• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Manhh

Khi Hạ Thiên Tiếu cùng Cố Nguyệt Khâm ngồi chung một chiếc xe ngựa, cả hai đều không có phản ứng gì.

Cố Nguyệt Khâm cách cậu không xa không gần, Viên Viên sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên đi theo hai người lên xe ngựa, hiện giờ trên xe ba người ngồi.

Hạ Thiên Tiếu: Hô hấp khó khăn.

Viên Viên còn tốt, hắn là người của cậu, đi cùng cũng chỉ là vì đề phòng Cố Nguyệt Khâm gây chuyện.

Đúng như Cố Nguyệt Khâm nói, hắn lên xe đúng là không làm một cái gì.

Chỉ là người trông coi hắn bây giờ cũng chạy ra chỗ Hạ Thiên Tiếu, cậu cũng không thể đuổi đi, bọn họ đều là đang làm việc, nếu cậu mở miệng xua đuổi thì lúc Cố Nguyệt Khâm chạy, trách nghiệm sẽ đổ hết lên đầu cậu.

Vì thế Hạ Thiên Tiếu quyết định chọn im lặng.



May mắn chính là Cố Nguyệt Khâm hình như cuối cùng cũng buông tha cậu, ý thức được hành vi trước đây không có ý nghĩa gì, liền cư xử vô cùng thành thật trên xe.

Chỉ là lấy đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tiếu, như thể Hạ Thiên Tiếu đã động chạm vào hắn.

Hạ Thiên Tiếu nhắm mắt dưỡng thần, coi hắn hoàn toàn không tồn tại.

Cố Nguyệt Khâm liền gục đầu xuống, biểu tình trên mặt cũng không giống khổ sở, chỉ là có một loại âm u không thể nói rõ, nhưng hắn cũng rất nhanh thu lại cảm xúc đó, đem biểu cảm chuyển thành ủ rũ, dù cho ai thấy hắn cũng sẽ phải cảm thấy hắn trông thật đáng thương.

Sau khi vị trưởng lão kia tình lại, không biết đã nói gì với Thái Tử, dù sao xe ngựa bọn họ vẫn chạy bình thường, người nhà ông lão, cùng thôn dân ông mang theo cung đi theo cùng.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của cậu cùng tính cảnh giác cao của Thái Tử đã tạo ra thêm gánh nặng cho nhóm thủ vệ.

Lúc này còn một hai ngày nữa là bọn họ có thể đến được thành trì rất gần biên quan, bởi vì chưa kịp vào thành, bọn họ liền đóng quân ở ngoài thành.

Lương thảo sung túc, cho dù là đoàn người ở bên ngoài ở mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Chỉ là càng tới gần biên quan, càng có thể cảm nhận được sự yên tĩnh trên đường, từ lúc bắt đầu rời kinh thành, bọn họ thường xuyên có thể gặp được thiện giả đi đường ở trên đường, hầu hết ăn mặc sang trọng, cho dù là bá tánh bình thường thì cũng đều là thể diện.

Càng rời xa kinh thành, người trên đường càng lẻ tẻ, bây giờ thì người đi đường ít ỏi không có mấy, chỉ có gió hiu quạnh.

Ban đêm cô tịch, đã một tháng rưỡi kể từ khi bọn họ xuất phát đến nay, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, các tướng sĩ lại đốt lửa trại, lấy ra rượu mạnh.

Hạ Thiên Tiếu cùng Cố Nguyệt Khâm ở trong xe ngựa, ngồi mặt đối mặt với nhau.



Cố Nguyệt Khâm hỏi: "Ngài không ra đi xem sao? Rất thú vị nha."

Hạ Thiên Tiếu vén màn xe lên, sau đó lại hạ xuống, "Ta không uống rượu."

"Xem ra ta ở trong lòng A Tiếu, cũng không phải là người phiền phức như vậy," Cố Nguyệt Khâm cười tươi, "Nếu không A Tiếu dù không uống rượu, cũng sẽ ra ngoài giải sầu."

Hạ Thiên Tiếu nói: "Ngươi nói đúng, vậy ta đi liền đây."

"Này!" Cố Nguyệt Khâm vươn tay, túm chặt tay áo Hạ Thiên Tiếu dường như có chút làm nũng, "A Tiếu, ta chỉ đùa thôi, ta đương nhiên là muốn ngươi dành nhiều thời gian với ta hơn."

Hạ Thiên Tiếu nhẹ nhàng tránh thoát.

Bây giờ chỉ có hai người họ, cậu dứt khoát ngồi xuống, nói thẳng nói: "Ta vẫn luôn hoang mang, Cố công tử có thể giải thích nghi hoặc cho ta không."

Cố Nguyệt Khâm cười, "A Tiếu hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết không nửa lời giấu giếm."

"Ta vô cùng nghi hoặc, tại sao ngươi lại thích ta?" Hạ Thiên Tiếu hỏi, "Hoặc là nói trên người ta có điều ngươi muốn sao? Ta cũng không tin ngươi là đoạn tụ."

Đây chính là lời cậu tính toán rồi mới nói ra.

Để tránh ngày sau Cố Nguyệt Khâm có cơ hội đâm sau lưng cậu.

Nhưng Cố Nguyệt Khâm nghe được lời này, đầu tiên là mím môi, còn vô cùng chân thành nói với cậu: "Bởi vì A Tiếu không giống như những người khác."

Hạ Thiên Tiếu trong lòng nói thôi bỏ đi, nhưng trên mặt vẫn bày ra thái độ nghe kỹ.

"A Tiếu cứu ta hai lần, khi Nguyệt Khâm vô cùng khuất nhục, đều là A Tiếu xuất hiện cứu ta," Cố Nguyệt Khâm ngồi gần hơn, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vạt áo Hạ Thiên Tiếu, "Nếu là người bình thường cứu ta, đều là vì hiệp ân báo đáp*, không thì cũng là động tay động chân với ta, nhưng A Tiếu chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, cũng không cần ta nói lời cảm tạ."

*Làm việc tốt để được báo đáp

Thanh âm Cố Nguyệt Khâm nhẹ như nỉ non, "A Tiếu, ngươi không giống người thường......"

Sắc mặt Hạ Thiên Tiếu trở nên vi diệu.

Đây là chuyện gì? Vô tâm cắm liễu*?

*Câu thơ đầy đủ là "có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh": ngụ ý không cố ý theo đuổi thì thành công, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành

Manhh: chương này cũng có lời của tác giả mà đoạn đó là giới thiệu truyện tiếp theo của tác giả nên t không dịch à nha, btw chương này là do đã edit từ trước nên hôm nay có chương, ngày mai sẽ không có vì chủ nhà bận ôn thi giữa kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang