Hiện tại Dư Ôn chỉ cần nhìn thấy anh liền khó chịu, cả một buổi đều cúi đầu chơi game.
Khổng Tiện Nghi thấy Dư Ôn bất động liền lấy bút chì chọc vào cánh tay cô, muốn cô trả lời tin nhắn.
Kỳ thật từ lúc Quý Nam Uyên đưa đồ uống và Dư Ôn cùng Khổng Khang Tuấn chia tay tổng cộng chỉ mới qua có ba ngày nhưng lại giống quá khứ của một đời.
Khổng Tiện Nghi vẫn không hỏi Dư Ôn câu nào, phỏng chừng là đang chờ cô chủ động mở miệng.
Dư Ôn nhắn tin trả lời lại mấy chữ về việc lúc trước.
Đột nhiên Phùng ma đầu xuất hiện thình lình ở đằng sau Khổng Tiện Nghi, duỗi tay cầm lấy di động của cô.
Khổng Tiện Nghi cả kinh đứng lên muốn đoạt lại nhưng Phùng ma đầu đã ném điện thoại cho nữ sinh bên cạnh rồi ra lệnh, “Đọc to lên.”
Nữ sinh kia căng da đầu xem tin nhắn trên màn hình di động, rồi kinh ngạc nhìn về phía Dư Ôn, sau đó lại nhìn sang Quý Nam Uyên đang ngồi ở giữa phòng tranh.
Dư Ôn cũng đứng lên, cúi đầu nhận sai với Phùng ma đầu, “Cô, tụi em sai rồi, sẽ không có lần sau…”
“Lần sau là chuyện của lần sau, lần này phải giải quyết trước đã.” Phùng ma đầu chỉ vào nữ sinh kia, “Đọc.”
Nữ sinh kia chột dạ mà đọc lên, “Khổng…Khổng Tiện Nghi hỏi Dư Ôn, cậu… Cậu cùng Quý Nam Uyên có chuyện gì sao? Dư Ôn nói, nói….anh ta, anh ta muốn… thao tớ…”
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến quỷ dị.
Dư Ôn ngồi xuống ghế, ai cũng không nhìn, cúi đầu gặm cán bút.
Khổng Tiện Nghi che mặt lại, dường như muốn khóc tới nơi.
Phùng ma đầu trả điện thoại cho Khổng Tiện Nghi nhưng ánh mắt lại nhìn Dư Ôn, “Nếu như còn có lần sau, em đừng bao giờ tới phòng vẽ nữa.”
Dư Ôn gật gật đầu, trên mặt không có gì biểu tình gì, “Vâng.”
Cảm giác hoảng loạn bất an qua đi, chỉ còn lại một trái tim suy sụp.
Dư Ôn cúi đầu gặm cán bút cho đến khi tan học.
Khi Khổng Tiện Nghi áy náy tới xin lỗi thì cô cũng chỉ xua tay, “Không có việc gì.”
Khổng Tiện Nghi muốn nói thêm cái gì đó lại thấy Quý Nam Uyên đang ở đây nên cũng không tiếp lời mà thu thập đồ đạc rời đi.
Chờ mọi người trong phòng vẽ tranh đi hết thì một đôi giày xuất hiện trước mặt Dư Ôn.
Cô cắn cán bút, ánh mắt theo đôi giày kia hướng lên trên.
Quý Nam Uyên mặc quần vận động, áo thun đen, tóc hơi ngắn một chút, lộ ra vầng trán cao, mí mắt rũ xuống, con người đen nhánh dừng trên mặt cô.
“Còn vẽ sao?” Anh hỏi.
Dư Ôn gật đầu, “Còn.”
Tuy trả lời nghe có vẻ bình tĩnh nhưng tâm tư của cô đã sớm thành một mớ hỗn độn, vẽ như quỷ vẽ bùa, xấu đến mức không nhìn nổi.
“Đi thôi.” Quý Nam Uyên nói.
Dư Ôn quay đầu nhìn anh, “Đi đâu?”
“Đi đến chỗ làm tâm tình cô tốt hơn.”
Quý Nam Uyên nói xong liền đi ra ngoài trước.
Dư Ôn chưa kịp thu dọn túi xách, chỉ cầm lấy di dộng đuổi theo.
Lời đồn đãi gì đó cũng chẳng ảnh hưởng đến cô. Dư Ôn vẫn thoải mái đứng bên cạnh Quý Nam Uyên, cùng anh sánh vai đi tới cổng trường, làm lơ mọi vẻ mặt đánh giá khác nhau trên đường.
Quý Nam Uyên đang sống tại một tiểu khu ở con phố phía sau học viện mỹ thuật. Nơi này rất cũ, cầu thang hơi hẹp một chút.
Dư Ôn đi theo phía sau anh đến lầu 3.
Quý Nam Uyên dùng chìa khóa mở cửa rồi bước vào.
Dư Ôn nhìn vào trong, phòng khách rất sạch sẽ gọn gàng. Tuy rằng nơi này nhìn bên ngoài có vẻ cũ nát nhưng không gian bên trong cũng không nhỏ.
Cô đi theo vào mới thấy ban công có bày hai cái giá vẽ.
Dư Ôn có chút ngoài ý muốn, “Anh cũng vẽ tranh sao?”
Quý Nam Uyên mở tủ lạnh ra lấy hai chai đồ uống lạnh, đi tới để vào trong tay Dư Ôn, “So với cô thì vẽ tốt hơn một chút.”
Dư Ôn bĩu môi, hiển nhiên là không tin.
“Không tin?” Quý Nam Uyên ngửa đầu tu nửa chai nước lạnh rồi dùng tay lau sạch chất lỏng trên môi, hất cằm về phía sofa, “Cởi hết đồ ra nằm trên đó đi.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, âm thanh trầm thấp mang chút thách thức.
“Tôi vẽ cho cô xem.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~