Sau một đêm mất ngủ, ta nhìn theo vầng trăng đang khuất dần trên bầu trời xanh thẳm, ánh sáng đỏ cam từ từ xuyên qua những đám mây.
Vào buổi trưa, trong cung xảy ra đại sự, ngũ hoàng tử vì quá ham mê nữ sắc mà chết dưới tay nữ nhân.
Khi ta biết tin này, thái giám tuyên đọc thánh chỉ ban hôn vừa rời đi không lâu.
“Thu Đào, là chủ tử của ngươi sao?” Ta run giọng hỏi.
Nếu là Tư Dật, vậy thì người này rốt cuộc đáng sợ đến mức như thế nào?
Sự ban hôn đột ngột của phụ hoàng chắc là kết quả của việc hắn ta sáng sớm nay lúc lên triều vừa ép buộc vừa nịnh nọt.
Hắn ta vì sao muốn ta gả cho hắn, ta không thể biết được.
Con người này dường như sẽ làm tất cả những gì hắn muốn.
“Nô tì không biết.” Thu Đào trả lời.
Đáp án đúng như trong sự mong đợi, Thu Đào không phải là người của ta, làm sao có thể nói cho ta biết sự thật.
Ngũ hoàng tử chết trong nhục nhã, phụ hoàng vô cùng tức giận, tước bỏ phong hiệu của mẫu phi ngũ hoàng tử, đồng thời phạt bà ta và tất cả các công chúa hoàng tử bà ta sinh ra đến một nơi xa hoàng cung.
Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, như vậy, người kế vị ngôi vị thái tử không còn là mối đe dọa nữa - các hoàng tử còn lại không phải là tuổi còn nhỏ thì cơ thể suy nhược yếu ớt, lắm bệnh.
Tư Dật chưa bao giờ nói rõ hắn ta ủng hộ ai và đứng về phía nào, lần này nếu thực sự là hắn hạ thủ với ngũ hoàng tử thì xem ra là người của thái tử.
Ta đoán là vậy.
Tử Dật đã không đến gặp ta cho đến khi kết thúc tang lễ của ngũ hoàng tử.
Nhưng thái độ của những người khác trong cung đối với ta rõ ràng là cung kính hơn rất nhiều.
Hoàng hậu cũng đích thân chọn một cung điện lộng lẫy để ta chuyển đến.
Trong đêm đầu tiên dọn đến tẩm cung mới, ta nửa tỉnh nửa mê thì chợt cảm thấy một cánh tay ôm lấy eo mình.
Ngay khi ta định kêu lên, người nam nhân đó thở dài mệt mỏi, ôm ta chặt hơn,
Hơi thở ấm áp phả vào da thịt khiến người ta cảm thấy tê dại.
Ta nuốt nước bọt, duỗi thẳng người ra.
Cảm giác mở mắt chờ trời sáng thật trêu ngươi người ta.
Bỏ lỡ buổi thượng triều sáng sớm rồi.
“Tỷ tỷ, từ khi nhậm chức đến nay đệ đã chưa bao giờ quên nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên đệ không thượng triều sáng sớm.”
Ta nhìn hắn qua gương đồng, thấy tâm trạng hắn ta không tồi.
“Vấn đề này đã làm ta phiền não rất lâu, bao nhiêu năm qua làm người thấp cổ bé họng.”
Hắn đang có tâm trạng thật sự rất tốt, khi nghe câu hỏi của ta, hắn dừng lại nhìn ta mỉm cười, trong lời nói có chút chân thành, "Cuộc đời của Niệm Vi, cho dù ta có cố gắng đến đâu, cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, nàng ấy thật xinh đẹp, nhưng ngươi thì trái ngược lại, thấp hèn như cỏ, kiên nhẫn bất bại, ngươi sẽ chết nếu rời khỏi ta."
Ta mỉm cười gật đầu, lòng bình thản đến không ngờ.
Hóa ra đây là giá trị của ta.
Tư Dật nói rằng nếu ta rời khỏi hắn, ta sẽ chết, nhưng thực ra không hẳn, mà là tự cứu lấy mình.
Ta sẽ không bao giờ quên cái ngày đưa tang mẫu phi, ta đã cố tỏ ra bình tĩnh như thế nào.
Là hắn ta.
“Tỷ tỷ, mấy ngày nay có nhiều người muốn lấy lòng tỷ, tỷ đừng sợ, có thù báo thù, có oán báo oán.
Hắn nghiêng người và ôm ta từ phía sau.
Ta không như Tư Dật nói, có thù báo thù, có oán báo oán, ngược lại.
Khi họ tặng quà cho ta, ta thật lòng khen ngợi họ, lại còn là ở ngay trước mặt.
Thu Đào hỏi tại sao ta lại thích thế.
Ta cười và nói: "Có lẽ ta đã cô đơn từ nhỏ. Khi có người nói chuyện với ta, chơi với ta, ta không thể kìm lòng được".
Thu Đào bán tín bán nghi nhưng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Vài ngày sau, vì ta đặt miếng ngọc bích san hô mà tam công chúa tặng ở sảnh đường, đại công chúa không hài lòng và chế nhạo tam công chúa ngay trước mặt ta một cách cố ý mà như không. Những người khác muốn lấy lòng đại công chúa cũng hùa theo, hình thành một phe phái khác.
Bây giờ trong cung của ta, một số người trong số họ là tai mắt của kẻ khác, chưa đến hai ngày, những lời tốt xấu gì đều lọt vào tai của tam công chúa.
Hai tỷ muộn hoàn toàn cạch mặt, mối quan hệ trong hậu cung này rất phức tạp, trông giống như một cuộc xung đột đơn giản giữa hai người, nhưng trên thực tế, đó không phải là sự ganh đua giữa một số thế lực, cộng thêm sự ra đời của một thế lực mới sao?
Lúc này, Thu Đào đã hoàn toàn hiểu hành động của ta.
"Lúc trước thì cấu kết với nhau ức hiếp người khác, tỏ ra thanh cao, nay lại vì chút lợi ích mà tranh giành đấu đá, thật trớ trêu, thật buồn cười, nhìn bọn họ so đo tính toán với nhau từng chút từng chút một sẽ hấp dẫn hơn so với việc giết họ.”
Thu Đào để trà xuống, cúi đầu nhìn trộm ta, "Công chúa thật thông minh."
Ta cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nụ cười không dấu được hiện rõ trong ánh mắt.