• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng tối mờ, ý thức của Lục Thi Mạc rơi vào cơn mê loạn, tiếng nổ vang rền, con tàu nhỏ của cô bị phá hủy. 

Tiết Đồng chỉ để lại cho cô một khoảng trống rỗng.

Tiết Đồng vừa hôn cô, và đó là nụ hôn đầu tiên của cô. Đến mức Lục Thi Mạc quên cả trách móc Tiết Đồng, đầu óc cô trống rỗng, chỉ chìm đắm trong cảm giác đôi môi ngọt ngào của người giáo quan, tựa như bông gòn thấm nước cam, khiến cô không tự chủ mà liếm nhẹ những dư vị còn lại trên môi.

"Giáo quan..." Lục Thi Mạc thậm chí nghi ngờ mình đang mơ.

Tiết Đồng nghe thấy tiếng thì thầm run rẩy của cô, giọng cô khàn đục trong đêm tối mờ ảo. 

Cô nhìn chăm chăm vào trần nhà, đưa tay che miệng Lục Thi Mạc, "Đừng dùng giọng điệu đó nói với tôi."

"Nhưng giáo quan, em...ưm."

Tiết Đồng dùng hết sức lực để bịt miệng Lục Thi Mạc lại, hơi thở nóng hổi của cô phả vào lòng bàn tay. 

Đầu óc Tiết Đồng khô cằn, nhưng cơ thể lại như tràn ngập.

Trái cấm ngọt ngào.

Trên trần nhà, không hiểu sao lại lóe lên hình ảnh ba chiếc nhẫn rắn.

Tiết Đồng nghĩ: Kẻ dụ dỗ cô phạm tội chắc chắn là con rắn trong Vườn Địa Đàng. Diabo nói rằng, ăn trái cấm sẽ thông minh hơn, hắn biến thành rắn, quyến rũ cô chìm đắm vào dục vọng sâu thẳm, bảo rằng chỉ khi phá vỡ điều răn mới có thể đạt được điều mong muốn. Cô không cưỡng lại được, nên đã thử một miếng trái cấm này. Lúc đó, cô mới hiểu thế nào là sự ô nhục thực sự, lòng tham vô độ của bản thân bám lấy cô, khiến cô kinh hãi, nhớ lại câu nói mà mẹ cô thường lẩm bẩm, "El amor es pecado" – Tình yêu là tội lỗi.

Đêm nay, cô không thể kiềm chế bản thân.

Lục Thi Mạc bị Tiết Đồng che miệng đến mức khó thở, cô dùng tay nắm chặt chiếc váy ngủ bằng lụa, giọng nói càng lúc càng run rẩy.

"Giáo quan... Em không... thể thở được."

Chiếc váy lụa mát lạnh, nhưng qua lớp vải, Tiết Đồng vẫn có thể cảm nhận được tay của Lục Thi Mạc nóng như lửa. Và giọng điệu trong cổ họng của cô ấy cũng nóng bỏng đến mức Tiết Đồng gần như mất kiểm soát. 

Cô đã 30 tuổi, không còn là trẻ con nữa, nhưng đã cố gắng hết sức để kiềm chế. Mỗi lần Lục Thi Mạc gọi "Giáo quan", những từ ngữ cấm kỵ ấy càng như lời mời gọi, khiến lương tâm Tiết Đồng thêm khó chịu.

Có lẽ hôm nay là ngày mà vận mệnh của cô bị đảo lộn.

"Đừng gọi tôi là giáo quan nữa."

Cô dùng giọng cảnh cáo.

Lục Thi Mạc cảm nhận được áp lực từ bàn tay Tiết Đồng, cô phải cố gắng hết sức để hít thở qua kẽ tay. Cô lo sợ rằng mình sẽ bị Tiết Đồng bóp nghẹt đến chết trên giường. Liệu giáo quan có đang trừng phạt cô không?

"Vậy thì giáo quan Tiết, cô...."

Tiết Đồng nghe thấy Lục Thi Mạc gọi họ của mình, họ của cô, nhưng lại không phải là của cô. Cô quyết định lật người đè lên Lục Thi Mạc, để ngón tay tạo ra một khe hở nhỏ cho đối phương thở, giọng khàn khàn:

"Đã bảo không được gọi là giáo quan, sao em không nghe lời vậy?"

Tiết Đồng cúi đầu nhìn vào mắt Lục Thi Mạc, đôi mắt của cô ấy tràn đầy sự chân thành, đôi mắt ướt át của cô ấy làm sống lưng Tiết Đồng ướt đẫm. Giống như nhìn qua lớp kính, ánh nhìn của cô ấy đã cứu cô một mạng.

Lục Thi Mạc nhìn vào khuôn mặt Tiết Đồng dưới ánh sáng mờ nhạt, tim cô đập liên hồi, cô đưa tay vuốt những sợi tóc rơi xuống của Tiết Đồng lên tai, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô ấy lên, "Vậy em phải gọi chị là gì, em không dám gọi tên chị."

Giọng nói phiền toái của Lục Thi Mạc giống như cố tình thắp lên ngọn lửa, khiến lòng bàn tay Tiết Đồng ngứa ngáy... Cô nhìn chằm chằm vào Lục Thi Mạc một lúc lâu.

Ý thức của Lục Thi Mạc vẫn còn trôi lạc trong vũ trụ, mùi hương của Tiết Đồng khiến cô sắp phát điên, tay cô đặt lên má Tiết Đồng, rồi di chuyển đến đôi tai đỏ ửng của cô ấy, giọng run run gọi một tiếng:

"Tiết Đồng."

Tiết Đồng.....

Tiết Đồng hoàn toàn tan chảy, cảm thấy không thể tập trung lại. Nụ hôn vừa rồi thực sự không đủ, ý chí của cô thực sự không đủ mạnh mẽ, cô không thể chịu đựng được nữa.

"Lục Thi Mạc, em không hiểu tiếng người sao." Tiết Đồng dùng tay che miệng Lục Thi Mạc, muốn dùng ngoại lực để tránh mất kiểm soát. Tiết Đồng cúi đầu hôn lên tai Lục Thi Mạc, từng chút một chiếm đoạt hơi thở ngọt ngào của cô.

Cô cắn nhẹ vào vành tai mềm mại của Lục Thi Mạc, "Tôi thực sự đã nhịn em rất lâu rồi."

Lục Thi Mạc chống tay lên vai Tiết Đồng, dù cô 23 tuổi, sắp 24, nhưng cô không hiểu hai người đang làm gì, chỉ là cắn vào tai nhau thôi sao? Dây thần kinh ở tai cô bị giáo quan cắn làm tê liệt. Nhưng tại sao từ tai xuống, cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, từ vai đến chân và tay cô cũng trở nên yếu ớt và run rẩy.

Ánh mắt của Lục Thi Mạc đã không thể tập trung được nữa, trong mắt cô chỉ còn lại cổ trắng ngần của Tiết Đồng và cổ tay thanh mảnh đang che miệng cô. Cổ Tiết Đồng ở gần môi cô nhất, chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào trái cổ đang phập phồng.

Nhưng tiếc là tay của Tiết Đồng đang che miệng cô.

Có lẽ sự chú ý của Tiết Đồng đang tập trung vào tai, lực của bàn tay cô có chút lơi lỏng. Lục Thi Mạc không biết lấy đâu ra can đảm, cô bất ngờ dùng tay nắm chặt tay Tiết Đồng, rồi ngẩng đầu hôn vào cằm giáo quan, sau đó tiếp tục cắn vào cổ của cô ấy.

Cú tấn công vào tai đột nhiên dừng lại.

Lục Thi Mạc cảm thấy cơ thể Tiết Đồng mềm nhũn ngay khi cô chạm vào, thậm chí cô còn nghe thấy Tiết Đồng phát ra một âm thanh kỳ lạ, tê dại, âm thanh ấy thật dễ nghe, và hơi thở nặng nề đó đã phá vỡ trái tim mềm mại của một cô gái 23 tuổi, khiến cô không thể ngừng hôn Tiết Đồng.

Tiết Đồng như tan chảy, cô nâng mặt Lục Thi Mạc lên, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng không phản đối, nên bắt đầu táo bạo hơn, đôi môi cô khám phá vùng xung quanh cằm của Tiết Đồng, thậm chí tay cô cũng bắt đầu chạm vào khắp nơi.

Hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Cơ thể đã khô hạn từ lâu của cô đang chờ đợi đợt thủy triều, sự sụp đổ chỉ diễn ra trong tích tắc, Tiết Đồng nghe rõ tiếng phản hồi từ cơ thể mình. Cô nhanh chóng quay đầu đi, tóc lại rơi xuống lần nữa, cô kéo giãn khoảng cách với Lục Thi Mạc, cắn môi rồi vùi đầu vào gối.

Lục Thi Mạc sợ rằng mình đã làm Tiết Đồng đau, cô lo lắng lật người, nhưng dùng lực quá mạnh làm đau vết khâu ở bụng, cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo lại, nhưng cô không để ý đến vết thương của mình, mắt cô dán chặt vào Tiết Đồng đang vùi đầu vào gối, "Cô sao thế?"

Cô ấy còn hỏi sao thế?

Đáng chết.

Tiết Đồng cười khổ, cô hít thở sâu vài lần trong gối, sau đó ngẩng đầu lên với giọng cầu khẩn, nói với Lục Thi Mạc đầy lo lắng: "Ngủ đi, ngủ đi, Lục Thi Mạc, chúng ta ngủ thôi."

"Được." Lục Thi Mạc nghe giọng Tiết Đồng, chạm vào vết thương âm ỉ ở eo, nhanh chóng nằm ngửa.

"Trước khi tôi trở về, em phải ngủ."

Tiết Đồng nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh, sau một phút lại trốn vào phòng thay đồ. Cô ngồi xổm trên sàn... ôm đầu. Quần lụa đen không thể mặc được nữa, không chỉ quần áo ướt sũng, mà cả trái tim cô cũng vậy.

-

Khi Tiết Đồng nằm xuống giường, Lục Thi Mạc dường như đã ngủ, cô không dám kiểm tra xem cô ấy đã ngủ chưa.

Tiết Đồng tìm rất nhiều gối ôm từ ghế sofa, chặn khu vực xung quanh eo bị thương của Lục Thi Mạc, sau đó đặt thêm hai cái gối giữa hai người.

Cô nằm trên giường, mở mắt cho đến khi trời sáng.

Sáng sớm, lúc bảy giờ, người phụ trách vụ án của Lục Thi Mạc gọi điện hai lần, họ biết sinh viên này hiện đang ở nhà Tiết Đồng, và yêu cầu Lục Thi Mạc đến đồn cảnh sát để làm biên bản.

Tiết Đồng cúp máy, không muốn quay lại phòng ngủ, nên chỉ có thể thay đồ thể thao và xuống dưới chạy bộ.

Cô chạy dọc theo bờ biển rất lâu, tâm trạng không thể bình tĩnh, đến cuối cùng không muốn động đậy, người đầy mồ hôi, đầu óc vẫn là hình ảnh Lục Thi Mạc gọi tên cô tối qua.

Khi trở về nhà, Lục Thi Mạc đã dậy và chuẩn bị xong bữa sáng, đứng ở đảo bếp lịch sự gọi cô là giáo quan.

"Em đã nấu xong bữa sáng."

"Hôm nay em theo tôi đến đồn cảnh sát, vụ án đã vào giai đoạn điều tra rồi." Tiết Đồng nói, giọng điệu gần như rơi vào hầm băng.

Lục Thi Mạc ngạc nhiên khi nghe giọng của Tiết Đồng.

Cô nhún vai đáp một câu "Được".

Tiết Đồng thở phào, đi qua uống một ngụm cà phê, rồi vào nhà vệ sinh tắm, sự im lặng giữa hai người vẫn duy trì cho đến khi lên xe.

"Giáo quan Tiết." Lục Thi Mạc ngồi ở ghế phụ lên tiếng trước.

Tiết Đồng đeo kính mát, một tay cầm vô lăng, tay còn lại chống đầu.

"Chúng ta tối qua có phải là đang hôn không?"

Tiết Đồng chống đầu lên vô lăng, hai tay nắm chặt và nói: "Không."

Lục Thi Mạc gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra Tiết Đồng không hôn cô.

"Vậy chúng ta —"

"Chúng ta chỉ..." Tiết Đồng không tìm ra từ khóa, có chút bị lúng túng.

"Vậy cô không ghét em hôn cô sao?" Lục Thi Mạc lại dũng cảm hỏi thêm một lần.

Tiết Đồng không nói gì.

Sau hai giây, lắc đầu.

"Vậy tốt rồi, em rất sợ cô sẽ ghét em, rồi đuổi em đi." Lục Thi Mạc nắm dây an toàn, mắt dán chặt vào con đường phía trước, "Giống như mấy hôm trước, nói những lời rất tổn thương."

Ánh mắt Tiết Đồng trở nên tối tăm, cô quay đầu nhìn Lục Thi Mạc.

Biểu cảm của đối phương trông như thất vọng, buồn bã và cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Tiết Đồng nhớ lại những lời mình đã nói trước đó, thật sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của người trẻ tuổi.

Cô vẫn chưa xin lỗi một cách nghiêm túc.

"Sorry, tôi sẽ không nói những lời làm tổn thương em nữa, tối qua tôi hôn em, chỉ là... chỉ là để bày tỏ sự thích của tôi..."

Tiết Đồng trong cơn hoảng loạn nói linh tinh, cô phân tâm cúi xuống mở ngăn kéo trong xe, tay lái cũng rung lắc theo.

"Em tự giải quyết chuyện trên tầng thượng, cái tai nghe này tặng em."

Lục Thi Mạc nhìn vào hộp tai nghe, cô lấy ra, tâm trạng lập tức tốt lên, "Tai nghe xương truyền âm à!"

"Sau này có thể đeo khi chạy bộ."

"Hì hì, em cố gắng chắc chắn sẽ vượt qua thành tích của cô." Lục Thi Mạc bị tai nghe thu hút, lập tức mở bao bì và nghiên cứu kỹ lưỡng.

Tiết Đồng thở phào, lái xe vào gara của đồn cảnh sát.

Cô mở cửa, dẫn Lục Thi Mạc đến thang máy.

"Madam Tiết."

"Madam."

"Chào buổi sáng, madam."

Tiết Đồng đi ở phía trước, cố tình đi chậm lại để Lục Thi Mạc có thể theo kịp. 

Đây là lần đầu tiên Lục Thi Mạc đến tòa nhà cảnh sát Hồng Kông, mỗi người đi qua đều kính trọng chào Tiết Đồng. Tiết Đồng đôi khi đáp lại, đôi khi không thèm ngẩng đầu.

Hình ảnh của Tiết Đồng hiện tại hoàn toàn khác với lúc ở trường cảnh sát. 

Ở trường, Tiết Đồng chỉ tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, nhưng mỗi khi học viên nói chuyện, cô đều đáp lại. 

Nhưng khi đến sở cảnh sát, sự cảm nhận quyền lực của một cảnh sát trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không thể nói rằng phân cấp là điều xấu, bởi vì nghề cảnh sát vốn đã gắn liền với cảm giác bắt buộc và trừng phạt. Phân cấp nghiêm ngặt là để củng cố "quyền hạn" và "quyền lực," sĩ quan phải tuân theo mệnh lệnh cấp trên như thể đó là bản năng. 

Do đó, những lời như "yes, sir" hay "yes, madam" là cách thể hiện sự trung thành với cấp trên trực tiếp nhất.

Lục Thi Mạc nhìn theo bóng lưng của Tiết Đồng. 

Tiết Đồng mặc đồng phục cảnh sát trắng, giày cảnh sát khiến cô cao hơn nửa cái đầu, đi đứng rất thẳng. Đột nhiên, Lục Thi Mạc nhớ lại đêm qua khi mình hôn cổ Tiết Đồng, âm thanh phát ra từ cô trên giường dường như phá vỡ sự nhận thức nghề nghiệp của Lục Thi Mạc, khiến cô không kìm được mà rùng mình và ngay lập tức cúi đầu.

Tội lỗi.

Hai chữ này dán chặt trong đầu Lục Thi Mạc.

"Cậu đi nói với nhóm điều tra CIB rằng tôi đã đưa người đến rồi, đến để đón người." Tiết Đồng đứng ở cửa thang máy gọi điện cho A Thang, Lục Thi Mạc không có thẻ cảm ứng nên không lên được.

Hai người đứng ở cửa cầu thang, chờ đợi. 

Người đi làm ngày càng nhiều, xung quanh là các cảnh sát mặc đồng phục, thẻ cảnh sát, xe tuần tra, và "madam" bao quanh, các dấu hiệu về Tiết Đồng liên tục lướt qua trước mắt Lục Thi Mạc.

"Làm sao?" Tiết Đồng khoanh tay trước ngực, nhận thấy tâm trạng của Lục Thi Mạc lại trở nên thấp thỏm.

"Giáo quan, em không sao." Lục Thi Mạc cười gượng, lại gọi Tiết Đồng là giáo quan.

"Đừng lo lắng, họ sẽ hỏi theo quy trình, em chỉ cần kể lại những gì họ đã làm trước đây là được." Tiết Đồng vô thức đưa tay sờ vào cổ sau của Lục Thi Mạc, vỗ về an ủi.

"Tôi đến rồi!" A Thang cầm chứng chỉ bước ra từ thang máy, vừa lúc nhìn thấy động tác tình cảm của Tiết Đồng.

Anh ta nhớ lại việc mình đã làm việc đến 11 giờ rưỡi tối hôm qua, nhanh chóng dụi mắt và đi tới, "Lão đại, tôi đến đón người."

"Tôi có cuộc họp ở tầng 26 vào buổi sáng, nếu trưa tôi không về kịp, cậu dẫn cô ấy đi ăn trưa." Tiết Đồng nói.

"Không vấn đề gì." A Thang vỗ vai Lục Thi Mạc, chỉ vào thang máy gần đó, "Chúng ta đi cái này."

Tiết Đồng quay người bước vào thang máy cao cấp, vẫy tay chào.

-

Vào lúc 1:30 chiều, Tiết Đồng hoàn tất cuộc họp và định gọi điện cho A Thang nhanh chóng, nhưng bị Phó trưởng phòng hành động gọi lại trước cửa thang máy.

"Arsit, vào văn phòng của tôi." Nghiêm Tự Khoan, Phó trưởng phòng cảnh sát, là cấp trên trực tiếp của Tiết Đồng tại phòng hành động.

"Vâng, sếp Nghiêm." Tiết Đồng bỏ điện thoại vào túi, theo sau vào thang máy.

Vừa vào văn phòng, Nghiêm Tự Khoan lấy điện thoại ra đặt trước mặt Tiết Đồng, cười với giọng điệu nhẹ nhàng, "Gần đây có nhiều tin tức về cô lắm."

"Sorry, sếp Nghiêm, tôi... không thể xử lý được." Tiết Đồng không cần nhìn, màn hình chắc chắn đầy những tin tức ồn ào về gia đình Tiết. Cô rút mắt khỏi màn hình, ngồi xuống ghế với vẻ mặt u ám, cực kỳ khó xử.

"PPRB* nói với tôi rằng những tin tức này rất ồn ào." Nghiêm Tự Khoan ngồi đối diện Tiết Đồng, hai tay đặt trên bàn.

*PPRB: Phòng Quan hệ Công chúng Cảnh sát

"Cô biết đấy, khi thân phận cảnh sát liên quan đến các tập đoàn tài chính, dù tin tức có tích cực hay không, nó luôn trở thành màu xám. Công chúng sẽ thấy hình ảnh của bộ phận cảnh sát trở nên bị động."

Tiết Đồng nắm chặt đường chỉ quần, chỉ có thể cười khổ, "Xin lỗi sếp Nghiêm, tôi... không giải quyết được."

"Tôi biết trong những năm qua cô đã cố gắng thoát khỏi mối liên hệ, nhưng thực ra, Tiết Đồng, cô phải thừa nhận rằng một số thành tích của cô có được nhờ vào nền tảng của mình. Ví dụ như năm năm trước, cô đã cung cấp thông tin cho điểm O, đó là sòng bạc của bà hai Tiết gia, cô đã đả kích vào cánh tay trái của bà ấy."

Tiết Đồng liếm môi khô, dần không thể nói thành lời.

"Công chúng sẽ không công nhận thân phận của cô chỉ vì cô làm điều đúng đắn."

"Đạo đức vượt trên quy tắc, họ chỉ thấy cô đại nghĩa diệt thân và chờ xem trò cười này." Nghiêm Tự Khoan có vẻ nghiêm khắc nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng, ông lấy điện thoại từ trên bàn và thay bằng một báo cáo khác.

"Tôi đã cho CIB điều tra nguồn tin tức, báo chí này thuộc về Tiết Đinh."

Tiết Đồng nắm chặt điện thoại, tay còn lại bám vào tay ghế, cô bình tĩnh đặt điện thoại trở lại bàn, giọng nói lạnh lẽo, "Sếp Nghiêm, tôi sẽ xử lý."

"Không cần cô phải giải quyết." Nghiêm Tự Khoan đứng dậy, vỗ vai Tiết Đồng, mỉm cười, "Thư giãn đi, tôi đã dẫn dắt cô từ khi ở trường, tự nhiên không muốn thấy cô tiếp tục mắc sai lầm trong chuyện này."

Nghiêm Tự Khoan nhìn dáng vẻ gầy gò của Tiết Đồng từ phía sau, như một người thầy, ánh mắt ông hiện lên một chút lo lắng, "Tôi đã để PRW* xử lý việc này rồi."

*Trong ngành cảnh sát, PRW thường là viết tắt của "Public Relations Work" (Công tác Quan hệ Công chúng). PRW liên quan đến việc quản lý và duy trì hình ảnh của cơ quan cảnh sát trong cộng đồng, tương tác với truyền thông, và giải quyết các vấn đề liên quan đến cộng đồng. Mục tiêu là xây dựng sự tin tưởng và hợp tác giữa cảnh sát và cộng đồng.

"Thank you, sir."

Nghiêm Tự Khoan vỗ vai Tiết Đồng, "Gần đây sao cảm giác cô lại gầy đi?"

Tiết Đồng căng thẳng rồi dần giãn ra, "Tôi đang cố gắng ăn nhiều hơn."

"Con người không thể không ăn thịt và tinh bột, nếu có vấn đề về dinh dưỡng thì nhớ đi khám bác sĩ." Nghiêm Tự Khoan trở lại văn phòng, vẫy tay với Tiết Đồng, "Được rồi, nếu không có việc gì thì về đi."

Rời khỏi văn phòng.

Tiết Đồng đứng ở hành lang mở tin tức chính, nắm chặt điện thoại đọc toàn bộ tin đồn từ đầu đến cuối, sau đó cô đỏ mắt, cắn chặt răng, nhét điện thoại vào túi.

Cô xuống thang máy, mỗi cảnh sát chào hỏi cô đều cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ Tiết Đồng, như cơn bão đen ập đến.

"Giáo quan!" Lục Thi Mạc ngồi trong văn phòng của Tiết Đồng, thấy cô trở về liền đứng dậy ngay lập tức.

Tiết Đồng vừa bước vào văn phòng, ngay lập tức nhìn thấy điện thoại của Lục Thi Mạc trên tay.

Cô nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh, "Xong việc rồi à?"

Lục Thi Mạc bị giọng điệu của Tiết Đồng làm sợ hãi, nhưng nghĩ rằng ở sở cảnh sát, cách Tiết Đồng như vậy là bình thường, nên không quá để ý, "Dạ, cảnh sát A Thang đã dẫn em đi ăn trưa rồi."

Lục Thi Mạc vừa nói xong còn vui vẻ mở điện thoại, định cho Tiết Đồng xem ảnh bữa trưa.

Nhưng chưa kịp mở khóa màn hình, điện thoại đã bị Tiết Đồng giật lấy.

Điện thoại bị Tiết Đồng ném xuống bàn, phát ra tiếng va chạm.

Văn phòng trở nên im lặng.

Tiết Đồng bình tĩnh một lúc, bấm máy nội bộ, "Vào đây."

A Thang nghe thấy chỉ hai chữ, chuông cảnh báo lập tức chạy vào văn phòng, "Có chuyện gì vậy, madam?"

"Dẫn cô ấy đi tham gia chương trình học tập cảnh sát hoặc tham quan tòa nhà." Tiết Đồng chỉ vào bụng Lục Thi Mạc, ra lệnh, "Cô ấy bị thương, đi từ từ."

"Được."

"Ồ." Lục Thi Mạc như một con chuột thí nghiệm bị sắp đặt, cô liếc nhìn điện thoại của mình, muốn tiến lại để lấy.

"Không cần mang điện thoại." Tiết Đồng di chuyển một bước, chắn tầm nhìn của Lục Thi Mạc.

Cô thông báo, "Sẽ đưa cho em khi về nhà."

"...." Lục Thi Mạc rụt lại tầm nhìn.

"Em đứng ngoài chờ, tôi có chuyện muốn nói với A Thang." Tiết Đồng vẫn giữ trạng thái căng thẳng, chỉ về phía ngoài văn phòng.

Lục Thi Mạc rụt rè đi ra ngoài.

Tiết Đồng đứng với tay khoanh trước, nhìn chằm chằm vào A Tường, "Về những tin tức về tôi, cậu đã thấy chưa?"

A Thang ấp úng trả lời, "Tôi đã thấy... nhưng... nhưng chúng ta đều biết những tin tức đó là không đúng."

Tiết Đồng gật đầu suy tư, sau đó chỉ vào cửa, "Tôi không quan tâm trong tòa nhà này có ai thấy, nhưng cô ấy tuyệt đối không thể thấy, tránh xa tất cả các nơi có TV, tin tức, mạng Internet, nghe rõ chưa?"

A Thang như nhìn thấy bản chất thật của Ares* trong ánh mắt Tiết Đồng.

*Trong thần thoại Hy Lạp, thần Ares là một trong 12 vị thần quyền lực nhất trên đỉnh Olympus. (Muốn tìm hiểu thêm mọi người có thể tra gg)

Anh gật đầu, "Yes, madam."

-

Vừa tan làm, Tiết Đồng lập tức mang theo điện thoại của Lục Thi Mạc xuống bãi đỗ xe.

Lục Thi Mạc dường như đã chơi rất vui với A Thang, khi tạm biệt còn ôm nhau một cái. Sau khi lên xe, cô không ngừng nói về những điểm khác biệt giữa hệ thống của Hồng Kông và đại lục, và cả về những bức tượng Quan Công trong từng văn phòng trông rất khác nhau, nói liên tục một mạch.

Tiết Đồng chẳng có tâm trạng để lắng nghe, lái xe rất nhanh.

Mãi đến khi gần về đến nhà, Lục Thi Mạc mới nhận ra biểu cảm khác lạ của Tiết Đồng, "Cô sao vậy?"

"Không sao cả, em vui là được rồi." Tiết Đồng bước vào thang máy, giọng nói vẫn bình thản như mọi khi.

Lục Thi Mạc đi theo sau, cô có thể cảm nhận được cơ thể Tiết Đồng đang toát ra một loại từ trường rất mạnh, khiến người khác cảm thấy căng thẳng, áp lực nặng nề, thậm chí chỉ cần chạm vào cũng có thể gặp phản kháng.

Hai người im lặng về nhà, Tiết Đồng thay đồ rồi ngồi trên ghế sofa.

Lục Thi Mạc đặc biệt thay bộ đồ ở nhà mà Tiết Đồng đã mua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cẩn thận hỏi: "Cô không vui sao?"

"Không có." Tiết Đồng thả lỏng tinh thần.

"Cô chưa ăn trưa đúng không?" Lục Thi Mạc dịch lại gần Tiết Đồng hơn.

"Có ăn rồi." Tiết Đồng trả lời một cách qua loa, tâm trí rối bời.

Lục Thi Mạc cố gắng nhớ lại sự thay đổi của Tiết Đồng trong ngày hôm nay. Ánh mắt cảnh giác và giọng nói căng thẳng xuất hiện sau khi cuộc họp kết thúc, cô thăm dò hỏi: "Có phải sếp của cô đã phê bình cô không?"

Tiết Đồng lười trả lời, cô rúc vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Cuộc sống yên bình suốt tám năm của cô bị phá vỡ bởi tình trạng nguy kịch của Tiết Quan Siêu, vết thương vừa mới dần lành thì giờ đây lại bị người khác xé toạc, thậm chí vết thương càng ngày càng lớn...

Trong đầu Tiết Đồng giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

— Cô muốn giết Tiết Đinh.

Từ lúc xem xong bài báo, cô đã không thể kìm được ý nghĩ muốn đi đến phòng vũ khí lấy một khẩu súng, xông vào nhà Tiết Đình, nhìn hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau đó bắn nát đầu hắn, thấy máu hắn chảy ra khắp nơi.

"Hay là để em ôm cô nhé, giống như lần trước cô đã ôm em vậy."

Lục Thi Mạc xoay người đối mặt Tiết Đồng, mở rộng vòng tay, đơn thuần lại chân thành, "Lần trước cô ôm em, em liền không có khó chịu như vậy."

Tiết Đồng nhìn vào đôi mắt chân thành ấy, trong đôi mắt ấy ẩn chứa một công cụ vận chuyển kỳ lạ, có thể mang đi tất cả những điều tồi tệ của cô, đưa chúng đến một nơi xa xôi và chôn vùi sâu, không ai có thể mở ra nữa.

Phải làm sao đây, cô lại không muốn giết Tiết Đinh nữa.

Giết hắn, cô sẽ phải vào tù.

Vào tù thì không thể nhìn thấy đôi mắt của Lục Thi Mạc nữa.

Cô cần Lục Thi Mạc.

Cần hơn cả việc Lục Thi Mạc cần cô.

"Sam, tắt đèn và kéo rèm lại." Nói xong, Tiết Đồng ngồi thẳng dậy, ôm chặt Lục Thi Mạc vào lòng.

Cô dựa đầu vào vai Lục Thi Mạc, cảm nhận dòng máu trong cơ thể mình từ từ lưu thông trở lại.

- ------------------

Editor:

Hi mọi người, dạo trước có đọc được 1 bài nói về dùng chat GPT để edit/ dịch truyện. Nay mình cũng thử dùng để dịch chương này xem sao, kết quả là đoạn đầu khá okela, đoạn sau không biết nhỏ GPT đào đâu ra đoạn dưới này nè trơi:

( Cơ thể đã khô hạn từ lâu của cô đang chờ đợi đợt thủy triều, sự sụp đổ chỉ diễn ra trong tích tắc, Tiết Đồng nghe rõ tiếng phản hồi từ cơ thể mình. Cô nhanh chóng quay đầu đi, tóc lại rơi xuống lần nữa, cô kéo giãn khoảng cách với Lục Thi Mạc, cắn môi rồi vùi đầu vào gối.

Lục Thi Mạc sợ rằng mình đã làm Tiết Đồng đau, cô lo lắng lật người, nhưng dùng lực quá mạnh làm đau vết khâu ở bụng, cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo lại, nhưng cô không để ý đến vết thương của mình, mắt cô dán chặt vào Tiết Đồng đang vùi đầu vào gối, "Cô sao thế?"

Cô ấy còn hỏi sao thế?

Chết mất thôi.

Tiết Đồng cười khổ, cô hít sâu vài hơi trong gối, rồi ngẩng đầu lên, giọng cầu xin, nói với Lục Thi Mạc, "Coi như tôi cầu xin em, đừng gọi tôi là giáo quan nữa, được không?"

Mặc dù cô nói vậy, nhưng Tiết Đồng không thể kháng cự được cơ thể của Lục Thi Mạc đang sát lại gần cô, cảm giác đau đớn nhè nhẹ lan tỏa trong cô.

Lục Thi Mạc hoang mang, ngẩn người nhìn khuôn mặt Tiết Đồng đỏ ửng, từ cổ đến tai đều đỏ bừng. "Em có làm cô đau không?"

"Em thấy tôi bị đau ở đâu?"

"Không... em chỉ không biết mình có phải đã làm sai điều gì không?" Lục Thi Mạc thực sự không hiểu, cô ngồi trên giường, định lật chăn xuống để nhìn cơ thể Tiết Đồng, "Có phải em đã làm cô bị thương không?"

Tiết Đồng giật mình, lập tức kéo lại chăn, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ không còn cách nào để dừng lại.

Lục Thi Mạc bị hành động của Tiết Đồng làm cho sững sờ.

Không phải là lỗi của Lục Thi Mạc. Nếu muốn trách, thì chỉ có thể trách trái cấm kia quá ngọt ngào. Tiết Đồng cố gắng trấn an mình, ánh mắt cô tràn đầy cảm xúc phức tạp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Lục Thi Mạc, cô lại thấy đau lòng.

"Thi Mạc." Tiết Đồng cuối cùng gọi tên cô.

Giáo quan hiếm khi gọi tên cô. Lục Thi Mạc còn nhớ, mỗi lần gọi tên cô, cô ấy đều cực kỳ nghiêm túc.

Lục Thi Mạc khẽ run lên, ngừng động tác, lắng nghe lời dạy bảo của Tiết Đồng.

Cô thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn hỏi, "Em biết mình làm sai điều gì không?"

Lục Thi Mạc nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

"Tôi biết em không hiểu." Giọng Tiết Đồng lặng lẽ, "Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, nếu ai đó hỏi em, thì em sẽ trả lời thế nào? Những gì em nói trước đó, tình cảm mà em đã dành cho tôi, em sẽ trả lời thế nào?"

Những lời này khiến Lục Thi Mạc không thể thở nổi, cô không ngờ lại có thể tiến xa đến vậy, những điều mà Tiết Đồng nói, cô không hiểu hết, nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều. Cô chỉ biết rằng mình đã thích Tiết Đồng từ rất lâu rồi, và muốn ở bên cô ấy.

Nếu người khác hỏi thì sao?

Cô không quan tâm.

Lục Thi Mạc ngẩng đầu, tựa như trong lòng đã có đáp án, nhưng không dám nói ra.

"Nếu em không trả lời được câu hỏi này, thì em sẽ không bao giờ chạm vào tôi nữa, rõ chưa?"

Vì không trả lời được, nên cô không có quyền chạm vào.

Tiết Đồng thở dài, nghiêng người, ngăn không cho Lục Thi Mạc chạm vào người mình. Thấy Lục Thi Mạc đang chuẩn bị phản ứng, Tiết Đồng kéo tay cô lại, "Ngủ đi, mai tôi còn phải đi họp."

Tiết Đồng kéo chăn lên, điều chỉnh lại tư thế ngủ, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Trong bóng tối, Tiết Đồng cảm nhận được sự nhẫn nại của bản thân, nhưng cô không dám mở mắt ra nhìn Lục Thi Mạc, sợ rằng sẽ không kiểm soát được. Cô không thể ngăn mình phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ khi vừa rồi bị cô ấy chạm vào, cũng không thể quên được cơn đau đớn êm dịu từ đôi môi của cô ấy.

Cô không ngăn được bản thân, lòng kiêu hãnh của cô đã sụp đổ hoàn toàn.

Từ đêm đó, giấc mơ của Tiết Đồng tràn ngập hình ảnh của Lục Thi Mạc. Khi tỉnh dậy, cô vô thức ngước nhìn về phía bên kia giường, ánh mắt vô thức tìm kiếm một bóng hình đã biến mất từ lâu. Cô biết rằng mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng, nhưng giờ đây, thứ duy nhất cô có thể làm là câm lặng tiếp tục cuộc sống.

Lục Thi Mạc nằm cạnh cô, ánh mắt ngập tràn sự phức tạp, trái tim cô rối bời, nhưng cô không thể diễn tả được thành lời.

"Tiết Đồng, nếu ngày mai cô rời đi, em có thể chờ cô quay lại được không?"

Nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng từ bên kia giường. )

Tui đã check lại raw hoàn toàn không có đoạn này:)) Nhỏ GPT này cũng gì và này nọ lắm nè =)))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK