Quý Nam Uyên nhướng mày liếc mắt đánh giá cô một cái.
Diện mạo rất xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, bờ môi hồng hào đầy đặn cùng làn da trắng mịn. Tóc búi cao, mặc một chiếc áo thun trắng, phía dưới là quần đùi, lộ ra đôi chân dài tinh tế thẳng tắp.
Cặp chân kia…trắng đến lóa mắt.
Dư Ôn trả tiền xong liền cầm cả bình nước lạnh đi ra ngoài.
Quý Nam Uyên đi theo phía sau. Khi đến cửa, ánh mắt anh không nghiêng không lệch mà nhìn thẳng vào cô.
Đây là đang đợi cô mở miệng.
Dư Ôn cầm bình nước lạnh đưa qua rồi hỏi, “Một tiếng của anh bao nhiêu tiền?”
Tháng trước Quý Nam Uyên mới bắt đầu làm người mẫu khỏa thân, sau khi kết thúc anh thường hay nhận được tin nhắn của đám bạn tốt tới thỉnh cầu, mời anh ra ngoài ăn cơm ca hát.
Còn muốn bao anh một buổi.
Nhưng đều không phải là chuyện đứng đắn gì cho lắm.
Quý Nam Uyên không phản ứng.
Anh rũ mắt cầm lấy bình nước, trên thân bình còn mang theo độ ấm cùng mùi hương kem dưỡng da ở bàn tay cô. Lông mày anh hơi nhíu lại, đem nắp bình vặn ra rồi uống một ngụm.
Con ngươi nhẹ nhàng liếc sang Dư Ôn đang lấy tiền từ trong bóp.
Một tờ, hai tờ, ba tờ.
Đều là màu đỏ
Cô đưa tiền qua, quơ quơ di động rồi chỉ lên thời gian trên màn hình, “Cơm nước xong thì tới, vẫn là ở phòng vẽ tranh vừa rồi, vẽ đến 2 giờ chiều, có thể chứ?”
Hóa ra là thật sự muốn vẽ tranh.
Quý Nam Uyên cầm tiền bỏ vào túi, trả lời một tiếng, “Ừ”
Dư Ôn liền xoay người rời đi, đuôi tóc sau đầu đung đưa qua lại, hai cái đùi một trước một sau giao nhau bạch bạch trong tầm mắt của Quý Nam Uyên.
Anh ngửa đầu mở miệng uống thêm một ngụm nước lạnh.
Cổ họng có chút khô nóng.
Khổng Tiện Nghi đã đợi sẵn ở canteen, Dư Ôn đi tới ngồi xuống bên cạnh, vươn tay lấy khăn giấy lau cái trán dính đầy mồ hôi, lại lấy thêm một tờ lau son trên môi.
“Đồng ý rồi sao?” Khổng Tiện Nghi nóng vội hỏi.
Dư Ôn vừa cúi đầu ăn cơm vừa “Ừ” một tiếng, chờ cơm trong miệng nuốt xuống hẳn mới tiếp tục nói, “Làm sao mà không đồng ý được chứ? Một tiếng 300, một ngày như vậy so với người ta làm một tháng còn nhiều hơn.”
“Rất nhiều nữ sinh muốn anh ta làm mẫu, mà anh ta chẳng bao giờ đồng ý, chỉ nhận lời của giáo viên thôi.” Khổng Tiện Nghi lộ ra ánh mắt sùng bái, “Tiểu Dư, cậu thật sự quá lợi hại!”
“Phải không?” Dư Ôn không rõ lắm những chuyện như vậy, chỉ biết rằng cơm nước xong phải đi hoàn thành cái tác phẩm chết tiệt kia.
Sau đó mới có thể đi ra ngoài hẹn hò.
Lại nói tiếp, bạn trai cô là sinh viên của trường khác, hai người lâu lâu mới hẹn hò một lần, hôm nay bạn trai không có tiết buổi chiều, cô dự định vẽ tranh xong sẽ cùng anh ấy đi xem phim.
Khổng Tiện Nghi cũng muốn đi theo nhưng da mặt tương đối mỏng, tới trước cửa phòng vẽ tranh liền xoay người bỏ chạy.
Khi Dư Ôn đi vào, đồng hồ trên di động chỉ mới đến đúng 12 giờ.
Phòng vẽ tranh đã có một người.
Dư Ôn đẩy cửa đi vào, ngồi ở chỗ của cô là một nam sinh đang nhìn cô với vẻ mặt tươi cười.
“Bất ngờ không?”
“Không phải anh nói buổi chiều mới tới sao?” Dư Ôn đi từ cửa tới ôm hắn.
Khổng Khang Tuấn ôm eo cô, kéo người ngồi lên đùi rồi hôn môi, “Nhớ em.”
Năm ngón tay hắn dễ dàng chui vào áo thun mỏng manh, cách nội y nắm lấy bầu vú no đủ, hơi dùng sức xoa bóp.
Cô rên rỉ thành tiếng.
Khổng Khang Tuấn ngậm lấy cánh môi Dư Ôn, đem toàn bộ tiếng rên rỉ nuốt xuống, một tay khác từ đùi trong chui vào quần, ngón trỏ chạm vào quần lót, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy khảy.
Dư Ôn nắm lấy bờ vai hắn, thở dốc, “Đừng nghịch, lát nữa em còn phải vẽ nữa… a~”
Tiếng thở dồn dập.
Ngón tay kia cách quần lót đâm vào miệng huyệt.
Bên trong đã chảy nước.
Hắn liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phun ra, “Muốn hay không?”
Dư Ôn cắn môi, “… Muốn.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~