Sau khi dìu ta vào nhà, hắn rửa tay cho ta và chính mình.
Chỉ đến khi thay chậu nước thứ ba, hắn mới hài lòng, hắn bảo ta đợi hắn, rồi lại đi ra ngoài.
Một lúc sau, một cung nữ đem cho ta một bộ váy áo màu xanh lam và phụ ta thay nó.
Nhìn mình trong gương, ta không thể nhận ra bản thân, mái tóc bù xù ẩn hiện dưới tấm vải xanh, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, đôi mắt to, lòng đen lòng trắng tách biệt rõ ràng, ẩn trong đó chứa đầy sự sắc bén bị che khuất, chiếc mũi nhỏ hếch lên, đôi môi đỏ mọng trông tạm ổn nhưng lại quá mỏng, lại là biểu tượng cho sự bạc tình.
Sau khi cung nữ lui đi, Lục Viễn từ bên ngoài đi vào.
Hắn ta khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt ta, giọng điệu lãnh đạm đến mức không nghe ra được chút cảm xúc nào, "Công chúa có phải cũng muốn gả cho Tư Dật không?”
Trái tim ta run lên, ngay khi ta định nói, hắn đã đi tới, chạm vào mắt ta bằng lòng bàn tay ấm áp, nói với vẻ bất lực: "Công chúa, đôi mắt của người quá thẳng thắn rồi."
Hữu tướng Tư Dật đầy quyền uy, đã quá tuổi lập thất rồi mà vẫn chưa thành thân, từ chối ban hôn của hoàng thượng hết lần này đến lần khác, trong phủ đến cả một tỳ nữ làm ấm giường cũng không có.
Mọi người đang bàn tán sau lưng rằng hữu tướng có phải bị bệnh tật gì hay sở thích gì khác không.
Nhưng dù vậy, vẫn có vô số người muốn gả vào phủ hữu tướng.
Chẳng hạn như các tỷ tỷ của ta đều đang háo hức mong chờ.
Đó là lý do tại sao Lục Viễn dùng từ "cũng".
"Lục Viễn..." Ta do dự nói, có chút không biết có nên trực tiếp như vậy hay không.
Khoảng một giây sau, một thứ mềm mại gì đó dán chặt vào môi ta, cắn mút như đang phát tiết tất cả những nỗi bực dọc trong lòng.
Hắn cao và mảnh khảnh, vòng tay ôm chặt lấy lưng ta, ta không thể thoát ra được, vì vậy buộc phải chấp nhận sự công kích của hắn.
Hắn không buông ra cho đến khi môi ta đỏ và sưng lên, còn thấy rõ cả tia máu nhàn nhạt, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ bật máu ra ngay lập tức.
Ta hoảng sợ đẩy hắn ra, nấp vào một góc cách xa hắn, thở hổn hển.
Nụ hôn đến bất ngờ, lại không rõ lý do.
Đêm qua, rõ ràng hắn ta đã làm nhiều hơn thế...
Ta siết chặt lòng bàn tay, buộc mình phải tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Lục Viễn đi tới, ánh mắt lạnh lùng, không có một chút dục vọng.
"Thượng Quan Niệm Vân, ta sẽ giúp người."
Đây là lần đầu tiên theo như ta nhớ hắn gọi tên ta.
Rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi từng chữ lọt vào tai, ta không khỏi động lòng.
Điều này có nghĩa là mối quan hệ của ta với hắn còn thân thiết hơn cả công chúa và nô tài.
“Lục Viễn, ngươi biết ta muốn gì, đúng không?” Ta nhìn hắn đầy mong chờ.
Vì lý do nào đó, ta luôn cảm thấy rằng Lục Viễn có thể nhìn thấu mình.
Hắn cong môi nở nụ cười, đưa tay lên xoa xoa môi tôi, "Đương nhiên, ta vì người mà sinh ra."
Ta ngây người nhìn hắn, giữa hắn và ta, tại sao lại thế này?
Nếu là vì danh lợi, ta có thể tin tưởng hắn nhiều hơn một chút.
Hắn ta giết Lục Thâm vì ta hay vì chính hắn?
Lục Viễn dường như nhìn ra câu hỏi của ta, hắn thở dài, "Không sao, nếu bây giờ người không tin, tương lai người sẽ tin."
Cung nữ vừa nãy ở ngoài cửa thì thào nói: "Lục công công, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
Lục Viễn ôm ta nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai ta: "Cùng nàng ta xuất cung trốn mấy ngày, ta sẽ mở đường cho người."
Trước khi ta có thể ngước mắt lên nhìn hắn, cơn đau ở cổ truyền đến khiến ta bất tỉnh, trước mắt toàn là bóng tối.