi nàng nói câu này xong, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh.
Tổng quản bên người Hoàng Thượng giương giọng nói: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Hai người tách ra chút khoảng cách, đồng thời quỳ xuống.
Còn chưa đợi thái giám tổng quản nói xong, Hoàng Thượng liền xông vào, thấy trong cung điện hai người đang quỳ, hơi đè ép hạ lửa giận một chút, trầm giọng nói: "Hoàng Hậu, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy?"
Theo thiết trí của Hạ Thiên Tiếu, lúc này hẳn Hoàng Thượng hẳn đã gần như hiểu rõ mọi chuyện.
Vì nhi tử mà đi hãm hại hoàng tử khác, bên trong hậu cung này là tối kỵ, bị phát hiện là tội lỗi vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ Hoàng Thượng nói như vậy, đã là vô cùng bình tĩnh.
Hoàng Hậu nói: "Thần thiếp có tội, xin hướng với Hoàng Thượng thỉnh tội."
"Ngươi xác thật có tội!"
Hoàng Thượng nhắm mắt, "Hoàng Hậu, mưu hại hoàng tử, ngươi cũng biết đây là tội danh gì? Ngươi nhiều năm qua thanh tu ăn chay, liền tu ra dáng vẻ này?"
Hoàng Hậu cúi đầu, "Thần thiếp biết."
Mấy năm gần đây, Hoàng Thượng cảm thấy hổ thẹn với Hoàng Hậu, phu thê hai người vẫn luôn là Hoàng Hậu tương đối cường thế, không muốn yếu thế, cho nên Hoàng Thượng vẫn luôn có tâm tính bù đáp, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy được chỗ bù đắp.
Hiện giờ Hoàng Hậu lại bày ra dáng vẻ này, Hoàng Thượng đã có chút vô lực.
"Ngươi nói cho trẫm phải làm thế nào cho phải?"
Đúng lúc này, bên ngoài lại có một tiếng thông truyền.
"Thái Tử điện hạ đến ——"
Hạ Thiên Tiếu vốn cúi người trên mặt đất, nghe vậy cũng hơi nâng người lên, nhìn vế phía của Thái Tử.
Lúc này tới, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Theo trí tông minh của Thái Tử, hắn hẳn phải hiệu được không nên tới vào lúc này, phỏng chừng là do hắn lo lắng nên bị loại, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận.
Hoàng Thượng khoát tay, cả giận nói: "Không thấy! Để hắn đi!"
Này khác với sự tức giận thường ngày, lần này Hoàng Thượng là thật sự tức giận, nô tài ở bên người hắn giúp hắn pha trà, đều bị hắn đem ném đi, đổ hết lên trên mặt đất.
Hạ Thiên Tiếu quỳ trên mặt đất, không nói một lời.
Cậu biết, hiện tại cậu không thể nói chuyện, bởi vì việc này nói đến cùng là bởi vì cậu gây ra.
Cậu không thể chính miệng nói cho Hoàng Thượng, lựa chọn phương thức như vậy, kết quả là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nhiều năm nội khố hoàn toàn bị bóc rớt.
Giống như việc Thái Tử không nên tới giống nhau.
Cậu bảo trì trầm mặc, đối với cậu mới là lựa chọn tốt nhất.
Chờ một lúc sau Hoàng Thượng phục hồi tinh thần lại, cảm thấy thẹn với câu, khi đó mới là cơ hội của cậu.
****
Manh: Hôm nay tính không đăng chương nhưng cuối cùng vẫn ngồi đây làm, chương này dịch lúc nửa đêm t thấy cũng không ổn mong mọi người đừng ném đá