Đêm ngày càng về khuya, ta khoác mỗi áo trong tựa vào khung cửa ngắm trăng.
Một cơn gió thoảng qua, ta không khỏi rùng mình.
Ta đang định quay người trở về phòng thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng trong lòng, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào cánh mũi.
Sau khi định thần lại, ta nhẹ nhàng vòng tay qua eo hắn, cười nói: "Sao muộn thế này lại đến?"
Lúc này, ngoài Tư Dật ra sẽ không có ai khác dám vênh mặt ngạo nghễ bước vào cung của ta.
“Nhớ nàng rồi.” Hắn áp vào tai ta, giọng điệu nhẹ nhàng, thậm chí có chút ấm ức, “Nàng chưa bao giờ nói nhớ ta.”
“Tiểu Dật Dật, ta nhớ chàng rồi.” Ta thì thầm.
Hồi lâu hắn không trả lời, ta được hắn ta ôm vào lòng, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, không biết hắn đang vui hay đang tức giận, điều này khiến ta có chút bất an.
Ngay khi ta không kìm được mà đẩy hắn ra, hắn thở dài, "Tỷ tỷ, sớm muộn gì tỷ cũng sẽ yêu ta thật đấy."
Tại sao lại muốn khiến ta yêu hắn, có phải chỉ là vì ham muốn chinh phục?
Ta chưa bao giờ nghĩ đến cuyện nam nữ tình trường, từ nhỏ đến lớn, trong lòng ta đã dựng lên một bức tường thành thật dày, ít ai có thể bước qua.
Tư Dật ở lại cung của ta một đêm nữa, hắn mượn rượu, cởi bỏ váy áo của ta.
Da ta không được trắng nõn mịn màng như các tiểu thư cành vàng lá ngọc khác, trên eo và bụng còn có hai vết sẹo gớm ghiếc, xấu xí.
Khi hắn ta nhìn thấy nó, trong ánh mắt có một chút ngạc nhiên, bàn tay đang di chuyển trên người ta dừng lại.
Ta kéo chăn bông che lên người, cười nói: "Hữu tướng bây giờ tìm phụ hoàng thoái hôn vẫn còn kịp."
Hắn vuốt ve khuôn mặt ta, "Ai làm?"
"Chính là các ca ca tỷ tỷ mỗi ngày đến chỗ ta."
Họ sợ ta trả thù, một bên cố gây bất hòa giữa ta và Tư Dật, một bên giả nhân giả nghĩa cố gắng lấy lòng ta.
"Sau này sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa."
Tư Dật nói một cách trìu mến, nhưng cuối cùng hắn không có hứng thú tiếp tục, mặc lại y phục rồi rời đi.
Nhìn hơi ấm còn xót lại trên giường, ta không hiểu vì sao lại bật cười.
Khi thấy trên người ta đầy vết bầm tím, Lục Viễn nhướn mày, ngoài mặt thì nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương cho ta, nhưng hắn thật sự là ghét bỏ.
Tư Dật mấy ngày không tới, ta còn cố tỏ ra nhân từ và không quan tâm, chỉ là trong lòng có chút luống cuống.
Sợ rằng Tư Dật thực sự đã thỉnh cầu phụ hoàng để thoái hôn...
Vào buổi tối ngày thứ bảy, bầu trời xanh thẫm cuốn theo những đám mây u ám, chỉ còn nhìn thấy một đường hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, ta nhận được khẩu dụ của phụ hoàng.
Người đặc biệt chấp thuận cho ta cùng tham gia chuyến đi săn hoàng gia với các vị hoàng tử.
Phụ hoàng đặc biệt không thích các công chúa, Thượng Quan Niệm Vi được sủng ái bởi vì mẫu thân tỷ ấy đắc sủng, cho nên tỷ ấy cũng có được chút cưng chiều.
Về phần những nữ nhi khác, cũng chưa từng có tư cách tham gia săn bắn cùng các hoàng tử và đại thần.
Bây giờ, ta là người đầu tiên.
Nhớ lại cách đây không lâu Tư Dật đã dẫn ta đi săn và dạy ta cách bắn cung, ta biết hết trong lòng.
Có vẻ như đây là một kế hoạch mà hắn đã lên sẵn.
Trước khi đi ngủ, tên tiểu thái giám đang phục vụ đột nhiên đưa cho ta ám thị, rằng chủ hắn sẽ đến.
Nhìn chằm chằm vào ánh nến đã tắt hồi lâu, một bóng người đen kịt từ trên mái nhà bay xuống.
Hắn ta mặc một hành phục và khăn đen che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt long lanh ướt át.
Ta hơi lo lắng, cơ thể bất giác căng thẳng.
“Công chúa, là nô tài.” Lục Viễn kéo bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
“Ta biết, nhưng ta vẫn sợ.” Ta cười một mình.
Trong mắt hiện lên chút thương hại, "Công chúa, sẽ nhanh thôi những ngày tháng sống trong lo sợ này sẽ qua đi, nhẫn nhịn chút nữa thôi."
Câu nói này từ miệng hắn ta thốt ra khiến mắt ta tự nhiên cay cay.
Ta kìm lại cảm xúc và mỉm cười: “Vàng bạc châu báu ta tặng ngươi có hài lòng không?”.
Tư Dật đã cài một cung nữ trong cung của ta, và Lục Viễn cũng cài một thái giám vào cung của ta. Những ngày này, ta đã đưa hầu hết số trang sức vàng bạc mà ta nhận được cho Lục Viễn, để hắn ta dùng nó khai thông các mối quan hệ và củng cố quyền lực.
“Đa tạ công chúa, công chúa yên tâm, nô tài sẽ dốc hết sức mưu tính cho công chúa.” Hắn từ trong tay lấy ra một chiếc lệnh bài vô cùng tinh xảo đưa cho ta, “Đây là tử sĩ do nô tài huấn luyện cho công chúa, ẩn náu ở Đông Am, chỉ nghe theo sự điều khiển của công chúa.”
Lục Viễn thực sự che giấu nhóm thế lực ở Đông Am, những người bên cạnh chỉ biết hắn ở Tây Am.
Ta nghịch lệnh bài, không giấu được sự phấn khích, "Tư Dật có biết không?"
“Không biết, đây là bí mật của nô tài và công chúa.” Hắn cười nhẹ, vươn tay xoa xoa đầu ta, “Thượng Quan Niệm Vân, nàng là người bạn duy nhất của ta từ nhỏ, và là người duy nhất ta quan tâm, vì vậy, nàng muốn gì, ta nhất định sẽ giúp nàng có được. ”
Ngay khi lời nói vừa dứt, hắn ta bay đi, và xung quanh trở lại im lặng.
Trong lòng có chút bất an, luôn cảm thấy Lục Viễn hôm nay đột nhiên xa lạ, đột nhiên... ấm áp.
- Còn nữa -