• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

"Thượng Quan Niệm Vân, lần trước sau khi nàng vì một tên thái giám mà đâm ta, ta đã không xem nàng là Niệm Vi nữa. Ta có thể phân biệt rõ ràng nàng là Thượng Quan Niệm Vân." Tư Dật bước về phía ta, dùng hai tay ấn vào vai ta, "Nàng tin ta, đời này ta nhất định không phụ nàng."

Ta thẫn thờ nhìn hắn.

“Xin nàng đấy, Thượng Quan Niệm Vân.” Một tia sáng yếu ớt loé lên trong mắt hắn.

Trước đây, ta sợ chết, nhưng bây giờ, ta không sợ nữa, bởi vì người một lòng một dạ, người mà trong mắt chỉ có ta sẽ luôn ở bên cạnh ta.

Ta hít một hơi thật sâu và nói: "Tránh ra, ta phải đi gặp chàng.”

“Cho dù có binh lính có canh gác cẩn mật, nàng vẫn muốn xông vào sao?” Giọng nói của Tư Dật bình tĩnh lại.



"Đúng."

“Nàng có biết vì sao ta phải lật đổ gia tộc của hoàng hậu không?” Hắn đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt như muốn tan đi, lộ ra một chút xuân sắc.

Ta cau mày và lặng lẽ nhìn hắn.

"Mẫu phi của tỷ tỷ ta chết dưới tay hoàng hậu. Đệ đệ của tỷ tỷ, tứ hoàng tử, cơ thể suy nhược, ốm yếu bệnh tật, đương nhiên là do hoàng hậu làm." Hắn đưa tay xoa xoa tóc ta: “Ta muốn Lục Viễn nhận mọi tội lỗi, là bởi vì muốn mang thiên hạ trong sạch dâng đến tay của tứ hoàng tử, nàng đừng trách ta."

Trách Tư Dật ư? Ta cười khổ không nói nên lời, nếu không phải ta đến tìm Lục Viễn trước, thì sao có thể ép hắn đến bước đường này.

“Để ta đi gặp chàng.” Ta khuỵu gối, ngã xuống đất.

Tư Dật cúi người lặp lại, "Nàng đừng trách ta, ta thích nàng."

Lời vừa dứt, đột nhiên gáy ta đau đau và mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, mưa to, ồn ào đến lạ thường.

Ta thẫn thờ nằm ​​trên giường, như một xác chết di động.



Cánh cửa bị đẩy ra, mang theo một cơn gió lạnh buốt.

Một tên tiểu thái giám với khuôn mặt non nớt cung kính hành lễ xong liền trao cho ta hai phong thư và một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương.

Một bức thư viết lời thú tội của Lục Viễn, hắn nói rằng cái chết của hoàng thái tử, ngũ hoàng tử và lục công chúa đều do Tư Dật chỉ đạo.

Một bức thư khác là Lục Viễn viết cho ta.

Hắn nói với ta rằng hắn và Tư Dật đã thoả thuận, rằng chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ của mình, Tư Dật sẽ thành thân với ta, cho ta danh dự và địa vị, nếu như sau này Tư Dật thất tín thì mang bức thư này đi tìm hắn.

Câu cuối cùng trong bức thư là, công chúa hãy sống thật tốt, trên đời này còn rất nhiều thứ đẹp đẽ mà nàng chưa từng sở hữu, ta cũng chưa từng sở hữu, vậy nàng hãy thay ta làm điều đó.

Đã ký. A Tư tuyệt bút.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, và ngày nào ta cũng kiệt sức đến mức gần như quên mất rằng Lục Viễn từng là A Tư của ta.

A Tư à, ta nợ ngươi nhiều như thế, sao lại có thể từ chối được?

Bên trong hộp gỗ đàn hương là một cây lược bằng bạc.

Lược tặng bằng hữu mang ý nghĩa là tuyệt giao, tặng tình nhân lại có nghĩa là muốn cùng nhau già đi.

A Tư, ngươi là muốn tuyệt giao với ta hay muốn cùng ta già đi?

A Tư, bây giờ ta có thể gả cho Tư Dật rồi, hắn cũng đã nói thích ta, ta còn giữ lá thư nhận tội và những tử sĩ ngươi để lại cho ta.

Ngươi xem, gả cho Tư Dật, có người để nương tựa, của sức mạnh để tự bảo vệ lấy mình, ta cuối cùng cũng đã làm được rồi.

Thật là lợi hại.

Tiểu thái giám.

Tiểu thái giám, ta thích ngươi, ta có thể đổi tâm nguyện khác được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK