"Em cũng không quan tâm."
Khi nghe những câu trả lời này, Tiết Đồng không ngừng xoa thái dương.
Trong mắt cô là những hình ảnh cũ đang liên tục tái hiện. Cô gái trong màu đen trắng đột nhiên bị người ta đẩy từ tầng trên cùng xuống, tiếng la hét vang vọng bên tai, cuối cùng rơi xuống bên chân, mặt mũi méo mó không biết có phải đang vươn tay cầu cứu hay không.
Tiết Đồng bị máu văng ra làm bẩn cổ, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, như thể lại thấy chính mình trên tầng trên cùng.
..... Tiết Đồng cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Cô nhận ra rõ ràng —— mình đã bị vài câu của Lục Thi Mạc làm cho căng thẳng.
Cô ép mình mở mắt, nhưng lại thấy bộ đồng phục cảnh sát trên người Lục Thi Mạc như đang nhắc nhở cô về sự bất lực của mình, "Vậy thì bộ đồng phục cảnh sát này cũng chẳng có tác dụng gì sao?"
Lục Thi Mạc bị Tiết Đồng hỏi ngẩn ra.
Cô cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao của trường cảnh sát trên ngực mình, có hai chữ cái màu vàng: PC.
Police College rõ ràng đến mức làm cô hoảng sợ.
Hóa ra Tiết Đồng không phải lo lắng cho cô.
Chỉ cảm thấy cô làm xấu hổ trường cảnh sát... Có lẽ việc để cô chuyển đi cũng là một cách để tránh xa sự việc.
Cảm giác vui vẻ vừa rồi của lục Thi Mạc toàn bộ biến thành những cú đấm nặng nề vào lòng. Cô ghét sự đồng cảm quá mức của mình, dễ dàng nhận ra suy nghĩ của Tiết Đồng.
Tiết Đồng không muốn nhìn vẻ mặt lúng túng của Lục Thi Mạc như thể có một lớp sương mù không thể nói rõ, và đang cùng với hình ảnh của cô gái trước mặt chồng chéo lên nhau, nên cô thà nhắm mắt lại để suy ngẫm về những ký ức đau đớn và chịu đựng những cơn dày vò.
Để không rơi vào tình trạng tồi tệ hơn, cô chỉ có thể mở miệng để phân tâm, "Bộ đồng phục cảnh sát này không có tác dụng sao?"
Cô hy vọng nghe được phản hồi từ Lục Thi Mạc.
"Thật xin lỗi, giáo quan Tiết."
Lục Thi Mạc ghét phải thể hiện cảm xúc yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy sự chán ghét của Tiết Đồng mũi cô không kìm được cảm giác cay cay. Cô không muốn Tiết Đồng chán ghét chính mình.
Lời xin lỗi này thật sự rất nghiêm trọng. Một câu nói đã kéo Tiết Đồng từ nửa người vừa mới thoát ra khỏi vực thẳm, lại bị kéo trở lại, và sự tức giận dưới đáy mắt cô gần như không thể kiểm soát, "Cô xin lỗi ai?"
Lục Thi Mạc cúi đầu, "Vậy giáo quan muốn em nói gì?"
Lục Thi Mạc không thích giải quyết vấn đề bằng lời nói, bởi vì dù cô trả lời thế nào, Khâu Văn cũng không bao giờ công nhận cô.
Vì vậy, cô đã quen với sự im lặng, thậm chí sự tự tin của cô cũng im lặng trong im lặng.
Dù sao chỉ cần cô đạt điểm tối đa, Khâu Văn sẽ khen ngợi cô.
Chỉ cần cô đứng đầu, trường sẽ tự nhiên trao cho cô cơ hội.
Lục Thi Mạc chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị ghét vì sự im lặng. Sự tự tin của cô trở thành điểm yếu có thể bị người khác lợi dụng, và là phần cuộc sống tồi tệ hiện tại.
"Em cũng không biết mình xin lỗi ai, nhưng giáo quan muốn em nói, em chỉ có thể nói xin lỗi."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt sắp không giữ được nữa, nhưng Lục Thi Mạc không muốn thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào trước Tiết Đồng, nên sau khi trả lời, cô quay người định đi về phía thang máy.
Cô lại muốn trốn đi, "Em sẽ chuyển đi, cảm ơn giáo quan đã quan tâm."
Tiết Đồng nghe thấy sự run rẩy trong lời nói của Lục Thi Mạc, không do dự mà vươn tay nắm lấy cánh tay của Lục Thi Mạc, giữ cô lại không cho đi.
Chuyện này chưa được giải quyết, ai cũng không thể rời đi.
Lục Thi Mạc mặt đối diện với thang máy, cơ thể hơi quay đi tránh mặt, nước mắt đã tràn đầy mặt.
Cô không muốn quay đầu lại.
Tiết Đồng không buông tay. Cô thậm chí dùng cả lòng bàn tay dán vào cổ tay của Lục Thi Mạc, giữ chặt.
Khi tay chạm vào da, cảm giác thực tế làm Tiết Đồng nhận thức lại, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình để kiềm chế hình ảnh mờ ảo, nghiêm túc cảm nhận người trước mặt.
Cô không thể nhầm lẫn Lục Thi Mạc với người trong những giấc mơ cũ, bản chất là khác nhau hoàn toàn.
Khi Tiết Đồng dần bình tĩnh lại, cô mới tự suy nghĩ về những cảm xúc tiêu cực do sợ hãi gây ra, dễ dàng làm tổn thương Lục Thi Mạc.
Cô không muốn trở thành người gây tổn thương cho người khác.
Khi Tiết Đồng mở miệng lần nữa, giọng điệu đã dần bình tĩnh lại, "Ý tôi muốn nói là, nếu cô không làm sai điều gì, thì không cần phải xin lỗi với bất kỳ ai, cô đã hiểu sai ý của tôi rồi."
Lục Thi Mạc bị nắm tay, ngẩn người ra.
Tiết Đồng...đang giải thích?
Khi thấy Lục Thi Mạc không trả lời, Tiết Đồng dùng sức kéo tay cô, kéo cô đến gần mình.
"Cô là học sinh, cô cần một... môi trường ổn định và safe (an toàn), nơi đó quá không phù hợp với cô để sống, Do you get my drift (Cô hiểu ý tôi chứ)?" Tiết Đồng cố gắng diễn đạt ý của mình, nhưng trong lúc gấp gáp dễ bị lẫn lộn giữa tiếng Anh và tiếng Trung. Nhưng nghĩ đến việc nói tiếng Anh lại làm Lục Thi Mạc cảm thấy khó khăn với ngôn ngữ, cô cũng ở trong thang máy khi nãy.
"Tôi chỉ hy vọng cô bảo vệ bản thân tốt."
"Ừm." Mặc dù tiếng Phổ thông của Tiết Đồng không tốt lắm, nhưng Lục Thi Mạc hiểu.
Lục Thi Mạc nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, cô lại cảm thấy vui vẻ. Hóa ra giáo quan không ghét mình, thật sự quan tâm đến mình.
Hơn nữa, Tiết Đồng đang an ủi cô, đang giải thích cho cô.
Cô chưa bao giờ được người khác an ủi, cảm giác này khiến cô mê mẩn không thể nói thành lời.
"Tôi mới là người nên xin lỗi, giọng điệu của tôi vừa rồi không tốt, tôi xin lỗi." Tiết Đồng nói rất chân thành.
Xin lỗi.
....
Lục Thi Mạc nghe xong thì cảm thấy bối rối.
Trong suốt cuộc đời mình, cô chưa bao giờ nhận được lời xin lỗi từ mẹ, ba, ông bà nội ngoại, các thầy cô, hay bất kỳ người lớn nào cô đã gặp.
Nói không sao có vẻ không đúng.
Nói là không để tâm dường như là nói dối.
Lần này Lục Thi Mạc không có ý định trốn tránh, nhưng cô thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Tiết Đồng không thấy Lục Thi Mạc phản hồi, vì vậy cô vén tóc trước mặt lên sau tai, cúi xuống để xem biểu cảm của Lục Thi Mạc có còn buồn không, "Vậy... em sẽ tha thứ cho tôi, phải không?"
"Tất nhiên rồi." Lục Thi Mạc hoảng sợ trả lời ngay lập tức.
Từ "tha thứ" mà Tiết Đồng sử dụng trong tình huống này làm Lục Thi Mạc cảm thấy hoang mang. Cô cảm thấy rất không quen.
"Vậy tôi có thể ôm em không? Để thể hiện rằng em đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Ôm là cách biểu đạt dễ dàng nhất để hạ thấp phòng vệ, Tiết Đồng không thích ôm, nhưng cô không muốn để Lục Thi Mạc đi như vậy. Cô có phần lo lắng, nên lần đầu tiên chủ động yêu cầu.
"Trên người tôi toàn là mồ hôi và nước mắt." Lục Thi Mạc không thích hành động gần gũi, cô chưa bao giờ ôm ai trong đời, chỉ nhớ được con chó ở nhà bên cạnh...
"Tôi cũng vậy." Tiết Đồng dang tay ra, như đang đợi người lao vào vòng tay mình, "Đến đây."
Lục Thi Mạc không biết vì sao lại bị Tiết Đồng thu hút.
Cách cô xin lỗi, cách cô dịu dàng, cách cô giải thích, và cả cái ôm đều làm Lục Thi Mạc cảm thấy bị thu hút.
Cô chỉ chớp mắt hai lần rồi tiến vào vòng tay của Tiết Đồng.
Tiết Đồng chỉ mặc áo lót thể thao đen, Lục Thi Mạc không dám chạm vào đâu, tay tự nhiên treo bên cạnh.
Tiết Đồng ôm lấy eo của Lục Thi Mạc, kéo cô vào lòng.
Khi bị chạm vào, Lục Thi Mạc cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là đôi tay trên eo, làm cô chỉ có thể dính vào người Tiết Đồng.
Tiết Đồng thấy không có phản ứng, liền mở miệng: "Ôm tôi, đây là mệnh lệnh."
Tiết Đồng cao hơn Lục Thi Mạc hai cm, vị trí tay cũng chiếm ưu thế, khiến Lục Thi Mạc muốn ôm lại phải vòng tay qua cổ của cô để giữ thăng bằng
Lục Thi Mạc nghe lời, tự nhiên đưa tay lên vai Tiết Đồng. Áo ngắn tay chạm vào áo lót thể thao, nhiều phần da trên cơ thể tiếp xúc với nhau.
Cái cổ trắng như thiên nga nằm dưới đầu ngón tay của Lục Thi Mạc, cô không thể kìm lòng mà nhẹ nhàng chạm vào.
Da của Tiết Đồng thật mềm mại, thật mịn màng, cảm giác rất khác biệt. Tóc dài hơi xoăn che đi sự ngượng ngùng của cô, Lục Thi Mạc thậm chí hơi táo bạo hít một hơi mùi tóc của đối phương.
Không có mùi mồ hôi, không có mùi ẩm mốc của phòng thuê, không có mùi của trường cảnh sát, không có mùi của nhà ở Thượng Hải.
Không phải là nước hoa, cũng không phải là sữa tắm.
Tiết Đồng thơm quá, đây chính là hương vị của Tiết Đồng.
Mùi thơm quấn quít trong mũi, chảy xuống ngực.
Ý thức của cô được mùi hương này giải phóng.
Cô cảm thấy hormone trong cơ thể mình đang bốc cháy.
Nóng quá, Lục Thi Mạc cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt.
Tiết Đồng từ từ vuốt ve lưng cô, như đang làm dịu đi sự căng thẳng của Lục Thi Mạc, cô cười nói: "Thơm không?"
....
Lục Thi Mạc hoảng loạn vùi đầu vào vai Tiết Đồng, cô rõ ràng nghe thấy trái tim mình đập mạnh, nhịp tim nhanh đến mức sắp đạt đến mức của bài kiểm tra tim mạch 10km bên biển sáng nay.
"Họ không bắt nạt em cái gì khác chứ?" Tiết Đồng tay vươn lên, xoa đầu Lục Thi Mạc, vừa hỏi vừa tỏ ra kiên nhẫn.
"Không có." Lục Thi Mạc vùi đầu vào vai, cảm nhận động tác trên lưng.
Cảm giác này khiến cô nhớ lại khi còn nhỏ.
Bà ngoại cũng đã từng an ủi cô nhẹ nhàng như vậy khi cô ngã, hỏi cô có đau không. Sau này bà ngoại qua đời, không còn ai đối xử với cô như vậy nữa.
Cô hơi nhớ bà ngoại.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến những điều đã xảy ra trong hai tuần qua.
Khó khăn trong học tập, cảm giác tội lỗi vì điểm số, sự ghét bỏ không rõ lý do, không ngủ được và không ăn được... Cảm giác uất ức ào ạt tràn đến, những cảm xúc đen tối không thấy điểm kết thúc muốn được giải thoát.
Nhưng cô không muốn để nước mắt rơi trên vai Tiết Đồng, chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế.
"Em muốn khóc sao?"
Tiết Đồng cảm nhận được sự rung động trên vai, giọng nói cứng rắn, "Nhịn lại đừng khóc, những người đó không đáng để em khóc."
Hai giây sau, Tiết Đồng lại vươn tay chạm vào tóc của Lục Thi Mạc, "Nhưng nếu em nhớ nhà, thì cứ khóc đi."
Uiii.
Người này thật dịu dàng.
Lục Thi Mạc gần như sắp bị đắm chìm.
Nước mắt chảy xuống, chảy theo vai Tiết Đồng vào trong áo lót của cô.
"Em thật sự biết khóc đấy." Tiết Đồng cảm nhận được độ ẩm trên ngực, vỗ nhẹ đầu Lục Thi Mạc, "Lần sau đừng khóc nữa."
"Dạ." Lục Thi Mạc cảm thấy mình rất không vệ sinh, vội vã lấy khăn giấy từ túi đưa cho Tiết Đồng, "Thật xin lỗi."
"Em lại nói xin lỗi." Tiết Đồng không nhận lấy, nghiêm khắc nói, "Nếu không có việc gì mà lại nói xin lỗi, thì phạt chạy 10 km đấy."
"Dạ." Lục Thi Mạc nhanh chóng nhét khăn giấy vào tay Tiết Đồng, "Em đi đây, giáo quan."
"Ừ." Tiết Đồng mở khăn giấy ra lau nhẹ nước mắt trên người, rồi vận động một chút cổ bị cứng do khóc, "Từ ngày mai, chạy bộ cùng tôi, không được làm tôi mất mặt trong huấn luyện thể chất."
"Yes, giáo quan Tiết." Lục Thi Mạc vui đến mức muốn bay lên, tay để ra sau, lưng thẳng đứng.
Thang máy mở ra, hai người chia tay.
Thang máy vừa đóng lại, Lục Thi Mạc lại cúi đầu xuống, nghĩ đến việc trở về nhà lại thấy phiền.
-
"Về rồi." An Thành, người đang dựa vào ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân, huých vào cánh tay của Lâm Đình.
Lâm Đình với vẻ mặt như sẵn sàng trêu chọc đối phương, quay đầu nhìn ra cửa, cười hỏi: "Cảnh sát vừa đi đâu về vậy? Không lén lút làm chuyện gì xấu chứ?"
Lục Thi Mạc nghiến răng, không ngẩng đầu, đi thẳng vào phòng mình.
Lâm Đình không nghĩ người này đã biến mất hai mươi phút, khi quay lại lại như vậy.
Trong lòng cô căng thẳng, cảm thấy khó chịu.
Cô đứng dậy, đi theo sau Lục Thi Mạc, "Tôi đang nói chuyện với cô đó."
Lục Thi Mạc vẫn không trả lời, đứng ở cửa phòng, nhấn mật mã mở khóa, chui vào trong, đóng sầm cửa lại.
Lâm Đình không thể tin rằng người đã ủ rũ suốt hai tuần nay lại dám dùng sự im lặng để phản kháng cô. Cảm giác bị người khác giẫm đạp lại quay trở lại với cô.
"Mở cửa ra!" Lâm Đình đập mạnh vào cửa phòng của Lục Thi Mạc, khiến cho cái vách ngăn tồi tàn rung lên, và hai mảng tường rơi xuống theo.
===========
Editor: Đã edit được hơn 30 chương, từ ngày mai 2 chương / 1 ngày nha mọi người ❤️