• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ vẫn là những hàng cây ngô đồng Pháp, ánh đèn neon của Thượng Hải kéo dài bóng dáng chiếc xe thể thao. Đầu của Lục Thi Mạc dựa sát vào cửa sổ xe, gió mùa hè năm ngoái và năm nay đều khiến người ta cảm thấy ẩm ướt và ngột ngạt như nhau. Hai người trong xe im lặng, giống như cảnh mở đầu của một bộ phim tình cảm lãng mạn sáo mòn.

Tiết Đồng ngồi bên cạnh đang lái xe, một tay đặt trên vô lăng. Vị trí ghế phụ của Lục Thi Mạc đã chuyển từ bên trái sang bên phải, giấy phép lái xe của Tiết Đồng cũng đã đổi từ hạng 1A của Hồng Kông sang hạng C1 của đại lục. Chỉ xét về điểm này thì sự khác biệt giữa Thượng Hải và Hồng Kông cũng không lớn lắm.

Nếu phải nói đến điểm khác biệt, ngoài cây ngô đồng và cây cọ, có lẽ chỉ còn lại cuộc sống thuận buồm xuôi gió của cô ấy, khi 23 tuổi đã bị Tiết Đồng, người đang cầm tay lái, làm một cú drift ngoạn mục.

Tiết Đồng đã tạo ra một giấc mơ về Vịnh Victoria cho cô ấy, sau đó lại tàn nhẫn đập tan nó.

...

Học viện cảnh sát tọa lạc tại quận Vịnh Đồng La*, Hồng Kông, gần tòa nhà Trung tâm nổi tiếng. Các tòa nhà văn phòng cao tầng mọc san sát hai bên bờ Vịnh Victoria, trên những con phố rợp bóng cọ, ngoài các biển hiệu tiếng Trung phồn thể chỉ còn lại tiếng Anh.

*là một khu vực và một vịnh trên đảo Hồng Kông, nằm giữa ranh giới của các quận Đông và Vạn Chai.

Cảm giác như đã phủ lên Lục Thi Mạc một lớp màng "người ở nơi đất khách quê người".

Cô từ nhỏ đã sống ở Thượng Hải, gia đình làm kinh doanh qua nhiều thế hệ. Đến đời cha cô, họ cũng đã leo lên hàng ngũ các gia đình có tài sản cao. Gia đình có biệt thự ở trung tâm Thượng Hải, không bao giờ phải lo lắng về chuyện ăn mặc, công ty của cha cô cũng tọa lạc tại Lục Gia Chủy*.

* Lục Gia Chủy là một khu vực phát triển cấp quốc gia do chính phủ chỉ định. Năm 2005, tái khẳng định vị trí với diện tích 31,78 km2 của khu vực Lục Gia Chủy là khu tài chính và thương mại duy nhất trong số 185 khu phát triển cấp nhà nước ở Trung Quốc đại lục.

Vì vậy, khi môi giới nói rằng căn hộ cô thuê nằm ở vị trí trung tâm của đảo Hồng Kông, Lục Thi Mạc chỉ thể hiện một biểu cảm thản nhiên như uống nước. "Khu vực Vịnh Đồng La hay không, miễn là có chỗ ngủ là được."

Ba cô đã từng đi công tác nhiều lần ở Hồng Kông, tự cho rằng người Hồng Kông đều thật thà và đáng tin, nên sau khi trả tiền thì ông rời đi.

Nhưng doanh nhân vẫn là doanh nhân.

Còn người dân thường vẫn là người dân thường.

Khi Lục Thi Mạc một mình kéo hành lý bước vào khu chung cư cao cấp mà ba cô nghĩ rằng đã thuê được, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Trông cô lúc đó chẳng khác nào một công chúa Disney chạy trốn.

Chạy trốn như chạy nạn.

Nơi này đúng là có thể ngủ được, nhưng lại khiến người ta không thể ngủ ngon.

Lời nói của môi giới, mãi mãi chỉ nên tin một nửa.

Khu chung cư này quả thật là dự án mới phát triển ở Hồng Kông, nằm gần biển, gần cảng, bên cạnh công viên, tầm nhìn ra biển bao quát. Các biện pháp an ninh và điều kiện cộng đồng đều thuộc hàng cao cấp nhất trên đảo Hồng Kông. Môi giới nói rằng khi dự án mở bán, mỗi căn hộ có giá lên tới vài chục triệu.

Vậy nên...

Căn hộ trị giá vài chục triệu, làm sao có thể có giá thuê chỉ mười vạn một năm để Lục Thi Mạc nhặt được món hời?

Vì vậy, lời môi giới nói về căn hộ chung cư cao cấp thực chất chỉ là khu vực thô sơ mà nhà đầu tư giữ lại trên tầng thượng. Môi giới thuê lại và làm chủ nhà thứ hai.

Ngoại trừ nhà bếp và phòng khách chung, căn hộ được môi giới chia thành hơn chục phòng.

Mỗi người thuê chỉ có một diện tích khoảng 5 mét vuông.

Những căn hộ này ban đầu được thiết kế dành riêng cho những người làm văn phòng, muốn có một cuộc sống có vẻ ngoài hào nhoáng. Nhưng ai mà ngờ được, ngay trên tầng thượng của một căn hộ cao cấp lại có một bầy chuột.

Căn phòng chung cư mà ba Lục Thi Mạc thuê với giá gấp đôi các người thuê khác, chỉ để đổi lấy một phòng đơn lớn nhất trong bầy chuột.

Lục Thi Mạc sống ở cuối hành lang - phòng rộng tới 8 mét vuông.

Khi mở cửa là thấy một giường đơn, bên cạnh là một nhà vệ sinh nhỏ được ngăn bằng kính mờ. Nếu trong phòng có thêm một cái bàn, thì không gian sẽ trở nên chật chội không thể đi lại được.

Cô đi vào nhà vệ sinh và thử xả nước bồn cầu, không ngờ tiếng nước xoáy từ bồn cầu lại khiến kính nhà vệ sinh rung động, làm cho đầu giường kêu cọt kẹt.

Lục Thi Mạc hít sâu.

Cô cảm thấy như mình vừa bị cuộc sống tát một cái.

Các vách ngăn trong căn hộ chung cư được làm từ gỗ và xi măng, khả năng cách âm rất kém, muốn ngủ ngon trong môi trường này thật sự khó hơn cả việc cầu xin Bồ Tát hiển linh.

Nhưng nếu chỉ là ngủ không ngon thì còn đỡ...

Tối thứ hai sau khi Lục Thi Mạc dọn vào căn hộ chung cư, đúng lúc cuối tuần.

Hai người phụ nữ ở phòng bên cạnh lần lượt đưa bạn trai về qua đêm.

Lục Thi Mặc ngồi trên sàn, máy tính đặt trên đầu giường, trên màn hình là thời khóa biểu hoàn toàn bằng tiếng Anh của HKPC*.

*Hội đồng Năng suất Hồng Kông (HKPC) là một tổ chức đa ngành, được thành lập vào năm 1967. Tổ chức này có nhiệm vụ thúc đẩy và hỗ trợ các khu vực kinh doanh.

Thời hạn chọn môn học sắp kết thúc, nhưng cô mới chỉ tra được một nửa các thuật ngữ chuyên ngành trong danh sách...

Ban đầu là cô gái ở phòng bên trái bắt đầu trước. Sự chú ý của Lục Thi Mạc rời khỏi bức ảnh giáo sư môn tâm lý học hình sự ngay sau hai tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó, cô gái ở phòng bên phải không chịu thua, cũng kêu lên hai tiếng còn to hơn.

Lục Thi Mạc lúc này mới nhận ra mình đang trải qua chuyện gì... Mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng cô đã học qua môn sinh học, cô đỏ mặt tía tai, rút ra hai tờ khăn giấy vo tròn thành nút tai nhét vào tai.

Nhưng cô nào ngờ rằng, thứ âm thanh kinh hồn như vậy ngay cả xi măng cũng không cản nổi, thì hai mẩu giấy bé nhỏ đó có thể làm được gì?

Thế là Lục Thi Mạc quyết định trốn chạy, cô ôm máy tính xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu.

Nhờ ơn vách ngăn mỏng manh đó, mà cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Tiết Đồng đã diễn ra một cách kịch tính như vậy.

Các khóa học của HKPC mang tính quốc tế khá cao.

Ví dụ như "Thực chiến cảnh sát" mà nội địa gọi là "Sử dụng vũ lực" ở Hồng Kông.

Thậm chí một khóa học không phải do một giáo quan giảng dạy mà là cả một đội ngũ giáo quan cùng hướng dẫn. Mỗi giáo quan có kỹ năng giảng dạy trọng điểm khác nhau, và thời gian giảng dạy có thể trùng nhau.

Và các môn học về Luật hình sự và Truy tìm dấu vết mà Lục Thi Mạc mong muốn nhất cũng không có trong danh sách khóa học.

Cô dùng điện thoại để dịch từng từ chuyên ngành, cố gắng tìm khóa học mình mong muốn, hoàn toàn không chú ý đến người đã đứng phía sau cô nãy giờ - Tiết Đồng.

Tiết Đồng vừa tan ca, cô cầm một ly cà phê, nhìn chỗ duy nhất có thể ngồi trong quán, nhưng lại bị người khác để cặp sách lên chiếm mất. Thế là cô lạnh lùng mở miệng bằng tiếng Quảng Đông:

"Có người không?"

Đối phương không thèm để ý đến cô.

Tiết Đồng bình thản nhìn qua màn hình máy tính của Lục Thi Mạc, chữ Trung Quốc giản thể kết hợp với danh sách khóa học của HKPC, lại nhìn qua màn hình điện thoại của cô ấy, đang dịch.

Tiết Đồng nhận ra - có lẽ người này là sinh viên trao đổi từ đại lục đến học tại trường cảnh sát Hồng Kông năm nay.

Tương lai sẽ là đồng nghiệp.

Tiết Đồng vừa mới được thăng chức làm Cảnh ti khoa Giám định pháp chứng, học kỳ này cô sẽ đến trường cảnh sát để học tập và bồi dưỡng, tiện thể kiêm luôn vai trò giảng viên môn Cung cấp bằng chứng tại tòa án. Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, thời gian đăng ký khóa học của HKPC sắp hết, người này đang mơ màng gì vậy?

"Đây là khóa học về Quy trình Tội phạm Hình sự và Kỹ năng Làm chứng tại Tòa án," Tiết Đồng ma xui quỷ khiến mở miệng nói bằng tiếng Phổ thông.

Lục Thi Mạc giật mình, cẩn thận đóng laptop lại và quay đầu nhìn người phía sau.

Cô thấy một người phụ nữ có dáng người quyến rũ, đeo kính râm, mái tóc đen dài uốn nhẹ đang nhìn mình. Hai người sững sờ trong vài giây.

Là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Mặc dù Tiết Đồng đeo kính râm, nhưng Lục Thi Mạc từng học qua môn 《 Kỹ thuật Nhận dạng Hình sự 》, việc phán đoán ngoại hình một người từ những đặc điểm lộ ra cơ bản không phải là việc khó đối với cô.

Lục Thi Mạc là người học khối tự nhiên, cô thực sự khó có thể diễn tả hết vẻ đẹp của Tiết Đồng.

Vì vậy, "tuyệt sắc," "tinh tế," "đại mỹ nhân" đã khắc sâu vào tâm trí cô về Tiết Đồng.

....

Nhưng tại sao người này lại nhìn mình?

Cô ấy là ai? Làm gì ở đây?

Sau khi chiêm ngưỡng xong vẻ đẹp hoàn mỹ, Lục Thi Mạc bắt đầu cảnh giác, cô đối diện với người phụ nữ đang bắt chuyện, giữ chặt lấy laptop của mình, thậm chí còn đưa tay cầm lấy chiếc túi đựng máy tính.

"Cảm ơn." Tiết Đồng thấy chỗ trống, liền ngồi xuống ghế, ngửa đầu uống một ngụm cà phê, rồi cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại.

À, hóa ra mình đã chiếm chỗ ngồi của người khác.

"Xin lỗi." Lục Thi Mạc áy náy nói..

"Sắp hết thời gian rồi." Tiết Đồng chỉ vào điện thoại.

Lục Thi Mạc ồ lên một tiếng, nhanh chóng mở laptop, dùng chuột để vào trang đăng ký khóa học về Quy trình Tội phạm Hình sự.

Màn hình xoay một vòng, sau đó hiện lên hình ảnh của giáo viên hướng dẫn, Lục Thi Mạc nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiết Đồng chỉ còn lại góc mặt nghiêng.

...

Ừm, cô ấy vừa dùng 《 Kỹ thuật Nhận dạng Hình sự 》 để phân tích khuôn mặt của mỹ nhân, nên chắc chắn sẽ không nhận nhầm, người phụ nữ lạnh lùng ngồi bên cạnh chính là giảng viên của khóa học này.

"Ngài....." Lục Thi Mạc lúng túng.

"Ừ, là khóa của tôi." Tiết Đồng lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, giọng điệu bình thản.

Lục Thi Mạc cúi đầu, nhanh chóng đăng ký khóa học, giảng viên xinh đẹp như thế này thì ai mà không muốn học. Cô định nói gì đó, nhưng lại bị Tiết Đồng ngắt lời, "Sắp hết giờ rồi."

Đây là lần thứ hai Tiết Đồng lặp lại, Lục Thi Mạc không dám chậm trễ, mở máy tính và nhanh chóng đăng ký ba khóa học còn lại, rồi đồng bộ thời khóa biểu vào điện thoại của mình.

"Vậy tôi đi đây... Tiết... lão sư?" Lục Thi Mạc vẫn chưa biết ở Hồng Kông nên gọi giảng viên của mình thế nào, nên thử dò hỏi.

"Ừ." Tiết Đồng lạnh lùng đứng dậy, ném ly cà phê đã uống cạn vào thùng rác.

Hai người lần lượt rời khỏi cửa hàng tiện lợi, cùng đi về một tòa nhà.

Đồng nghe thấy tiếng bước chân của người đi sau mình, dường như đang theo sát, cô bình tĩnh nói: "Đừng theo tôi."

Lục Thi Mạc cực kỳ xấu hổ, vội vàng bước lên trước, chỉ vào cửa căn hộ của mình, "Tiết lão sư, tôi không theo ngài, tôi sống ở tòa số 11."

Hóa ra là cùng ở trong một tòa nhà.

Tiết Đồng nháy mắt sau kính râm, tự trách mình đã quá hẹp hòi. Chỉ là cô không ngờ rằng những đứa trẻ từ đại lục lại giàu có đến vậy, sống ở nơi như thế này, mỗi tháng tiền thuê cũng phải đến năm vạn đô la Hồng Kông.

"Cô sống ở tầng mấy?" Tiết Đồng hiếm khi chủ động hỏi thêm một câu.

"Tầng thượng." Lục Thi Mạc thành thật trả lời.

Tầng thượng...

Tiết Đồng giữ nét mặt bình thản khi đứng trước thang máy, mượn ánh sáng từ sảnh để quan sát kỹ hơn đứa trẻ này.

Một cô gái trẻ.

Cao khoảng 1m70, mặc toàn đồ hàng hiệu, thiết bị điện tử loại tốt nhất, khí chất ưu tú, chắc chắn là con nhà giàu.

Ngoại hình... đôi mắt hai mí nhỏ, sống mũi cao, vẻ ngoài vừa lạnh lùng lại vừa cao quý, là một người đẹp.

Tiết Đồng có chút khó hiểu, một đứa trẻ như thế này tại sao lại ở trên tầng thượng?

Đó là một nơi như thế nào? Đó là nơi khốn khổ nhất. Trong các vụ án hình sự mà cô từng phá trong những năm qua, cô đã chứng kiến quá nhiều trường hợp.

Tầng thượng của tòa nhà này vốn là nơi ở của các nhân viên văn phòng làm việc ở khu vực Trung tâm. Xã hội hiểm ác, điều này không phải là lý do vô cớ mà loài người tổng kết lại. Nếu vẻ ngoài chưa trải qua sóng gió của đứa trẻ này bị người ta nhìn thấu, chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối.

==========

Editor: Nói thật khi edit bộ này mình như được quay về những năm phim TVB vậy á!!!!

Có bạn nào như mình không dẫyyyyyy ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK