Lục Thi Mạc co ro ở ghế phụ, mắt như đang nhìn về phía trước, nhưng thực tế lại chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu.
Theo như tính toán, năm nay Tiết Đồng đã 33 tuổi, nhưng vẫn đẹp như ngày nào.
Mái tóc dài đen hơi xoăn xõa trên vai, ánh mắt tập trung khi lái xe, lông mày hơi nhướn lên. Ánh đèn đường chiếu vào, khuôn mặt không có một nếp nhăn nào, sống mũi cao nổi bật, thuộc loại xuất chúng trong số người châu Á, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên.
Cô thích nhất là cung mày của Tiết Đồng.
Lông mày tự nhiên, đậm nét và cao, tạo nên vẻ đẹp thách thức, lạnh lùng mà quý phái. Suốt bốn năm làm việc thu thập chứng cứ, cô đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ gặp ai giống như Tiết Đồng.
"Mắt khóc sưng cả lên rồi, còn nhìn rõ tôi không?" Tiết Đồng lái xe bằng một tay, mắt nhìn về phía trước nói.
"Cô lại biết rồi..." Lục Thi Mạc đáp với giọng khàn khàn.
Tiết Đồng nghiêng đầu liếc nhìn gương chiếu hậu, rồi quay đầu xe một cách ổn định, "Đừng nói nữa, giọng khó nghe quá."
Không nói thì thôi.
Lục Thi Mạc quay đầu ra cửa sổ, nhưng nhận ra chiếc xe thể thao đang đi ngày càng gần trung tâm thành phố, và tiến vào đường Hoa Sơn.
"Nếu không nhớ đường thì dùng định vị đi." Tiết Đồng là người từ nơi khác đến, không nhớ đường là chuyện bình thường, nhưng Lục Thi Mạc không muốn cô đi vòng và tiêu tốn hết xăng. Hiện tại, cô phải trả tiền thuê xe của Khâu Văn, nên cần tiết kiệm.
"Sắp đến rồi." Tốc độ xe trên đường Hoa Sơn ngày càng chậm lại, xung quanh những căn biệt thự đặc trưng dần hiện rõ.
Tiết Đồng hạ cửa kính xe, dựa vào trí nhớ để tìm số nhà.
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây, nhưng khi đến nơi, cô vẫn cảm thấy hơi khó nhận ra.
Đến rồi?
Lục Thi Mạc ngồi thẳng lưng, ngó ra ngoài cửa sổ.
Đây là đường Hoa Sơn... con đường sang trọng nhất Thượng Hải, là khu vực tinh hoa của phong cách Địa Trung Hải của thành phố, nơi mà các ngôi nhà đều là những công trình kiến trúc hàng trăm năm tuổi, là di sản lịch sử.
Lục Thi Mạc nhớ có một bài đăng nổi tiếng trên mạng Thượng Hải với tiêu đề: 【 Gia đình có một căn nhà trên đường Hoa Sơn thì ở đẳng cấp nào?】
Có người trả lời: "Đẳng cấp là khi sinh ra đã có, không có thì không bao giờ có."
Với mức lương hiện tại của Lục Thi Mạc, có lẽ phải sống không ăn không uống từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, làm việc chăm chỉ ba nghìn năm mới đủ mua một căn nhà nhỏ ở đây. Nên bây giờ không biết là Tiết Đồng điên rồi, hay cô điên rồi.
Tiết Đồng từ từ đỗ xe bên đường, bên cạnh xuất hiện một căn biệt thự độc lập kiểu Đức tiêu chuẩn, ba tầng có sân vườn. Trông như phải mất năm nghìn năm mới có thể mua nổi.
"Cô đợi tôi."
Tiết Đồng cầm túi xuống xe, quẹt thẻ ở cổng sắt, cánh cổng tự động mở ra.
Lục Thi Mạc vẫn không tin, cho đến khi Tiết Đồng quay lại xe, đạp ga lao vào sân, cô mới tự nhéo đùi mình — Tiết Đồng thực sự làm thật.
Tiết Đồng mở cửa xe bước xuống, Lục Thi Mạc lẻo đẻo đi theo sau.
Cô đã sống ở Thượng Hải hai mươi bảy năm, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào một công trình kiến trúc cổ. Biệt thự bốn mặt thoáng đãng, tường đá sử dụng phong cách Đức, gạch lớn kết hợp với lớp sơn nền đỏ, dù là vào ban đêm cũng rất đẹp, khiến người ta không khỏi nhìn lâu thêm chút.
Tiết Đồng đi đến đuôi xe mở cốp, chuẩn bị lấy hành lý, giọng lạnh lùng: "Tối nay ở lại đây đi."
Lục Thi Mạc không nghĩ ngợi lập tức từ chối, "Không cần đâu."
Nghĩ lại cái ôm lúc nãy trước xe đã đủ làm cô choáng váng rồi, cô không dám đảm bảo nếu ở lại đây, mình sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Tạm thời, cô không muốn dính dáng đến Tiết Đồng ngoài công việc, cô sợ mình sẽ bị PTSD*.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Tiết Đồng dựa tay vào cốp xe, nửa đầu thò ra từ phía sau xe, nhướng cao lông mày, "Vậy cô muốn ở đâu?"
Cảnh sát Lục tay đút túi, kiên quyết nói: "Tất nhiên là đi ở khách sạn."
Khách sạn....
Tiết Đồng hiểu ý của đối phương, cứng đầu và không muốn là hai chuyện khác nhau.
Chỉ là cô không ngờ đối phương lại từ chối mình thẳng thừng như vậy. Quả nhiên, làm quá sẽ khiến người ta sợ hãi.
Tay cô nắm chặt rồi lại buông, sau vài giây im lặng, Tiết Đồng đóng cốp xe, "Được, lát nữa tôi đưa cô đến khách sạn."
Cơ thể cứng ngắc của Lục Thi Mạc ban đầu khi nghe thấy câu trả lời liền thả lỏng ra. Cô hất cằm về phía ngôi nhà, "Đây là..."
Tiết Đồng: "Là bất động sản của bà nội."
Lục Thi Mạc gật đầu.
Nghĩ cũng thấy hợp lý, chủ nhà trên đường Hoa Sơn gần như đều là người Hoa hay người Hồng Kông, trước đây cô chỉ biết Tiết Đồng giàu, nhưng không ngờ gia đình cô ấy lại giàu đến mức sở hữu cả một tòa nhà cổ.
Tiết Đồng đi đến cửa, mở khóa điện tử và nhập mật khẩu, rồi đẩy cửa ra, cô lùi lại nửa bước, "Vào đi."
Lục Thi Mạc lịch sự nói cảm ơn, rồi theo sau Tiết Đồng vào trong nhà.
Vừa vào cửa, sàn gỗ màu nâu, thảm đay, phong cách nội thất dường như không hợp với khu vực này lắm, chi tiết trang trí đơn giản nhưng tinh tế, toàn bộ ngôi nhà chỉ toát lên hai từ: giáo dục, văn hóa.
Lục Thi Mạc theo thói quen đưa tay chạm vào góc bàn, mặt bàn rất sạch sẽ, các góc trong phòng không có chút bụi nào. Có vẻ như ngôi nhà này được dọn dẹp hàng tuần.
"Sao vậy, sạch đến mức muốn lấy dấu vân tay à?" Tiết Đồng đang sắp xếp đồ trong tủ lạnh, quay đầu lại thấy Lục Thi Mạc lại mắc bệnh nghề nghiệp, liền đùa một câu.
"Xin lỗi." Lục Thi Mạc ngoan ngoãn thu tay lại.
Tiết Đồng lấy rau từ tủ lạnh ra, đặt lên bàn đảo, hai tay chống lên mặt bàn, cười nhẹ: "Căng thẳng thế?"
"Đó là lịch sự." Cảnh sát Lục cười nói.
Tiết Đồng mở hộp rau, gật đầu suy nghĩ, nụ cười không lạnh không nóng, "Trước đây cô đâu có như vậy, trước đây tối nào cô cũng ầm ĩ đòi ngủ chung giường với tôi..."
Nghe đến từ "giường", biểu cảm của Thiếu Diệu lập tức đầy kinh ngạc và bối rối, cô ngăn lời đối phương: "Stop! Don" t go there!" ("Dừng lại! Đừng nói nữa!")
Cả hai lại một lần nữa lúng túng tại chỗ.
Nhất là Lục Thi Mạc.
Cô cúi đầu nhìn đôi dép dưới chân, nhớ lại lúc ở cảng, Tiết Đồng còn chưa nói tiếng phổ thông tốt như bây giờ, hai người chỉ cần cãi nhau là sẽ nói tiếng địa phương của mỗi người, Thượng Hải với Quảng Đông, chẳng ai chiếm được lợi thế.
Vì thế Tiết Đồng đặt ra quy định: muốn cãi nhau, phải nói thứ tiếng mà đối phương hiểu được.
Chỉ là bây giờ tiếng phổ thông của Tiết Đồng tốt đến mức không ai phân biệt được cô là người Hồng Kông, nhưng thói quen này cô ấy vẫn chưa bỏ, Lục Thi Mạc nhún vai, "Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa."
"Sorry." Tiết Đồng cũng cúi đầu.
Vì đề tài khó xử, cả hai rơi vào một khoảng lặng. Chỉ khi Tiết Đồng đã chuẩn bị xong bữa ăn và mang lên bàn, Lục Thi Mạc mới thì thầm, "Cảm ơn."
"Ăn xong thì rửa bát nhé." Tiết Đồng mỉm cười.
Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn uống.
Rau củ nướng là món mà Tiết Đồng thường làm. Lục Thi Mạc không thích ăn cải Brussels*, nên Tiết Đồng luôn cho nhiều hạt tiêu vào để tăng hương vị, giúp cô dần quen. Đã lâu rồi cô không ăn món này, miếng đầu tiên cay nồng đến mức làm cô nhăn mặt.
"Không quen nữa à?" Tiết Đồng không nhìn thẳng vào mặt cảnh sát Lục.
"Không có." Lục Thi Mạc lấy một miếng nấm lớn và bỏ vào miệng, "Có đồ ăn là tốt rồi."
Ừm, sau hai miếng Lục Thi Mạc đã quen dần, thậm chí còn thấy món này ngon hơn cả đồ ăn của Khâu Văn.
Nhưng càng cảm thấy quen thuộc, cô lại càng lo lắng. Cô nhận ra rằng Tiết Đồng dường như đã tạo ra một cơ chế nghiện hoàn hảo, khiến cô không ngừng hoài niệm về hương vị này và một lần nữa khiến cô phụ thuộc vào Tiết Đồng.
Giống như cách cô ôm lấy Tiết Đồng hôm nay, tay cô siết chặt đối phương, đồng thời cũng giữ chặt chính mình khỏi sự mất kiểm soát.
Cô đang tận hưởng cảm giác mất kiểm soát và hạnh phúc mà sự nghiện ngập tinh thần này mang lại. Nhưng Lục Thi Mạc cũng hiểu rằng, khi đã nghiện, thì sự đau khổ không xa, và nỗi đau đó đến từ việc phải cai nghiện.
"Ngày mai cô ở đâu?" Tiết Đồng ăn hai miếng rồi đặt nĩa xuống.
"Khách sạn."
Tiết Đồng không hiểu, hỏi tiếp, "Sau đó thì cứ ở khách sạn mãi sao?"
Lục Thi Mạc cắm nĩa vào miệng, "...."
Tiết Đồng đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt Lục Thi Mạc, "Cô biết ở khách sạn đắt thế nào không?
Thật ra, Lục Thi Mạc là người địa phương, chưa từng ở khách sạn ở Thượng Hải, nên khi Tiết Đồng hỏi vậy, cô cũng tò mò. Cô đặt nĩa xuống bàn, lấy điện thoại ra và nhanh chóng kiểm tra ứng dụng.
Khách sạn cách sở cảnh sát nửa tiếng, nếu muốn sạch sẽ thì cũng phải từ 600 tệ trở lên. Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra đến 40 phút, giá chỉ giảm khoảng 200 tệ. Thật không thể ở nổi.
"Hay là cô lại muốn thuê phòng chung?" Tiết Đồng hỏi, mặt trở nên u ám.
Tiết Đồng biết việc thuê chung là điều kiêng kỵ với Lục Thi Mạc. Thực ra cô cũng không muốn nhắc đến, nhưng lúc này chỉ có thể lấy độc trị độc, dồn Lục Thi Mạc vào chân tường, sau đó mới có thể tiến một bước.
Quả nhiên, khi nghe đến từ "thuê chung", Lục Thi Mạc nhăn mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên đầy vẻ lo lắng.
Kế hoạch ban đầu của cô là thuê một căn hộ đơn, nhưng sau khi nhìn giá thuê trên ứng dụng, cô từ bỏ ý định đó — mặc dù có thể thuê được, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải nhịn ăn nhịn uống.
Khách sạn thì không ở nổi, căn hộ đơn cũng không thuê nổi, thuê chung trở thành lựa chọn duy nhất để giải quyết khó khăn. Mặc dù cô vẫn có ám ảnh và khúc mắc với việc thuê chung, nhưng cô đã không còn là người cũ, không dễ bị người khác ức hiếp nữa.
"Thuê chung cũng không phải không được." Lục Thi Mạc tắt màn hình điện thoại.
Tiết Đồng sững sờ. Dù trong lòng vui mừng, nhưng cũng có chút hụt hẫng.
Lục Thi Mạc đã trưởng thành.
Tiết Đồng bình tĩnh lại, thản nhiên nói, "Vậy cô thuê chung với tôi đi."
"Nhưng tôi không đủ khả năng." Lục Thi Mạc lắc đầu, tỏ rõ ý muốn từ chối, "Nơi này mỗi tháng phải mất 500,000 tệ tiền thuê, bán xe của tôi đi cũng chỉ đủ ở hai tháng."
"Không cần cô trả tiền." Tiết Đồng lại nói.
"Thế thì tôi lấy lý do gì để ở đây? Cô coi tôi là loại người gì?" Mặc dù Lục Thi Mạc lo lắng về chỗ ở, nhưng cô vẫn có lòng tự trọng. Nghĩ đến việc trước đây ở Hồng Kông vì bạn cùng phòng mà cuối cùng phải ở nhà Tiết Đồng, khiến mối quan hệ của hai người trở nên mập mờ...
Thôi, không nên tiếp tục như vậy.
Cô thật sự không muốn lặp lại sai lầm.
"Một tuần nữa tôi sẽ chuyển sang dạy ở đại học." Giọng Tiết Đồng không có chút cảm xúc, lạnh lùng nói.
"Đi đâu?" Lục Thi Mạc biết Tiết Đồng sẽ dạy ở Thượng Hải, nhưng vẫn không thể không hỏi.
"Dạy ở đại học." Tiết Đồng tránh né thông tin quan trọng.
"Đi nơi khác à?" Lục Thi Mạc cúi đầu, ngón tay mân mê vỏ điện thoại, miệng lẩm bẩm, "Vậy cô nhớ giữ an toàn."
"Quay lại vấn đề chính," Tiết Đồng luôn làm việc rất logic và có trật tự, suy nghĩ của cô luôn rõ ràng, "Tuần này chúng ta sẽ làm việc cùng nhau mỗi ngày, cùng nhau đi làm rất tiện, cô có thể ở đây trước để tìm nhà từ từ."
"Tìm nhà không thể gấp được." Tiết Đồng nhấn mạnh.
"Ừm..." Lục Thi Mạc dường như đã quen với việc để Tiết Đồng sắp xếp, nhưng khi nhận ra điều đó, cô nhanh chóng bổ sung, "Ừm, đúng là như vậy, nhưng..."
Tiết Đồng ngồi vắt chân, tay đặt trên đầu gối, lông mày nhướng lên, chờ cô tiếp tục.
"Nhưng ở cục chúng ta phải giữ khoảng cách, đảm bảo mối quan hệ bình đẳng, vì cô cho tôi ở đây, nên việc nhà còn lại tôi sẽ làm, nhà này cần gì..." Không đúng, Lục Thi Mạc lắc đầu, "Ở đây cần gì, cô cứ nói với tôi."
Nét mặt nhẹ nhàng của Tiết Đồng trở nên u ám vì sự ngập ngừng của Lục Thi Mạc.
Người này không còn dính lấy cô như trước nữa, xử lý mọi việc cũng biết chừa cho cả hai không gian.
Lục Thi Mạc nói xong nhìn về phía Tiết Đồng, "Nếu cô có yêu cầu gì với tôi, cứ nói. Cuối cùng... mối quan hệ của chúng ta ở Hồng Kông không được để người khác biết."
Tay Tiết Đồng siết chặt lấy đầu gối, giọng lạnh lùng, "Quan hệ của chúng ta ở Hồng Kông là gì?"
"Quan hệ giữa học viên và giáo quan." Lục Thi Mạc đáp ngay lập tức.
"Được." Tiết Đồng cầm lấy cốc nước đứng dậy, không ngoái lại nhìn, "Tôi không có yêu cầu gì với cô, tôi đi ngủ đây."
- -------------------
Chú thích:
*Cải Brussels (Bắp cải tí hon):
--------------------
Editor:
Nói thật với mọi người là tui bị phân vân giữa "Cảnh ti" và "Cảnh sát", theo cấp bậc của Sở Cảnh sát Hong Kong thì "Cảnh ti" là một chức vụ cấp Hiến ủy, còn cảnh sát là cách gọi chung, tác giả dùng "Cảnh ti" cho Tiết Đồng, cũng dùng từ này cho những người khác...
Nhức nhức cái đầu quá áaaaaaaaaa