• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Uống rượu mà cũng chẳng vui nổi." An Lâm ngồi co ro trên chiếc ghế đẩu bên đường, một người cao 1m85 như anh thu mình lại, nhìn vào ly cocktail trong tay, buồn bã nói.

Ánh hoàng hôn lấp ló giữa hai hàng cây ngô đồng Pháp, từ quán cà phê ở góc phố vang lên tiếng nhạc jazz từ cây clarinet, một con mèo béo màu cam đang nằm ngửa hưởng thụ sự náo nhiệt của du khách tại cửa sổ.

Tiết Đồng giấu đôi mắt sau cặp kính râm, chăm chú nhìn vào góc hẻm bên cạnh biệt thự, lười biếng chỉ vào quán cà phê phía sau, "Vậy thì vào uống cà phê đi."

An Lâm bất lực hút một ngụm qua ống hút, "Cô ấy đã về nhà rồi, đừng nhìn nữa."

Nói xong, anh vẫn chưa thấy đủ, liền tháo kính râm của Tiết Đồng xuống và vẫy trước mặt cô.

"Hành động cứ bám theo người khác như thế thật là kỳ quặc, nếu là anh, chắc chắn tôi sẽ gọi cảnh sát."

Tiết Đồng trầm mặt thu hồi ánh nhìn, nhấp một ngụm nước.

Đúng, cô đang theo dõi người khác, đúng là hơi biến thái.

Nhưng cô không thể ngăn bản thân muốn nhìn người ta thêm vài lần...

"Giáo sư của Đại học Cảnh sát đã thông qua buổi bảo vệ luận án chưa?" An Lâm vắt chéo chân, quan tâm hỏi.

"Hợp đồng đặc biệt đang được xử lý bởi Văn phòng Hồng Kông." Tiết Đồng lại ngước mắt nhìn vào hẻm, đầu ngón tay mân mê quanh thành ly.

An Lâm nghiêng người về phía cô, nhíu mày, va nhẹ vào vai Tiết Đồng, "Em không đến mức đã hoàn thành cả quy trình tiếp nhận nhân tài giữa các thành phố chứ? Em thật sự định ở lại đây lâu dài mà không nghĩ đến việc thăng tiến à?"

"Cô đơn cũng không thể cản nổi em, huống chi là một chức vị." Tiết Đồng quay đầu lại, im lặng rất lâu, rồi bình thản nói: "Bốn năm đã trôi qua, em chưa bao giờ nghĩ đến việc buông bỏ, anh bảo em phải làm sao?"

An Lâm bất lực lắc đầu, uống cạn ly cocktail, "Nếu không theo đuổi được thì sao?"

Không theo đuổi được? Tiết Đồng mỉm cười lắc đầu, "Không thể nào."

Cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng trước khi đến đại lục, chẳng có lý do gì để ra về tay trắng.

"Không sao, không theo đuổi được thì về nhà kế thừa gia sản cũng được." An Lâm nháy mắt, đứng dậy vỗ vai Tiết Đồng, "Đi nào, đến quán bar thôi, ai muốn ngồi đây uống bao nhiêu ly trà đá vỉa hè với em chứ."

Tiết Đồng nhìn đồng hồ, thấy rằng cũng đã muộn, Lục Thi Mạc có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.

Cô biết chờ đợi cũng chỉ vô ích, đặt ly xuống rồi đứng dậy theo.

Nhưng khi cả hai vừa chuẩn bị bắt xe rời đi, An Lâm tình cờ liếc thấy một bóng dáng quen thuộc không xa.

Hắn nhìn chăm chú vừa thấy, kích động đập Tiết Đồng vai.

"Này! Arsit, đó có phải là Lục Thi Mạc không?"

Nghe thấy cái tên, Tiết Đồng lập tức quay lại nhìn theo hướng An Lâm chỉ.

Lục Thi Mạc đang kéo theo một chiếc vali một cách chật vật, mặt đầy nước mắt, đi về phía cốp xe Audi của mình.

"Mặc dù trên đường đi anh đã nói rồi, nhưng vẫn không thể ngừng cảm thán: Chiếc RS7 này bán rất đắt!!" Chiếc xe này ở Hồng Kông có giá khởi điểm là 1,5 triệu HKD*, An Lâm nhìn đến trố mắt, liên tục chép miệng nói: "Hay là anh cũng thử theo đuổi cô ấy luôn đi..."

*Đại khái là cỡ: 4.805.700.000 VND

"Anh tự về đi." Tiết Đồng không còn tâm trí để đấu khẩu với An Lâm.

Cô thấy Lục Thi Mạc trầm mặt ngồi vào xe, sau đó nhìn qua kính chắn gió trước, thấy cô ấy gục đầu xuống khóc, vai run lên bần bật, làm cả chiếc xe cũng rung theo.

Không dám do dự, Tiết Đồng nhíu mày bước nhanh qua đường, để lại An Lâm một mình lạc lõng trên phố.

Khi Tiết Đồng đứng trước xe, cửa kính xe mờ ảo làm hiện rõ mọi thứ bên trong.

Cô nhận ra Lục Thi Mạc không chỉ đang khóc, cô ấy như đang phát điên...

Nước mắt của đứa nhỏ chảy từng giọt rơi xuống vô lăng, dù xe có cách âm tốt đến đâu, Tiết Đồng vẫn nghe rõ tiếng khóc xé lòng từ trong xe vọng ra.

Âm thanh đó quá mạnh mẽ, khiến Tiết Đồng nghe mà lòng thấy bất an, cô không thể không đưa tay gõ cửa, "Mở cửa ra."

Lục Thi Mạc không những không phản ứng mà còn bắt đầu dùng nắm đấm đập mạnh vào bảng điều khiển.

Âm thanh đập vang dội, làm khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Đồng cũng thêm phần hoảng hốt, cô tăng âm lượng: "Lục Thi Mạc, mở cửa ra."

Nhưng bất kể Tiết Đồng gõ cửa có to đến đâu, bao nhiêu người trên phố dừng lại để xem, Lục Thi Mạc như không nghe thấy, cứ gục đầu vào tay, trốn vào một thế giới khác không muốn ra ngoài.

Tiết Đồng hoàn toàn bất lực, mặt đen lại, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho cục trưởng Trần.

Lần này là lỗi của cô, sáng nay khi xin WeChat đáng lẽ nên xin luôn số điện thoại.

Chờ một lúc, điện thoại cuối cùng cũng kết nối, Tiết Đồng không kịp nói lời khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề, "Sếp Trần, xin lỗi đã làm phiền, ngài có thể cho tôi số điện thoại của cảnh sát Lục không?"

Tiết Đồng đưa tay xoa trán, mắt dán chặt vào người trong xe, "Có thể ngay bây giờ được không?"

Cục trưởng đang tăng ca, vừa nhận điện thoại đã bị áp đảo khiến ông bối rối.

Nếu không phải điện thoại lưu tên là Sĩ quan cảnh ti Hồng Kông, thêm giọng điệu xen lẫn tiếng Quảng Đông khi cô ấy gấp gáp, ông còn tưởng mẹ quá cố của mình đã sống lại và đếm ngược đến ba hai một rồi.

"Oh, oh, được rồi, tôi sẽ gửi ngay cho cô," Cục trưởng khó hiểu nhưng vẫn hợp tác.

Nhận được tin nhắn từ cục trưởng Trần, Tiết Đồng đứng trước cửa sổ xe, lập tức bấm số gọi đi.

Sự sụp đổ của người trưởng thành là gì?

—— Là khi phát hiện cuộc sống tàn nhẫn đến mức tỉnh táo, muốn chết nhưng vẫn còn điều phải lo lắng.

Kể từ lần cuối cùng Lục Thi Mạc khóc nức nở, đã bốn năm trôi qua. Rõ ràng bốn năm trước cô còn có thể khóc cả ngày, nhưng giờ khóc được vài phút đã cạn sức rồi.

Nhưng cũng chính vì thể lực không đủ, nên đầu óc cô trở nên trống rỗng hơn.

Việc đầu óc trống rỗng thực sự rất tuyệt, giống như làm tình.

Vì vậy cô cứ đắm chìm trong đó, sảng khoái đến mức đầu óc mơ hồ, máu từ cổ sau trào lên tới tai, có thứ gì đó kêu ù ù bên tai, sau tiếng ù đó, thế giới trở nên yên tĩnh. Cô cứ thế tận hưởng trong vài phút, cơ thể bắt đầu trả thù bằng cơn đau dạ dày.

Khi Lục Thi Mạc định nôn mà không thể, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông.

Tiếng chuông cắt ngang dòng cảm xúc của cô, kéo cô trở lại thực tại, cô không muốn nghe, nhưng với tư cách là cảnh sát, cô không thể không nghe.

"xxx." Lục Thi Mạc ôm lấy dạ dày, hiếm khi bật ra một câu chửi thề, cơn tức giận trong lồng ngực theo ba chữ đó phun ra ngoài, cô thẳng lưng chuẩn bị lấy điện thoại ra. Nhưng rồi cô nhìn thấy... dường như có ai đó đứng ngoài cửa sổ xe.

Lục Thi Mạc giật mình, ngoài sự hoảng loạn, trên mặt cô còn hiện lên vẻ xấu hổ. Cô nhanh chóng quay đầu lại, lấy khăn giấy lau khô nước mắt, rồi lấy điện thoại ra nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chỉ thấy được Tiết Đồng đứng bên ngoài, với khuôn mặt lạnh lùng vừa dập máy.

Tiếng chuông trong xe cũng theo đó mà tắt đi.

.....

Cô ta làm gì ở đây? Cô ta đến từ lúc nào? Cô ta có thấy mình khóc không? Mẹ nó, thật mất mặt!

Kinh ngạc, tức giận, buồn bã, xấu hổ, lúng túng...

Trong khoảng thời gian mười giây đối diện với Tiết Đồng, Lục Thi Mạc đã trải qua một loạt cảm xúc như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

"Mở cửa." Tiết Đồng đứng ngoài xe kéo tay nắm cửa.

Mặc dù xe đã khóa, nhưng cảnh sát Lục vẫn giữ chặt tay nắm cửa, cô ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ngầu: "Không."

Cô rất tủi thân.

Không chỉ mọi điều xui xẻo hôm nay đều bị Tiết Đồng nhìn thấy, mà cô còn làm trò trước mặt cô ấy, tuy không đến mức lăn lộn, nhưng nghĩ đến bàn tay bị đau lúc đấm...

Cảm giác này không khác gì việc để mình đứng trần truồng trước mặt Tiết Đồng.

Nhớ lại câu hỏi của Tiết Đồng buổi chiều, cô không muốn trải qua cảm giác bị mắng lần thứ hai.

Hai người cứ thế giằng co.

"Tôi đếm đến ba, mở cửa ra," giọng điệu của Tiết Đồng rất nghiêm khắc, nhưng nếu nhìn kỹ biểu cảm thì có thể thấy sự dịu dàng trong đó.

Cô hiểu rõ Lục Thi Mạc, nếu nói nhẹ nhàng thì người này sẽ cứ kéo dài thời gian.

So với việc được nuông chiều, cảnh sát Lục thích bị đối xử lạnh lùng hơn.

Tiết Đồng giơ ba ngón tay ra trước cửa sổ: "Ba."

Lục Thi Mạc quả nhiên bị mắc lừa, thấy ngón tay dọa dẫm thì lập tức mở cửa, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Bây giờ không phải ở cục, cô không phải lãnh đạo của tôi, sao mà hung dữ vậy..."

Cửa xe vừa mở, ánh mắt Tiết Đồng nhanh chóng lướt qua tay cảnh sát Lục, may mà không bị thương, chỉ đỏ lên vì đấm.

Nhưng người này quá cứng đầu, mắt thì sưng, giọng thì khàn, tay lại đặt trên bụng, mà vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Cô cứ lẩm bẩm gì đó, không rõ là nói cái gì.

Tiết Đồng thở dài, đưa tay lên định vuốt đầu Lục Thi Mạc, nhưng cô ấy lại quay đầu né tránh.

Bàn tay trống không trở về ôm lấy ngực, Tiết Đồng cau mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Không muốn tôi chạm vào, phải không."

Lục Thi Mạc mím môi, đầu nghiêng đi rồi quay lại, mắt nhìn chăm chăm vào món đồ chơi trên chìa khóa xe, im lặng và liếc nhìn đôi chân trắng nõn trước mặt.

Tiết Đồng không để cho đối phương có cơ hội suy nghĩ, đôi chân dài đi đôi bốt Martin, bước ngay ra ngoài.

Trong lòng cô đếm ngược.

Ba.

Hai.

"Này... cô làm gì ở đây?" Lục Thi Mạc vội vàng mở miệng, nói xong lại bực bội vò nát con thú nhồi bông trên chìa khóa, "Chẳng lẽ là tình cờ gặp?"

Tiết Đồng quay lưng lại, nhướng mày, miệng cười nhẹ. Khi quay lại, cô đã đổi sang vẻ mặt bình thản, "Tình cờ gặp thì sao?"

Nhưng lần này, cô đứng gần Lục Thi Mạc hơn, vươn tay ra, không nói gì thêm mà ôm lấy đầu cô ấy, tay xoa nhẹ lên sau tai, ngón tay khẽ vuốt ve dái tai, "Vậy tại sao cô khóc?"

Lục Thi Mạc lần này không tránh, để tay đối phương luồn vào cổ áo, vòng qua tai, rồi leo lên phía sau gáy, da thịt chạm nhau, cảm giác quen thuộc làm cô rùng mình.

Tai cô rất nhạy cảm, Tiết Đồng rõ ràng biết điều đó.

Cô ấy cố tình.

"Muốn khóc thì khóc thôi." Lục Thi Mạc vẫn cứng miệng.

"Tôi đã từng nói với cô rồi, đừng nói dối tôi." Tiết Đồng ôm chặt phía sau cổ, kéo cô ấy vào người mình, tay vuốt tóc, "Có phải bị mẹ cô đuổi ra khỏi nhà không?"

Lục Thi Mạc: "....."

Thật phiền, trước mặt Tiết Đồng, cô không thể giấu được bí mật nào.

Đợi đã... Sao mình lại tựa vào lòng cô ta rồi?

Người ta nói kính chắn gió phía trước lớn hơn gương chiếu hậu, vì vậy con đường phía trước quan trọng hơn quá khứ, nhưng giờ đây gương chiếu hậu của xe đều bị đường cong thắt lưng của Tiết Đồng chiếm trọn, còn cái đầu đang bị vuốt ve kia lại là của cô.

Bên nàng mặt dán tại Tiết Đồng trên bụng, hai tay ngược nắm cả eo, chóp mũi liền cọ qua làn da, đối phương mùi vị mơ mơ màng màng vòng vào nàng khí quản bên trong.

Mặt Lục Thi Mạc áp vào bụng Tiết Đồng, hai tay ôm ngược lại vòng eo, mũi chạm vào da thịt, hương thơm của đối phương lan tỏa vào khí quản của cô.

Lục Thi Mạc cực kỳ phụ thuộc vào mùi hương này, cảm giác như vừa uống một chai thuốc an thần lớn, có thể kiềm chế được sự lo lắng và sợ hãi của cô, cảm giác an toàn vừa bỏ trốn bỗng nhiên quay lại.

Tiết Đồng vẫn vuốt ve gáy để làm dịu nỗi lo của cảnh sát Lục, nhớ lại cảnh tượng cô ấy khóc thảm thương vừa rồi, miệng lạnh lùng nói: "Sau này gặp chuyện, có thể đừng khóc không?"

... Lại bị Tiết Đồng phê bình.

Lục Thi Mạc lo lắng vùi đầu vào bụng Tiết Đồng, vội vàng nói: "Tôi lâu rồi không khóc, lần gần nhất khóc thế này là bốn năm..."

Câu trả lời bị nghẹn lại trong cổ.

Bàn tay trên gáy cũng dừng lại.

Đặc biệt là Lục Thi Mạc, cô chợt nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

—— Mình đúng là dễ bị dụ!

Rõ ràng là hai người mới gặp lại, ngay đêm đầu tiên Tiết Đồng đã ôm cô một cách dịu dàng, ôm vào bẫy, vậy mà cô lại quên sạch bốn năm vô tình của đối phương.

Thậm chí còn tìm cớ cho sự đắm chìm của mình, là do Tiết Đồng quá giỏi mê hoặc người khác.

Khi Lục Thi Mạc tỉnh táo lại, nhận thức dần trở nên rõ ràng, cảm giác đau dạ dày như vỡ òa lao vào cô, cô buông tay ôm lấy đối phương, nhưng không biết nên nói gì.

Cô thích Tiết Đồng, nhưng cô không thích mối quan hệ mập mờ với Tiết Đồng. Sự mập mờ này gây ra sát thương, cô đã cảm nhận bốn năm trước, Lục Thi Mạc không muốn bị Tiết Đồng dày vò lần nữa.

Tiết Đồng thấy mặt Lục Thi Mạc tái xanh, tay vẫn đặt trên bụng, cô cúi xuống lấy chìa khóa xe từ tay cảnh sát Lục, giọng điệu thản nhiên: "Đi ngồi ở ghế phụ, tôi đưa cô đi ăn."

"Không cần." Lục Thi Mạc lập tức từ chối.

Tiết Đồng lạnh mặt, cô cũng không hiểu tại sao, Lục Thi  trước mặt người khác luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng đến tay cô lại trở thành người cứng đầu, chuyện gì cũng phải nói hai lần mới có tác dụng.

Không còn cách nào khác, cô đành phải hạ giọng, "Đi ngồi ở ghế phụ."

"Cô có bằng lái không?" Lục Thi Mạc hơi ngẩng đầu, trước mặt là chiếc áo hở ngực màu đen quyến rũ của đối phương.

Tiết Đồng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng và đưa trang bằng lái cho Lục Thi Mạc xem, "Bằng lái C của đại lục, được chưa?"

Lục Thi Mạc: "....."

Cô sao có thể quên rằng, chỉ cần là lời Tiết Đồng nói, không có chuyện gì mà cô ấy không làm được.

Lục Thi Mạc ngoan ngoãn đứng dậy, đi vòng vào ghế phụ ngồi xuống, "Đi đâu ăn?"

"Đưa cô về nhà ăn." Tiết Đồng đóng cửa xe lại, khởi động chiếc RS7 rồ ga trên phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK