Tiểu Bạch nghe nói vậy, nghĩ lại cũng đúng. Với linh lực yếu vậy, làm sao mà cứu tiểu sư phụ đây.
Nhưng hắn quyết tâm, ta không cứu được cũng phải quyết một phen sống chết với bọn tiểu yêu tinh hoa này. Còn ngươi sợ chết thì tránh ra cho ta. Đừng có đứng trước mặt chắn ta như vậy. Ngươi mà dám đụng đến cọng tóc của ta, tiểu sư phụ ta mà tỉnh lại sẽ thịt ngươi không còn sợi lông tơ. Ngươi có biết tiểu sư phụ ta là con ai không? Nàng là con gái của Thần Nữ và Ma Thần đó. Haiza, vừa nói hắn vừa ngẩng mặt lên ra vẻ tự hào vì có chỗ dựa lớn mà.
Lão hổ nghe con của Ma Thần không suy nghĩ gì, đẩy hắn văng qua một bên, chạy đến xem Tiểu Mật. Lão thấy tiểu cô nương này cũng có phần giống chủ nhân lão – Đàm Đài Tẫn. Lại nhìn qua cô nương còn lại. Lão ngạc nhiên, ủa đây không phải là nữ hồ ly, Phiên đại nhân sao. Chẳng phải Phiên đại nhân đã chết một vạn năm trước khi chiến đấu với tàn dư Đàm Đài Minh Lãng ah. Chưa hết kinh ngạc, lão nhìn vào người nam nhân nằm đó, cũng kinh ngạc thốt lên: Diệp đại nhân, thì ra người ở đây.
Lão ngạc nhiên quay qua hỏi: Sao mọi người đều ở đây vậy.
Tiểu Bạch: Ngươi làm gì ngạc nhiên khi thấy họ vậy. Không lẽ ngươi có quen biết họ sao.
Lão hổ: Ngươi đừng có đứng đó nói nhảm, còn không mau cứu bọn họ đi. Họ sắp không chịu nổi rồi. Tiểu chủ nhân mà có mệnh hệ gì, ta sẽ tính lên đầu ngươi đó. Làm cha gì đến con gái cũng không nhận ra. Thật đúng là mất mặt, hết nói.
Tiểu Bạch nghe lão hổ nói câu được, câu mất cũng chả hiểu lão đang nói gì. Ngươi mới nói nhảm đó, ta sao có con lớn như Tiểu Mật, đến vợ ta còn chưa có, lấy đâu ra con. Đó là sư phụ ta đó, ngươi không được nói bậy. Nhưng mà, nãy giờ là ngươi chặn ta, không cho ta đi cứu bọn họ. Chứ sao giờ ngươi trách ta. Với lại, hắn đỏ mặt cuối thấp đầu. Ta vậy linh lực yếu, dù muốn sống chết đánh nhau một phen cũng thua. Dù sao để ta xông ra đánh trước với bọn chúng. Khi nào ngươi cảm thấy bọn chúng yếu, có sơ hở thì ngươi nhảy vào giúp một tay. Xem như là giúp đỡ người quen. Dù gì ngươi cũng biết mấy người họ. Với lại ngươi sống hàng vạn năm chắc linh lực cao.
Lão hổ kéo hắn lại, ngươi sao lại ngu ngốc vậy. Lúc xưa ngươi cứ nói ta ngu ngốc, giờ ngươi còn chả hơn ta. Chết hết một kiếp, để lại cái gì đâu, không biết suy nghĩ. Ngươi xông vào đó cho ăn đấm hay chi. Ta có mạnh cũng làm sao mà giải quyết hết cả rừng hoa này. Ngươi xem chúng ta hai người. Còn đây là rừng hoa nha, có rất nhiều yêu tinh. Thật ngốc mà, lúc xưa chủ nhân một tay thâu tóm cả giang sơn, thống nhất hai nước. Đến lượt ngươi, đúng là vô tri. Ngươi nghe đây. Giờ ngươi muốn cứu họ, chỉ cần hy sinh một tý máu thôi là ổn.
Tiểu Bạch đang gấp lại bị túm lại nên bực bội. Ta là thần thức, lấy đâu ra máu để có mà một tý. Với có máu thì làm được ích lợi gì. Chi bằng ngươi dùng một mồi lửa, thiêu trụi mấy con yêu hoa xung quanh, nó yếu rồi, thì chúng ta xông lên đánh.
Lão hổ: Ngươi mới sống có mấy năm, sao bằng ta sống vạn năm. Ngươi có tiền thân là sợi tơ, lúc xưa ngươi ở trong tim Đàm Đài Tẫn thì sẽ có máu của ngài ấy, sao ngươi không biến lại làm tiền thân, ta sẽ lấy máu trong đó ra. Phàm là yêu quái mà gặp máu của ngài ấy cũng sẽ tan biến. Giờ phải giải thoát bọn họ đã, rồi mới đánh nhau được.
Hắn nghe xong cũng thấy đây là biện pháp cuối cùng. Dù được gì hay không cũng thử. Mạng của tiểu sư phụ hắn là quan trọng nhất. Hắn nói, nhưng ngươi lấy máu ít thôi đó, một giọt đủ dùng không, hay 2, 3 giọt. Nhưng dù sao, thân thể ta cũng ít máu lắm. Ngươi đừng lấy nhiều, lỡ như máu ta không hiệu quả, ta còn sức để đánh nhau trận nữa. Xong đang nói, lại nhớ ra thêm gì. Hắn nhìn lão hổ nói, ta sợ đau lắm, ngươi lấy nhẹ nhàng thôi.
Lão hổ bực bội, bọn họ sắp không chịu nổi rồi. Lấy tý máu không chết được đâu. Ngươi còn đứng đó dài dòng, nói xong thi pháp lên người Tiểu Bạch, biến hắn thành sợi tơ màu vàng trắng. Chính lão hổ cũng sợ máu của Đàm Đài Tẫn sẽ làm lão bị thương. Nên lão đã đẩy sợi tơ lên tay Tiểu Mật, rồi dứt khoát một dao bổ xuống thân tơ. Máu văng về phía chung quanh. Lúc này máu của sợi tơ đã phá mộng cảnh và kết giới của yêu hoa. Yêu hoa bị máu làm bị thương rất nặng, ba người kia cũng từ từ tỉnh mộng.
Tiểu Mật tỉnh lại thấy tay đang cầm sợi tơ. Nàng gọi Tiểu Bạch sao ngươi làm gì ở đây mà bị thương vậy. Lúc này lão hổ cũng biến Tiểu Bạch lại thành hình dáng con người.
Tiểu Bạch đuối sức nên thì thầm. May quá, tiểu sư phụ đã tỉnh. Tiểu sư phụ bị bọn yêu hoa bắt nhốt. Đệ tử dùng máu để phá kết giới. Tất cả là nhờ lão hổ vạn năm này chỉ cách giúp chúng ta. Nhưng giờ đệ tử mệt quá, không đánh nổi đâu, nhưng đệ tử sẽ bảo hộ tiểu sư phụ. Tiểu sư phụ đánh đi, nói rồi hắn biến thành cái cây bay vào trong vảy hộ tâm. Sau đó vảy hộ tâm biến thành một cái áo tơ lụa, phủ lên thân thể Tiểu Mật. Giờ hắn hết sức, chỉ có thể nhờ linh lực vảy hộ tâm biến thành áo bảo vệ Tiểu Mật.
Hai người kia đồng thời tỉnh mộng, cũng nhìn xung quanh.
Lão hổ lên tiếng: Diệp đại nhân, Phiên đại nhân, các người có nhận ra ta không.
Diệp Thanh Vũ nhìn lão hổ. Thì ra là lão hổ đã cứu mạng chúng ta sao.
Lão hổ: Ta làm sao đủ sức chứ. Ta dùng máu của sợi tơ tình để cứu mọi người.
Diệp Thanh Vũ giờ đã hiểu. Hắn nói, có gì từ từ nói sau. Bây giờ chúng ta phải thoát khỏi đây đã.
Lão hổ gật đầu, biến thành hình người là một thiếu niên trẻ tuổi, phong độ, cũng có ngoại hình đẹp trai. Thật ra, một vạn năm, lão hổ đã tu luyện thành hình người. Nhưng không muốn làm người, thích làm Hổ yêu hơn. Nên rất ít khi biến dạng. Giờ đến lúc đánh nhau, nên lão cũng biến hình.
Cả bốn xông vào đánh nhau với bọn yêu hoa, mà lúc này mộng cảnh đã tan. Chỉ còn là một khu rừng với vô số các yêu tinh hoa đang vây quanh. Vì máu của Đàm Đài Tẫn ảnh hưởng nên hầu như bọn yêu hoa này yêu lực yếu hơn trước rất nhiều.
Chả mấy chốc cả bốn đã đánh và tiêu diệt được khá nhiều yêu quái.
Tiểu Mật vẫn còn bực bội vì bọn yêu hoa này vậy mà dám làm tổn thương tiểu đệ tử của nàng.
Nàng lên tiếng, các ngươi dám làm thương tiểu đồ đệ mà ta yêu quí. Hôm nay, ta sẽ đốt trụi khu rừng này cho các ngươi xem.
Nói rồi, chưa kịp ai ngăn cản nói gì. Nàng đã tụ lực biến thành một đám lửa to đốt trụi khu rừng. Vạn vật sợ bỏ chạy không thôi. Vì nàng là con Phượng Hoàng, nên linh lực lửa rất mạnh và lan xa. Nàng phán nếu yêu ma nào không có thiện tâm, làm ác nhiều, thì hãy thiêu rụi chúng hết cho ta. Nhất là bọn yêu hoa nào lúc nãy làm đệ tử ta bị thương thì chờ chết đi.
Nàng nói xong, lại tăng linh lực. Tuy giết yêu ma, nhưng mẹ nàng từng nói. Không được phạm quá nhiều sát sanh, nên nói nàng hạn chế dùng lửa Phượng Hoàng.
Lửa đó linh lực cực cao, yêu ma dù có tu vi cao cũng chưa chắc thoát. Nên nàng mới chỉ thị ngọn lửa đốt yêu quái mang nhiều tội nghiệp. Còn ai vô tội thì sống, tội nghiệp ít mới thoát.
Nói sơ qua về lửa Phượng Hoàng. Đây là lửa có linh lực bậc cao nhưng tinh khiết. Chỉ giết ai có tội nghiệp quá sâu nặng. Nói đúng ra là lửa dùng để tẩy lọc thanh tâm con người. Ai có thiện tâm, có muốn tu tập, ngọn lửa này sẽ giúp độ kiếp. Dù là ma quỷ hay yêu tinh. Còn có tà tâm thì ngọn lửa sẽ thiêu rụi không còn hồn phách.
Vì nguy hiểm vậy, độ sát thương cao, nên mẹ nàng không cho dùng. Hạn chế linh lực của ngọn lửa. Nhưng nay nàng tức quá không kìm được mới sử dụng.
Nàng phán đáng đời cho các ngươi. Các ngươi sống không tốt thì hãy độ kiếp sau cho tốt. Ta đã cho thi triển pháp thuật độ kiếp, tẩy oán vào trong. Các ngươi hãy đi làm người tốt đi.
Cả ba người còn lại nhìn với ánh mặt kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cả ba chứng kiến sức mạnh của lửa Phượng Hoàng trong truyền thuyết. Trước giờ cũng không ai thấy nàng dùng pháp thuật này. Thật là đáng sợ.
Tiểu Nhiên kéo tay của Tiểu Mật: Này này, đừng đốt thêm nữa, mọi thứ đã bị tỷ thiêu trụi rồi. Như vậy đủ rồi đó.
Diệp Thanh Vũ: Trừng phạt vậy đủ rồi đó, con mau dừng lại. Thi triển vậy sẽ tiêu hao linh lực, không đáng đâu.
Lão hổ lắp bắp: Thật đáng sợ, đáng sợ quá mà. Tiểu Chủ Nhân sao mà còn nóng tánh, lãnh khốc hơn cả chủ nhân lúc xưa. Từ nay về sau, ta không dám chọc giận tiểu chủ nhân đâu. Nàng thật đáng sợ.
Lão hổ vừa nói xong biến ngay lại hình Hổ yêu, cong đuôi, thu nhỏ người lại. Không nói năng gì, cứ thế mà lại bay vào vảy hộ tâm trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Mọi người chả hiểu gì.
Tiểu Mật vậy là ý gì. Tại sao ngươi lại bay vào vảy hộ tâm vậy. Sao gọi ta là Tiểu Chủ nhân.
Diệp Thanh Vũ: Lão hổ vừa rồi là lão hổ yêu vạn năm. Cách đây vạn năm hắn là yêu vật cũng là sủng vật luôn đi theo bên người Đàm Đài Tẫn – phụ thân con. Nên hắn gọi con là tiểu chủ nhân. Chắc giờ hắn tìm được con nên muốn đi theo con. Nhận con làm chủ nhân mới. Lúc nãy, chắc con đã dọa hắn sợ rồi. Lão hổ yêu nói thì dũng mãnh vậy, nhưng hắn rất nhác gan.
Tiểu Nhiên cười ha hả, cũng không tém gọn gì. Nàng nói, hahahaa, ta không ngờ nó là hổ yêu vạn năm mà nhác gan đến vậy. Tỷ tỷ ah, thật không ngờ tỷ tỷ toàn có đệ tử yếu ớt không ah. Hết Tiểu Bạch giờ đến lão hổ yêu. Sắp tới chắc có nhiều cái vui để xem lắm ah.
Tiểu Mật dậm chân, ta có nói sẽ nhận nó sao.
Lúc này bên trong vảy hộ tâm, Tiểu Bạch đang mơ màng ngủ. Bỗng đâu có vật gì vừa to, vừa mềm rơi một phát lên người y làm y hết cả hồn. Đang đau trong người, mất sức, lại bị rơi trúng đau, y cáu gắt. Cái gì vậy, ai vậy. Vừa nhìn qua, thẩy cả thân thể to lớn của lão hổ đang đè lên thân y. Y rất muốn hất ra, nhưng không biết làm sao. Y nói ngươi tại sao lại vào đây. Ngươi làm gì ở đây vậy có tránh ra không, ngươi to lớn vậy đè ta sắp thở không nổi rồi. Khó thở lắm rồi. Cút ra đi.
Lão hổ vừa run cầm cập vừa nói: Sợ quá, tiểu chủ nhân vậy mà lại nóng tánh quá. Nãy ngươi ở bên trong không thấy đánh nhau bên ngoài đó. Thật không ngờ, tiểu chủ nhân lại dùng lửa Phượng hoàng đốt trụi cánh rừng. Huhuu, ta sợ quá. Ngươi cho ta ở đây đi. Nói rồi lão cũng đi xuống nhưng ép sát vào người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch: Ngươi ép ta không thở nổi rồi. Ngươi cút ra cho ta. Ở đây chật chội vậy, không có đủ sức chứa thêm ngươi. Ngươi đâu cần đi theo bọn ta. Ngươi cứ ở lại đây. Còn ngươi muốn đi chơi theo, hoặc nhận tiểu sư phụ làm chủ nhân, ngươi có thể biến thành người, có chân có tay, ngươi ra đó đi là được. Đừng ở đây quấy rầy ta.
Lão hổ: Ta còn rất sợ tiểu chủ nhân, để từ từ ta bình tĩnh đã. Còn nữa ta là hổ không phải người, ta không thích làm người. Ta cũng không thích tự đi. Mệt lắm. Một vạn năm trước ở với chủ nhân ta cũng đi nhiều, vì chủ nhân đi chinh chiến khắp nơi. Sau khi chủ nhân mất tích, ta cũng đi khắp nơi tìm kiếm. Giờ ta già rồi. Đã 500 năm ta cũng không đi đâu. Nhác đi lắm.
Tiểu Bạch: ta không thích ở chung với ngươi. Ở đây chật chội nữa, khó thở lắm. Ngươi cút đi, ta không cần biết.
Lão hổ: Ta sợ tiểu chủ nhân, cũng không có sợ ngươi. Ngươi nói thêm, ta sẽ nuốt chửng ngươi đó. Cứ sống hòa bình là được. Ở đây rộng rãi, mát mẻ vậy, chật chội gì chứ. Nói xong lão hổ nằm xuống không thèm nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gào to ra ngoài. Tiểu sư phụ cứu đệ tử đi, lão hổ vào đây ở chật chội khó thở lắm. Tiểu sư phụ mau gọi hắn ra, đuổi hắn đi đi. Ta không muốn ở chung với lão hổ.
Nghe vậy Lão hồ gầm lên, ngươi gọi nữa xem, gọi đi ta có nuốt chửng ngươi không. Ta đã dùng linh lực tạo kết giới nên không ai bên ngoài nghe ngươi kêu cứu đâu. Ngươi đừng phí sức thêm.
Tiểu Bạch đúng là khóc không ra nước mắt. Sao hắn lại xui xẻo vậy. Còn phải sống chung với lão hổ này. Thật mệt ah.
Bên trong lão hổ thầm cười: Chủ nhân, đã sống với chủ nhân quen rồi. Ta thật vui vì gặp lại người. Ta sẽ giúp sợi tơ tình của người thêm linh lực. Hắn quá yếu rồi. Sau trận chiến, nếu không có nguồn linh lực luôn cận kề thêm, thì với linh lực của vảy hộ tâm không hắn cũng sẽ sớm tan biến. Hiện tại được ở bên người, ta cũng rất vui.
Ở phía ngoài, sau một hồi suy nghĩ, sớm muộn cũng phải nói mọi chuyện cho Lão hổ, dù sao lão cũng biết rồi. Diệp Thanh Vụ lên tiếng gọi Lão Hổ ra. Lão hổ, bạn cũ lâu ngày gặp lại. Chúng ta nói chuyện chút đi.
Lão hổ đi ra ngoài. Diệp Thanh Vũ bắt đầu nói. Thật ra lão cũng thấy sợi tơ tình đã bị biến dạng. Chính ta là người thay đổi hình dáng ban đầu của y. Nên giờ bề ngoài y không giống Đàm Đài Tẫn. Ta sợ rằng khi Tô Tô phát hiện ra sợi tơ tình của Đàm Đài Tẫn để lại cho tỷ ấy. Mà vì tỷ ấy tạo đinh Diệt hồn làm thương tổn sợi tơ tình nghiêm trọng. Sẽ mất hết nghị lực, hy vọng sống. Ta chỉ không muốn cắt đứt hy vọng của Tỷ tỷ ta và Tiểu Mật. Nên ta mong lão thông cảm, che giấu giúp ta. Ta cám ơn.
Sau khi suy nghĩ thấy cũng có lý, nên gật đầu.
Còn một việc nữa, Phiên Nhiên đã hồi sinh sau một vạn năm, nhưng không nhớ gì cả. Nên lão cũng đừng nói. Ta muốn làm lại từ đầu, theo đuổi cô ấy lại.