Hạ Thiên Tiếu ban đầu cung không có đáp ứng, chỉ nói có lệ là hôm khác sẽ tới, kết quả tới khi cậu trên đường đi về, lại đụng phải Hứa Quyết Minh.
Hạ Thiên Tiếu: "......" Cái này là không muốn đến cũng phải đến đi.
Lúc đi đến nơi, cậu mới phát hiện, cái gì mà gia muội nhớ cậu, hoàn toàn lời nói vô nghĩa.
Muội muội Hứa Quyết Minh mới ba tuổi, nào làm gì biết đến khái niệm nhớ hay không nhớ?
Hơn nữa nguyên chủ cũng thật là trâu bò, muội muội hắn mới ba tuổi, mỗi ngày *anh ta đều quấn lấy chơi đùa, hẳn là mỗi lần *anh ta đến cũng đều là lòng **Tư Mã Chiêu.
*đang nói về Hạ Thiên Tiếu nguyên tác
**Lòng Tư Mã Chiêu là từ trong câu "Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều biết". Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
(ai muốn hiểu rõ hơn ông Tư Mã Chiêu này là ai có thể tra gu gồ nhé)
Hứa Quyết Minh lại càng trâu bò hơn, nói dối trợn trắng tròng mắt mà cũng không thấy xấu hổ.
Nhưng Hứa Quyết Minh tổng thể không thể là bởi vì thích cậu nên mới đem cậu mời đến đi?
Hạ Thiên Tiếu nhìn xung quanh, quả thật cậu nhìn thấy cây phù dung.
Hứa Quyết Minh đứng ở bên cạnh cậu, sân Hứa phủ sạch sẽ lịch sự tao nhã, vừa thấy liền biết đây là gia đình thư hương*, ở đó trồng không ít các loại hoa cỏ, trong đó còn có cây cậu trồng.
*gia đình tri thức
Ngay cả thật sự có cây phù dung ở đây, tâm Hạ Thiên Tiếu vẫn không buông tha.
Hứa Quyết Minh là một người thông minh, nếu hắn không thông minh chắc chắn không thể thi đậu Trạng Nguyên, sự tồn tại của hắn gần như là đại diện cho trí tuệ trong cuốn tiểu thuyết này.
Lần trước cậu ở trong yến hội biểu hiện quá rõ ràng, cho dù là có lấy cớ say rượu này đi chăng nữa, Hứa Quyết Minh cũng sẽ không tin.
Hắn đang thử cậu.
Quả nhiên không phải vì đột nhiên thông suốt mà đối với cậu nảy sinh cảm tình.
"Hứa ca ca," Hạ Thiên Tiếu thở dài, "Mới vừa rồi ta muốn nói, ta từ khi nào lại ở Hứa phủ trồng cây phù dung vậy?"
Dựa theo tính cách nguyên chủ, mỗi lần tới Hứa phủ đều nơm nớp lo sợ, càng đừng nói động tới một cọng cỏ ở nơi này
Trong mắt Hứa Quyết Minh hiện lên một tia kinh ngạc.
Quả nhiên, rõ ràng vẫn là người kia, cũng còn ký ức ngày trước, vì sao sẽ làm hắn sinh ra loại ảo giác về hai người?
Hạ Thiên Tiếu vẫn nhớ những chuyện xảy ra trước đó, khẳng định vẫn là chính cậu, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu không những không còn đến Hứa phủ, mỗi ngày còn chuyên tâm tra án, này quả thực không giống những điều cậu có thể làm được.
Hứa Quyết Minh có chút thăm dò, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, khi Hạ Thiên Tiếu liếc mắt nghi hoặc, hắn nhàn nhạt nói: "Có lẽ là ta nhớ lầm."
Trạng Nguyên còn có thể có thời điểm nhớ lầm?
Hạ Thiên Tiếu tâm thật không ta không tin, nhưng là vì xua tan băn khoăn của Hứa Quyết Minh, vẫn là cúi đầu, thẹn thùng nói: "Hứa ca ca nói là ta trồng, vậy thì liền do ta trồng đi."
Hứa Quyết Minh nghe vậy, im lặng một khoảng khắc.
Một lát sau, hắn rốt cuộc nhịn không được, "Phù dung nếu đã nhìn, điện hạ liền đi việc của mình đi."
Hạ Thiên Tiếu: "......" Hiệu quả lập tức như vậy sao.
Chỉ cần cậu tỏ ra thích Hứa Quyết Minh, Hứa Quyết Minh thật sự là lười cùng cậu nói chuyện!
Hạ Thiên Tiếu lập tức nói: "Được nha."
Lần này cậu lại hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng.
Nói xong, ánh mắt Hứa Quyết Minh lập tức liếc lại đây, vẻ mặt lãnh đạm dần dần bị biểu tình vi diệu khác thay thế, "Lần trước nhìn thấy điện hạ, liền cảm thấy điện hạ đã khác xưa."
Chuông cảnh báo trong lòng Hạ Thiên Tiếu lập tức vang lên.
Cậu vẫn là phải dùng chiêu giả ngu kia, "Phải không? Ta không cảm thấy nha."
"Có lẽ là ta nghĩ nhiều," Hứa Quyết Minh cách xa cậu một chút, bỗng nhiên vươn tay, vươn tay hái một đoá phù dung xán lạn nhất đình viện xuống, "Tuy không phải do điện hạ trồng, nhưng cây phù dung này rất hợp với điện hạ, không bằng liền tặng cho điện hạ."
Lần này Hạ Thiên Tiếu cũng không có hành động quá mức.
Cậu nhận lấy, còn đối với Hứa Quyết Minh làm cái biểu tình thẹn thùng
Hứa Quyết Minh không dời tầm mắt đi, liền cứ như vậy nhìn cậu.
Có lẽ thật sự là hắn nghĩ nhiều.
Rõ ràng cùng trước kia vẫn giống nhau.
Nhưng một vài lúc, hắn lại vẫn cảm thấy có chút bất đồng, ví dụ như lúc trước Hạ Thiên Tiếu đỏ mặt, sẽ không ngẩng đầu lên nhìn hắn, khi nhìn về phía hắn, ánh mắt loạn chuyển; mà hiện tại Hạ Thiên Tiếu thẳng tắp nhìn hắn, trên mặt biểu tình dù là thẹn thùng, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện, đáy mắt cậu là một mảnh thản nhiên.
(vcl sao anh nhớ rõ vậy =))
Rõ ràng, vừa nhìn rốt cuộc.
Hứa Quyết Minh thu lại tay, vẫn còn cảm giác được lạnh lẽo sau khi hắn thu tay lại.
Hắn giấu đi cảm xúc trong lòng, khi ngước mắt lên lần nữa, lại thấy tầm mắt Hạ Thiên Tiếu bị thứ gì đó thu hút, quay sườn mặt về phía hắn.
Hạ Thiên Tiếu xác thật là có tướng mạo rất đẹp, cằm hơi nhọn so với người bình thường, lông mi cong vút, nước da trắng như tuyết, chỉ có trên miệng có điểm hơi đỏ.
Cậu đang hơi mím môi một chút.
Khi Hạ Thiên Tiếu lần đầu tiên đến, muội muội Hứa Quyết Minh không cho cậu mặt mũi, biểu hiện như là hoàn toàn không quen biết Hạ Thiên Tiếu, lúc này giống như là phản ứng lại, nghiêng nghiêng ngả ngả liền phải lại đây tìm Hạ Thiên Tiếu, nãi ma ma* thiếu chút nữa không ôm kịp nàng.
*Giống kiểu bảo mẫu á
Hạ Thiên Tiếu ngồi xổm xuống, muội muội lập tức nhào vào trong lòng ngực cậu.
Có lẽ Hạ Thiên Tiếu xác thật thường xuyên tới tìm nàng, đã lâu rồi không tìm tới nàng, ban nãy hẳn là đang giận dỗi.
Muội muội ôm lấy cổ Hạ Thiên Tiếu, nói với cậu: "Ca ca hư!"
Hạ Thiên Tiếu cũng không có loại chống cự với trẻ em, nghe vậy nói: "Ca ca như thế nào lại hư rồi?"
"Ca ca không tới thăm ta."
Tiểu hài tử còn nhỏ tuổi, nói chuyện còn có điểm hàm hồ, nhưng đã có thể biểu đạt ý tứ chính của mình, Hạ Thiên Tiếu cùng nàng chơi một lát, phù dung trong tay cũng bị nàng lấy mất.
Hạ Thiên Tiếu cũng không cần.
Đúng lúc này, Hứa muội muội nâng lên tay nhỏ, đem phù dung cài vào bên tai hắn, cười nói: "Ca ca đeo, đẹp."
Thông thường nam nhân cài hoa đều là vào ngày trọng đại, chẳng hạn như lúc làm tân lang, như lúc đạt Trạng Nguyên, đều đại diện cho chuyện quan trọng xảy ra.
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười.
Hứa Quyết Minh đột nhiên rời mắt khỏi cậu, rũ mắt.
*
Sau khi ra khỏi Hứa phủ, Hạ Thiên Tiếu đã quên bên tai còn mang hoa, hôm nay Viên Viên không ở bên cạnh, các nô tài khác cũng không dám hé răng, thẳng đến khi cậu gặp Yến Quy trên đường đi.
Hạ Thiên Tiếu: Hôm nay người tiến cung thật không ít, so với họp chợ còn náo nhiệt hơn.
Hôm nay Yến Quy đi một mình bên cạnh cũng không có hai thuộc hạ trước, xe ngựa Hạ Thiên Tiếu dừng ngay bên cạnh hắn, sau khi vén rèm lên, Yến Quy nhìn qua, ngay sau đó sửng sốt.
Hạ Thiên Tiếu không biết hắn sững sờ cái gì.
Dối với người tốt duy nhất trong nguyên tác này, cậu cũng không cố kỵ như những người khác, chào hỏi nói: "Yến tướng quân mạnh khỏe."
Tầm mắt Yến Quy di chuyển từ trên mặt đến tai cậu, Hạ Thiên Tiếu còn tưởng rằng trên mặt cậu có sâu, sờ soạng một phen, nhưng sờ cũng không thấy gì.
Một lát sau, Yến Quy nói: "Lục điện hạ hôm nay, nhìn hết sức có hứng thú."
Hạ Thiên Tiếu: "Này ngươi cũng có thể nhìn ra?"
Yến Quy không nói gì.
Tuy rằng hắn là người tốt hiếm có, nhưng mỗi lần đến gần hắn đều cảm nhận được sát khí, cho dù hắn lớn lên tuấn lãng, phỏng chừng tiểu hài tử cũng không muốn chơi bên cạnh hắn, có khi gặp hắn còn khóc vì sợ hãi.
Hạ Thiên Tiếu có tâm muốn giúp hắn, lấy này là rửa sạch lỗi lầm uống rượu dù thế nào cũng bắt hắn gọi là ân nhân.
"Yến tướng quân, từ đây đến hoàng cung còn một đoạn đường, không bằng cùng ta ngồi chung?"
Hắn là một người lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.
Từ Yến Quy phủ đến hoàng cung, lại từ cửa cung đến thừa khánh cung của Hoàng Thượng, hắn phải đi bộ cả sáng, Yến Quy khẳng định cũng không muốn phí thời gian.
Yến Quy dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn cậu một lát.
Hạ Thiên Tiếu lúc này mới nhớ tới, Yến Quy tốt xấu gì cũng là một võ tướng, nếu hắn cứ như vậy đi lên, phỏng chừng cũng sẽ cảm thấy thật mất mặt, sẽ là thấy hắn kgoong chịu được khổ đi?
Kết quả một lát sau, Yến Quy gật đầu, "Lục điện hạ tốt bụng như vậy, ta không dám làm phụ lòng điện hạ."
Hạ Thiên Tiếu: "......" Ai tốt bụng.
Chờ Yến Quy đi lên, không gian trong xe lập tức chật chội, rõ ràng hồi trước Viên Viên lên xe, hai người cũng không chật chội như vậy.
Không gian trong xe ít đi, Hạ Thiên Tiếu tay chân cũng không biết đặt vào đâu.
Chủ yếu là do hai người vai sát vai, cậu chỉ cần cử động một chút cũng có thể đụng vào người Yến Quy, lần trước cậu uống say rượu nôn hết vào người ta, nên cũng không có gan mà lại gần hắn nữa.
Yến Quy bất động như núi, Hạ Thiên Tiếu chạm vào hắn, hắn cũng bất động.
Xe chạy không ổn định lắm, hai người lại không có gì để nói, lúc xe di chuyển, Hạ Thiên Tiếu suýt nữa nghiêng người vào người Yến Quy.
Bỗng nhiên, Yến Quy mở miệng nói: "Nghe nói mấy ngày trước đây Hoàng Thượng giao việc cho điện hạ, điện hạ đến nay vẫn chưa làm được gì, hiện tại kỳ hạn cũng sắp đến, ta thấy điện hạ thật ra cũng không có chút hoang mang."
Hạ Thiên Tiếu vội vàng ổn định thân hình, hỏi lại: "Lo lắng liền có thể giải quyết vấn đề sao?"
Lo lắng không phù hợp với chí hướng làm cá mặn của cậu, cá mặn làm sao có thể thấy lo âu? Nếu thật sự giải quyết không được vậy thì cứ cân bằng nó ra.
Yến Quy nghe vậy, quay đầu lại nhìn cậu.
Hắn đột nhiên cười, "Điện hạ nói rất đúng."
Đều nói thiết hán nhu tình, Đại tướng quân ngày thường không thích cười, lúc cười rộ lên không biết muốn đoạt biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Hạ Thiên Tiếu còn chưa kịp nghĩ ra hắn đang mỉa mai hay khen cậu thì cỗ xe ngựa bỗng nhiên lung lay một chút, ngay sau đó, bánh xe giống như cán phải cái gì đó, toàn bộ xe ngựa đều rung chuyển, Hạ Thiên Tiếu không tự chủ mà ngã vào người Yến Quy——
Yến Quy bất động như núi, một bàn tay vươn tới, ôm lấy eo cậu.
Chạm vào tay hắn là một mảnh mềm mại, hắn lập tức thả ra như bị bỏng.
Kết quả Hạ Thiên Tiếu vẫn là không ngồi lên được, hắn đành phải lại đưa tay ra đỡ lấy, hai người ngồi trong tư thế thân mật, Hạ Thiên Tiếu còn chưa hết kinh hồn, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài còn có thanh âm tiểu hài tử ríu rít cười đùa.
Mã phu nói: "Điện hạ thứ tội, là tiểu hài tử va chạm xe ngựa."
Yến Quy buông lỏng eo Hạ Thiên Tiếu ra.
Hắn vén rèm lên, mặt vô biểu tình mà nhìn tới mấy tiểu hài tử kia, mấy tiểu hài tử đầu tiên là thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Tiếu, ngay sau đó, đụng phải ánh mắt Yến Quy.
Sát khí trên người Yến Quy không thu liễm chút nào.
Vài giây sau, mấy tiểu hài tử đồng thời an tĩnh lại, có đứa nhát gan bỗng nhiên cong môi khóc lên, vừa trốn sau lưng đồng bạn vừa khóc.
Hạ Thiên Tiếu: "......" Tốt lắm, Yến tướng quân còn có tác dụng này.
Đem tiểu hài tử sợ đến phát khóc.
Hạ Thiên Tiếu đang định tiến về phía trước thì có một tiểu hài tử rụt rè nói: "Ca ca, hoa rớt."
Cậu hơi sửng sốt, cúi đầu, nhìn thấy đóa phù dung kia xác thật đã rớt xuống dưới, cũng không biết ở trên đầu của cậu bao nhiêu thời gian, đã có chút héo.
Ngay khi cậu cúi đầu nhặt nó lên, một con bàn tay to lớn lướt qua cậu và nhặt nó lên cho cậu.
Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu, hơi lạnh lại dừng trên tai cậu, cậu nhìn về phía Yến Quy, Yến Quy đã dời đi tầm mắt, nhìn về mấy tiểu hài tử.
Nhìn thấy tiểu hài tử ngừng khóc thút thít, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi bàn tay ấm áp của Yến Quy còn dừng lại ở trên eo cậu, Hạ Thiên Tiếu nhẹ nhàng ho một tiếng, Yến Quy chậm rãi hạ rèm xuống.
Kế tiếp trên đường, Hạ Thiên Tiếu gắt gao chống đỡ, rốt cuộc cũng làm chính mình không nghiêng về phía Yến Quy.
Mà trên tay Yến Quy vẫn còn loại xúc cảm mềm mại kia.
Thật sự eo nam nhân...... Có thể mềm như thế sao?
(anh nghiện rồi chứ giề=)))
Khi Yến Quy ở trong quân đội, hắn ở cùng với mấy lão gia, khuôn mặt ai cũng khô khốc, nứt nẻ, căn bản không có ai da thịt non mịn như Hạ Thiên Tiếu.
Hắn thậm chí đều bắt đầu hoài nghi, Hạ Thiên Tiếu có phải là nữ nhân đang cải nam trang hay không.
Nhưng mà này chuyện này hiển nhiên không có khả năng, dù sao Hạ Thiên Tiếu cũn là nhi tử của Hoàng Thượng, không có ai dám biến công chúa thành hoàng tử, đây là tội khi quân đáng bị chém đầu.
Sau khi tới hoàng cung, hai người cuối cùng cũng xuống xe.
Xe ngựa rõ ràng không dùng đến sức, nhưng hai người xuống xe mà trông như vừa chạy vội đến đây, đặc biệt là Hạ Thiên Tiếu, khi xuống xe ngựa, hai chân thiếu chút nữa nhũn ra, trên tay cũng không còn bao nhiêu sức lực.
Chủ yếu là do quán tính xe ngựa quá lớn, tính ổn định cũng không ổn, nghiêng nghiêng ngả ngả, làm Hạ Thiên Tiếu cả đường căng cứng cả người vô cùng vất vả.
Mà Yến Quy là vì cái gì, thì không được rõ lắm.
Sau khi hai người xuống xe, Hạ Thiên Tiếu vội vàng cáo lui, cậu cảm thấy tạo mối quan hệ tốt với tướng quân cũng không dễ dàng chút nào, còn rất tốn thể lực, cậu hôm nay tốn rất nhiều sức lực, chỉ có thể đi trước chạy lấy người.
Chờ cậu rời đi, Yến Quy đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn bóng dáng cậu biến mất, mới xoay người đi thừa khánh cung.
*
Hạ Thiên Tiếu trở về Ý Thanh Điện, Viên Viên lập tức đến đón cậu.
Viên Viên ở bên người cậu thì thầm một phen, Hạ Thiên Tiếu nhìn thoáng qua tẩm cung của Hoàng Hậu.
Đại khái lại qua một ngày, trong hoàng cung bắt đầu lưu truyền một cái lời đồn.
Nghe nói bên trong hậu cung thường xuyên có thể nghe thấy một tiếng hét thê lương mà chói tai vào lúc nửa đêm, ngay gần ở tẩm cung Hoàng Hậu, nhưng mọi người đều thấy rất khó hiểu, Hoàng Hậu thanh tu rất lâu, sao trong cung lại có thể phát ra âm thanh như vậy?
********
Manhh: Chương này thật ra hôm qua edit một nửa rồi khổ nỗi lười quá nên nay mới có chương=)))