"Hoàng Hậu," Hoàng Thượng nhắm chặt hai mắt, "Ngươi rốt cuộc muốn trẫm phải làm gì? Lúc ta từ trong cung ngươi tìm được một lão bà, ngươi có biết ta thất vọng đến mức nào không?"
Hoàng Hậu đột nhiên ngẩng đầu, "Lão bà?!"
Nàng nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, Hạ Thiên Tiếu lại không nhìn nàng, cúi đầu như là nơm nớp lo sợ, trong nháy mắt, Hoàng Hậu đã biết Hạ Thiên Tiếu đã làm gì.
Nàng cũng không có ngu đến mức nhốt mẫu thân Hà Ngọc trong cung của mình.
Mấy ngày nay tin đồn ban đêm có tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, là Hạ Thiên Tiếu lan ra ngoài, vì tin đồn này, nàng biết Hạ Thiên Tiếu muốn động thủ, hàng ngày đều thấy khó ăn ngủ, nhưng bản thân lại quá mức tự tin, tin rằng Hoàng Thượng sẽ không tìm ra được chứng cứ gì.
Hôm nay nàng giả vờ lấy danh nghĩa tìm trâm đến đây để cảnh cáo Hạ Thiên Tiếu.
Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tiếu đã tính sẵn thời cơ, mẫu thân Hà Ngọc thật ra cậu đã sớm tìm được rồi! Thậm chí thừa dịp thời gian này, nhét vào bên trong tẩm cung nàng.
Hoàng Thượng đi tìm nàng nhất định phải qua cung của nàng trước, chỉ cần Hoàng Thượng đến, liền đem lão bà kia đến trước mặt hoàng thượng, cũng không phải là một việc khó.
Điều mà Hoàng Hậu không thể hiểu được chính là Hạ Thiên Tiếu làm như thế nào có thể nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy?
Nàng nhớ tới, mấy ngày nay Thái Tử đến cung của nàng sẽ luôn nói: Mấy ngày nay hắn nhìn thấy lục đệ phế vật đi lang thang khắp nơi trong cung, càng thêm bùn nhão trét không lên tường*.
*Ý ở đây là càng ngày càng khó kiểm soát được hành vi của Hạ Thiên Tiếu á:vv Chắc zị hihi
Trên mặt Hoàng Hậu hiện lên một tia hoảng loạn.
Hạ Thiên Tiếu người này, không thể khinh thường!
Những năm trước, đều bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa, giờ mới có thể thấy được người này tâm tính ẩn nhẫn, am hiểu giả heo ăn thịt hổ.
Nếu lúc này Hạ Thiên Tiếu biết nàng nghĩ cái gì, khẳng định sẽ phun tào một câu: Không phải cậu tâm tính ẩn nhẫn, là thân xác thay đổi thành người khác.
Cậu chính là kiểu người người không phạm ta, ta không phạm người*, nếu có người trêu chọc cậu, cậu nhất định không để mình chịu thiệt.
*Dịch thô ra thì là mày không đụng tao, tao không đụng mày=))
Hoàng Thượng thấy Hoàng Hậu không nói lời nào, sau khi biết chuyện này liền hạ quyết tâm, thở dài một hơi, nói với thị vệ: "Cho Thái Tử vào đi."
Thái Tử đi ngang qua cửa, khi hắn vào, cả trạng thái cùng ngày thường như không thay đổi, mẫu thân hắn quỳ trên mặt đấy, hắn cũng mắt nhìn thẳng hành lễ với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thất vọng mà nói với Hoàng Hậu: "Trở về trung cung của ngươi! Từ nay không được bước ra nửa bước!"
Lời này của hắn, là muốn cấm cung Hoàng Hậu.
Tội của Hoàng Hậu, giống như là tội ác nàng vu oan cho Hạ Thiên Tiếu, có thể lớn có thể nhỏ, nhưng lúc trước nàng đã hạ thủ lưu tình* với Hạ Thiên Tiếu, chung quy cũng đã tạo cho nàng một đường lui.
* Hành quyết (hạ thủ) mà lại khoan hồng vì tình (lưu tình)
Hạ Thiên Tiếu vốn dĩ đã không muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Cách xử lí của Hoàng Thượng, với những gì cậu lường trước không khác nhau mấy.
Lại còn có so với trong tưởng tượng của nghiêm trọng hơn một ít, bởi vì Hoàng Thượng nói nhốt lại, nhưng lại chưa nói Hoàng Hậu khi nào có thể ra ngoài.
Nếu Hoàng Thượng muốn trừng phạt nàng, cũng có khả năng không bao giờ cho Hoàng Hậu ra ngoài nữa.
Thẳng đến khi Hoàng Thượng cho người hộ tống Hoàng Hậu đi, Hạ Tử Sâm cũng chưa nói gì.
Sau khi đi vào, hắn tựa hồ như là đến xêm náo nhiệt, nhưng mà Hạ Thiên Tiếu thông qua việc hắn nắm tay siết chặt, biết hắn nội tâm thật ra cũng không bình tĩnh.
Thái Tử tuy rằng cao ngạo, nhưng vẫn rất hiếu thuận với mẫu thân.
Quả nhiên, chờ Hoàng Thượng phất tay áo đi, ánh mắt âm u của Hạ Tử Sâm lập tức nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu.
"Không thể ngờ được lục đệ lại có bản lĩnh này."
Hạ Thiên Tiếu không muốn cùng hắn dây dưa, vẫn là dùng biện pháp cũ, giả ngu, "Hoàng huynh đang nói cái gì? Này là oan uổng lục đệ."
Nhưng mà phương pháp này với Thái Tử đã mất đi hiệu lực.
Hoàng Thượng đã đi xa, trong cung các nô tài đều đứng lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng hai người, Hạ Tử Sâm nâng lên tay, cố nén nói: "Tất cả lui ra."
Viên Viên tham dự vào toàn bộ chuyện này, cũng minh bạch Hạ Thiên Tiếu vô tội.
Hắn vội nói: "Điện hạ, đêm đã khuya, ngài không bằng ngồi xuống, bọn nô tài pha cho ngài ly trà......"
"Ngươi là cái thá gì?" Hạ Tử Sâm nói từng câu từng chữ, nhưng đôi mắt cũng chẳng thèm nhìn thẳng hắn, "Bổn cung nói, tất cả cút hết đi."
Hạ Thiên Tiếu thấy tránh không khỏi đi, thở dài, "Viên Tiểu Viên, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sau khi đuổi hết bọn nô tài đi, Hạ Tử Sâm lập tức vươn tay, nắm lấy vạt áo Hạ Thiên Tiếu.
Trong mắt hắn ẩn chứa lửa giận, cười lạnh nói: "Vốn dĩ bổn cung ghét nhật hạng người vô dụng bất tài, ta cũng thắc mắc tại sao trong các huynh đệ, ngươi lại được phụ hoàng sủng ái nhất, hiện giờ xem ra, gừng càng già càng cay, lại là bổn cung nhìn lầm."
Hạ Thiên Tiếu nhìn chằm chằm hắn, cũng không muốn giả vờ nữa.
Hạ Tử Sâm đã tìm cho cậu lí do chính đáng rồi phải không?
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy có chút khó chịu, ngửa đầu ra sau, vươn tay, cạy từng ngón tay đang nắm lấy vạt áo của cậu ra.
Hai tay chạm nhau, đầu ngón tay hắn hơi lạnh, còn có trơn trượt loại nói không nên lời.
Giống như đậu hũ lụa*.
* Đậu "lụa" (Silken) là loại đậu phụ tươi có kết cấu mượt mà và mềm mại như kem trứng
Hạ Tử Sâm có thể thấy cậu nghiêm túc rũ xuống lông mi, cùng nhẹ nhấp môi đỏ, hắn nhất thời sửng sốt, thiếu chút nữa giống như bị phỏng tay mà buông ra, nhưng mà ngay sau đó phản ứng lại và siết chạt lại tay.
"Hoàng huynh," Hạ Thiên Tiếu bỏ tay hắn mãi không được, đành phải bỏ cuộc, chậm rãi nói, "Ngươi hiểu lầm, ta bất quá chỉ là muốn ống thôi."
Nói xong câu đó, cậu liền nâng đôi mắt, ý đồ dùng ánh mắt vô tội của mình.
Không nghĩ đến, lần này Hạ Tử Sâm đột nhiên buông lỏng cậu ra.
Hạ Thiên Tiếu đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà phía sau có cái bàn, mới giữ vững được thân hình.
Cậu nhìn về phía Hạ Tử Sâm, lại thấy một đôi tay đang giơ lên không trung chưa kịp rút lại.
Chủ nhân của bàn tay ngực phập phồng rõ ràng, hắn gắt gao mà nhìn cậu một lát, ngay sau đó rốt cuộc không nhịn được, liền phất tay áo xoay người rời đi.
******
Manh: Hihi nay khai giảng tặng mí bà một chương ha tại lười=))) Lát nếu rảnh thì t edit chương nữa vì chương này khá ngắn