Một dao đó khiến Tư Dật tức giận, hắn cấm túc ta trong cung.
Ta không được phép rời đi, cũng không được phép gặp bất cứ ai.
Mãi đến ngày thứ bảy, hắn mới mặc một bộ kính trang màu thiên thanh và nói rằng sẽ đưa ta đi săn.
Ta một lần nữa được trả tự do.
Trong rừng sâu, hai chúng ta người ngồi trước người ngồi sau cưỡi trên lưng ngựa, thong thả dạo chơi, hàn huyên mấy câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt.
Hắn đột nhiên thắt chặt dây cương, quay người lại mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ không che giấu được, "Ngươi càng ngày càng bình tĩnh."
“Ngài là đang khen Thượng Quan Niệm Vân?” Mặt trời chói chang, ta nheo mắt cười.
Hắn cười khúc khích, như thể câu nói đó thật thú vị.
“Lại đây.” Hắn đưa tay về phía ta, giọng nói nhẹ nhàng.
Ta nắm tay hắn, hắn giật mạnh lên, toàn bộ cơ thể ta bay qua không kiểm soát và ngồi trong vòng tay của hắn.
Trước sự bàng hoàng, hắn đặt cằm lên vai ta và thì thầm: “Ta phân biệt rất rõ.”
Hầu như cả ngày hắn dạy ta bắn cung và khen ngợi tài năng của ta.
Càng ngày ta càng không thể hiểu nổi nam nhân này, liệu hắn ta có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Khi ta trở lại cung vào lúc hoàng hôn, ta nhìn thấy Lục Viễn ở trước cổng tẩm cung.
Hắn không đi về phía ta, chỉ hành lễ từ xa, mỉm cười rất xa cách và lịch sự.
Một linh cảm xấu len lỏi trong lòng, ta muốn tiếp cận hắn, nhưng bị chặn lại bởi cung nữ đột nhiên xuất hiện.
"Công chúa, hữu tướng không thích người quá gần Lục công công."
“Hữu tướng vẫn muốn cấm túc ta sao?” Ta cau mày hỏi.
"Công chúa hiểu lầm rồi. Hữu tướng thương công chúa không có người hầu hạ, liền phái nô tì đến đây hầu hạ người."
Cung nữ này ta là Thu Đào, tên thì bình thường, nhưng thân thủ lại không tầm thường.
Ta tận mắt nhìn thấy nàng ta, đâm một đũa vào cổ họng của thích khách, máu phun ra trước mặt mà vẫn rất bình tĩnh.
“Là người hoàng hậu phái đến sao?” Ta lấy ra một chiếc khăn tay và đưa cho nàng ta.
Nàng ta nhận lấy, lau tay nói: "Điều này nô tỳ không dám nói bừa."
Một bóng đen khác lấp ló bên ngoài cửa sổ, Thu Đào nhanh chóng đuổi ra ngoài.
Ta ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhìn ngọn nến đang cháy, trong lòng chợt thấy ấm áp một chút.
Bây giờ, có ai đó thực sự bảo vệ ta.
Thanh âm nhẹ nhàng, ánh nến lung lay, Lục Viễn đi vào qua cửa sổ, trong đêm tối bộ phi ngư phục phát sáng lạ thường.
“Ngươi tới giết ta?” Ta ôm đầu hỏi.
Lục Viễn sắc mặt trầm xuống, cung kính hành lễ: "Công chúa, nô tài sẽ không bao giờ làm hại người."
"Vậy tại sao ngươi lại cố tình dụ Thu Đào ra ngoài?"
"Nô tài..." Chóp tai bỗng chốc đỏ lên, "Muốn gặp công chúa."
"Chỉ vậy thôi?"
"Vâng."
Mặt ta nóng lên, ta vội vàng cụp mắt xuống để che đi vẻ mặt của mình, "Mấy ngày nay ta luôn lo lắng, ngươi có phải chết rồi, tại sao không tới gặp ta?".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Lục Viễn rũ mắt xuống, giọng nói run run, "Đa tạ công chúa cứu mạng, nô tài sẽ tận lực giúp ngươi."
“Lục Viễn, ngươi thực sự biết ta muốn gì sao?”
Ta đến gần và nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn mím môi, ánh mắt dần trở nên phức tạp, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Gả cho Tư Dật, có thể tự bảo vệ mình, có người đáng tin."
Ta cười khổ nói: "Gả cho Tư Dật, ta cả đời này đều là cái bóng của Thượng Quan Niệm Vi, càng không thể nói đến việc bảo vệ bản thân, có người đáng tin..."
"Nô tài là người của công chúa, cũng là chỗ dựa cho công chúa. Đừng lo lắng, công chúa. Ta chỉ trung thành với người." Lục Viễn nói ra từng chữ một cách chậm rãi và chắc chắn.
Ta nghiêng đầu cười mà không nói lời nào.
Trong cung không ai biết Lục Viễn vong ân bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, phản bội nghĩa phụ đã nuôi nấng mình, trở thành tay sai của Tư Dật.
Hắn cũng nói với Tư Dật rằng ta chỉ là một món quà.
Làm sao ta có thể tin được lời hắn nói - Ta chỉ trung thành với người.
“Nô tài cáo lui, công chúa hãy bảo trọng.” Lục Viễn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nhanh nhẹn bước ra.
Một lúc sau, Thu Đào từ bên ngoài chạy vào và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy ta đã an toàn.