Tuy vậy nhưng từ chỗ Khổng Tiện Nghi vẫn nghe được không ít tin tức về Quý Nam Uyên, đơn giản đại loại như bị ai đó bao, nửa ngày cũng có, nguyên ngày cũng có, hoặc là ở cửa quán bar thấy anh đứng chung với đám nữ sinh xinh đẹp rồi đưa mã WeChat đẩy mạnh tiêu thụ.
“Tiểu Dư, cậu không ý thức được nguy cơ sao?” Khổng Tiện Nghi hận sắt không thành thép*, “Nếu cậu không tới thì Quý Nam Uyên sẽ bị yêu tinh khác bắt cóc đó!”
*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Dư Ôn khó lắm mới được về nhà nghỉ ngơi hai ngày nên dì giúp việc đã thu thập hành lý giúp cô, còn làm mười mấy cái sandwich đặt trong tủ lạnh để khi đi cô mang theo.
Dư Ôn nằm trên giường, vừa ăn khoai tây vừa xem con cương thi cứng nhắc trong phim điện ảnh, di động gác kế bên đang gọi video với Khổng Tiện Nghi.
“Nguy cơ? Chuyện đó không phải là quá tốt sao?” Dư Ôn cắn một miếng khoai tây, nhai nhai, “Yêu tinh kia làm ơn nhanh chóng bắt cóc anh ta đi, để sau này tớ không phải thấy cái bản mặt đó nữa.”
Khổng Tiện Nghi: “…”
“Cậu không thích Quý Nam Uyên sao?” Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng hỏi, “Hai người đều đã ‘như vậy như vậy’ rồi mà cậu vẫn không thích anh ta?”
Dư Ôn thiếu chút nữa phun ra, cô ho khan một tiếng rồi cắn răng nhìn Khổng Tiện Nghi, “Đó là do tên tâm thần kia lợi dụng lúc tớ uống say!”
“Nhưng có một lần cậu không uống rượu mà.”
“…”
Dư Ôn đỏ mặt mà tắt máy. Cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở phòng vẽ tranh, Quý Nam Uyên cúi sát người nhìn cô, cặp mắt đen nhánh như xuyên thấu qua tâm can, âm thanh trầm trầm thấp thấp hỏi.
“Có phải em cũng có chút thích anh?”
“Lưu manh a a a a a a a a!!!!” Dư Ôn gào rít thật to, chôn mặt vào trong chăn, khoai tây vương vãi khắp giường.
Đợi sau khi cô phát tiết xong mới thất thần mà bò dậy đi thu thập bút vẽ.
Ba cô nghe nói con gái phải đi vẽ vật thực nên ở nước ngoài mua một bộ thuốc màu và bút vẽ thật xịn cho cô. Lần này cô về nhà chính là vì bộ dụng cụ vẽ mới này, sợ không thuận tay nên tính toán ở nhà thử vẽ trước một lần.
Thẳng đến khi Dư Ôn ngồi trên xe đến chỗ vẽ vật thực cũng chưa vẽ được cái gì nên hồn.
Bởi vì chỉ cần ngồi xuống trước giá vẽ thì trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh cơ thể đĩnh bạt rắn chắc của Quý Nam Uyên, cánh tay đầy cơ bắp và gân xanh nổi lên cùng âm thanh trầm thấp thở dốc của anh.
Cùng xuất hiện với hình ảnh đó là giọng nói khàn khàn.
“Sợ anh thao em?”
“Anh muốn em.”
“Thao em đến khóc.”
“Thao em cả ngày.”
Dư Ôn ngồi xuống ghế trên xe buýt liền giả chết mà dựa vào vai Khổng Tiện Nghi, “Quá mệt mỏi.”
“Sao?” Tinh thần của Khổng Tiện Nghi đang phấn chấn vô cùng, “Tớ đã nói với cậu rồi, lần này tớ đã chuẩn bị tốt cho buổi tình cờ gặp gỡ với người yêu tương lai.”
Dư Ôn nhấc mí mắt lên, “Cậu trang điểm sao?”
“Đúng vậy.” Khổng Tiện Nghi thẹn thùng hỏi, “Thế nào?”
“Tớ cảm thấy người yêu tương lai của cậu có khả năng sẽ bị dọa khóc.”
“…”
“A a a Tiểu Dư tớ muốn giết cậu!”
Hai người bên này đang ở đùa giỡn thì thình lình trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng người bao phủ xuống, Dư Ôn ngẩng đầu lên chỉ thấy Quý Nam Uyên đè thấp lưng, cách cô rất gần.
“Xin lỗi, tôi có thể đổi vị trí với cô không?” Anh hỏi Khổng Tiện Nghi.
Khổng Tiện Nghi sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đứng lên, “A, được, có thể có thể! Vô cùng có thể!”
Dư Ôn kéo lấy cánh tay Khổng Tiện Nghi, đè nặng tiếng gầm nhẹ, “Khổng Tiện Nghi cậu dám?!”
“Dám chứ!” Khổng Tiện Nghi ngẩng đầu ưỡn ngực mà từ vị trí kế cửa sổ đứng dậy, vòng qua Dư Ôn đi ra, cô duỗi tay nhìn Quý Nam Uyên làm tư thế “mời”, “Cố lên.”
Quý Nam Uyên nhướng mày, “Cảm ơn.”
Dư Ôn tức muốn chết, đứng dậy định đi chỗ khác lại bị Quý Nam Uyên chế trụ.
Dư Ôn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
Quý Nam Uyên cúi người tới gần, hơi thở phun trên mặt cô, mang đến một mảnh ấm áp tê ngứa.
“Ngồi vào trong một chút.”